Tác giả:

Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…

Chương 271: Đánh thắng lưu manh, đấu với tiểu tam (34)

Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Nguyệt Trì Lạc có chút mê mang, trong lòng như có một khoảnh trống rỗng, giống như có ai đó đang cầm dao găm lốc từng chút từng chút trái tim cô.Vết thương như thế, thật đau đến tận xương tủy.Khiến cho dạ dày cô cũng co rút đến có chút đau nhói. . . .Cô ngẩng đầu lên, muốn cười với Đông Phương Tuyết một nụ cười không sao cả, nhưng khóe miệng lại cứng ngắc muốn nhếch lên cũng không nhếch nổi.Cô có chút ảo não nhíu mày, biết dáng vẻ cố che giấu cảm xúc của mình giờ phút này nhất định trông rất là nhếch nhác, nhưng là, nhưng cho dù có chật vật cỡ nào đi nữa cô cũng không muốn để hắn nhìn thấy vẻ tuyệt vọng và luống cuống của mình.Qua một hồi lâu. . . .Đã ổn định lại cảm xúc Nguyệt Trì Lạc mới ngẩng đầu lên nhìn tới Đông Phương Tuyết chắc chắn nói: "Không! Sẽ không, Đông Phương Tuyết, anh sẽ không đối với em như vậy.""Sẽ không. . . ." Đông Phương Tuyết lẩm nhẩm hai chữ đó rồi đột nhiên nở nụ cười mải mai, "Nếu đã biết anh sẽ không phản bội em, vậy thì Nguyệt Trì Lạc, hãy nói cho anh biết, tại sao còn phải hoài nghi anh? Và nếu đã hoài nghi, vậy tại sao còn chắc chắn rằng anh sẽ không phản bội em? Nguyệt Trì Lạc, có phải em cho rằng Đông Phương Tuyết anh rất đáng buồn cười đúng không?"Chắc chắn được hắn sẽ không phản bội cô, nhưng vẫn là không tin tưởng mà hoài nghi hắn. . . . .Mâu thuẫn như vậy, buồn cười như vậy!Hàng lông mi thon dài run lên, Nguyệt Trì Lạc bỗng im lặng không nói nữa.Tận sâu trong đáy lòng cô rất tin tưởng hắn, nhưng vẫn không nhịn được bởi mấy câu nói của người khác mà hoài nghi hắn.Quả thực là vừa mâu thuẫn lại rất buồn cười. . . . .Nhưng cái người buồn cười không phải là Đông Phương Tuyết mà là Nguyệt Trì Lạc!Nhưng những cảm xúc hiện này, những điều lo lắng kia, đều không phải là cô có thể khống chế được . . . . .Cô muốn tin tưởng hắn, muốn khống chế mình không được hoài nghi, nhưng những hình ảnh kia cùng với cuộc điện thoại thân mật, tất cả những thứ đó đã làm cho cô bắt đầu thấy lo lắng.Vì vậy lòng nghi ngờ đã sẵn có cũng bắt đầu rõ ràng mang theo chút chất vấn điên cuồng.Mặc dù cô thực sự có ảo não nhưng cô không hề hối hận. . . . .Bởi vì, nếu như cô không tìm hắn nói rõ ràng thì giờ đây cả hai vẫn sẽ tiếp tục kéo dài chiến tranh lạnh như thế nữa.Những thứ này, đều không phải điều mà cô mong muốn!

Nguyệt Trì Lạc có chút mê mang, trong lòng như có một khoảnh trống rỗng, giống như có ai đó đang cầm dao găm lốc từng chút từng chút trái tim cô.

Vết thương như thế, thật đau đến tận xương tủy.

Khiến cho dạ dày cô cũng co rút đến có chút đau nhói. . . .

Cô ngẩng đầu lên, muốn cười với Đông Phương Tuyết một nụ cười không sao cả, nhưng khóe miệng lại cứng ngắc muốn nhếch lên cũng không nhếch nổi.

Cô có chút ảo não nhíu mày, biết dáng vẻ cố che giấu cảm xúc của mình giờ phút này nhất định trông rất là nhếch nhác, nhưng là, nhưng cho dù có chật vật cỡ nào đi nữa cô cũng không muốn để hắn nhìn thấy vẻ tuyệt vọng và luống cuống của mình.

Qua một hồi lâu. . . .

Đã ổn định lại cảm xúc Nguyệt Trì Lạc mới ngẩng đầu lên nhìn tới Đông Phương Tuyết chắc chắn nói: "Không! Sẽ không, Đông Phương Tuyết, anh sẽ không đối với em như vậy."

"Sẽ không. . . ." Đông Phương Tuyết lẩm nhẩm hai chữ đó rồi đột nhiên nở nụ cười mải mai, "Nếu đã biết anh sẽ không phản bội em, vậy thì Nguyệt Trì Lạc, hãy nói cho anh biết, tại sao còn phải hoài nghi anh? Và nếu đã hoài nghi, vậy tại sao còn chắc chắn rằng anh sẽ không phản bội em? Nguyệt Trì Lạc, có phải em cho rằng Đông Phương Tuyết anh rất đáng buồn cười đúng không?"

Chắc chắn được hắn sẽ không phản bội cô, nhưng vẫn là không tin tưởng mà hoài nghi hắn. . . . .

Mâu thuẫn như vậy, buồn cười như vậy!

Hàng lông mi thon dài run lên, Nguyệt Trì Lạc bỗng im lặng không nói nữa.

Tận sâu trong đáy lòng cô rất tin tưởng hắn, nhưng vẫn không nhịn được bởi mấy câu nói của người khác mà hoài nghi hắn.

Quả thực là vừa mâu thuẫn lại rất buồn cười. . . . .

Nhưng cái người buồn cười không phải là Đông Phương Tuyết mà là Nguyệt Trì Lạc!

Nhưng những cảm xúc hiện này, những điều lo lắng kia, đều không phải là cô có thể khống chế được . . . . .

Cô muốn tin tưởng hắn, muốn khống chế mình không được hoài nghi, nhưng những hình ảnh kia cùng với cuộc điện thoại thân mật, tất cả những thứ đó đã làm cho cô bắt đầu thấy lo lắng.

Vì vậy lòng nghi ngờ đã sẵn có cũng bắt đầu rõ ràng mang theo chút chất vấn điên cuồng.

Mặc dù cô thực sự có ảo não nhưng cô không hề hối hận. . . . .

Bởi vì, nếu như cô không tìm hắn nói rõ ràng thì giờ đây cả hai vẫn sẽ tiếp tục kéo dài chiến tranh lạnh như thế nữa.

Những thứ này, đều không phải điều mà cô mong muốn!

Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Nguyệt Trì Lạc có chút mê mang, trong lòng như có một khoảnh trống rỗng, giống như có ai đó đang cầm dao găm lốc từng chút từng chút trái tim cô.Vết thương như thế, thật đau đến tận xương tủy.Khiến cho dạ dày cô cũng co rút đến có chút đau nhói. . . .Cô ngẩng đầu lên, muốn cười với Đông Phương Tuyết một nụ cười không sao cả, nhưng khóe miệng lại cứng ngắc muốn nhếch lên cũng không nhếch nổi.Cô có chút ảo não nhíu mày, biết dáng vẻ cố che giấu cảm xúc của mình giờ phút này nhất định trông rất là nhếch nhác, nhưng là, nhưng cho dù có chật vật cỡ nào đi nữa cô cũng không muốn để hắn nhìn thấy vẻ tuyệt vọng và luống cuống của mình.Qua một hồi lâu. . . .Đã ổn định lại cảm xúc Nguyệt Trì Lạc mới ngẩng đầu lên nhìn tới Đông Phương Tuyết chắc chắn nói: "Không! Sẽ không, Đông Phương Tuyết, anh sẽ không đối với em như vậy.""Sẽ không. . . ." Đông Phương Tuyết lẩm nhẩm hai chữ đó rồi đột nhiên nở nụ cười mải mai, "Nếu đã biết anh sẽ không phản bội em, vậy thì Nguyệt Trì Lạc, hãy nói cho anh biết, tại sao còn phải hoài nghi anh? Và nếu đã hoài nghi, vậy tại sao còn chắc chắn rằng anh sẽ không phản bội em? Nguyệt Trì Lạc, có phải em cho rằng Đông Phương Tuyết anh rất đáng buồn cười đúng không?"Chắc chắn được hắn sẽ không phản bội cô, nhưng vẫn là không tin tưởng mà hoài nghi hắn. . . . .Mâu thuẫn như vậy, buồn cười như vậy!Hàng lông mi thon dài run lên, Nguyệt Trì Lạc bỗng im lặng không nói nữa.Tận sâu trong đáy lòng cô rất tin tưởng hắn, nhưng vẫn không nhịn được bởi mấy câu nói của người khác mà hoài nghi hắn.Quả thực là vừa mâu thuẫn lại rất buồn cười. . . . .Nhưng cái người buồn cười không phải là Đông Phương Tuyết mà là Nguyệt Trì Lạc!Nhưng những cảm xúc hiện này, những điều lo lắng kia, đều không phải là cô có thể khống chế được . . . . .Cô muốn tin tưởng hắn, muốn khống chế mình không được hoài nghi, nhưng những hình ảnh kia cùng với cuộc điện thoại thân mật, tất cả những thứ đó đã làm cho cô bắt đầu thấy lo lắng.Vì vậy lòng nghi ngờ đã sẵn có cũng bắt đầu rõ ràng mang theo chút chất vấn điên cuồng.Mặc dù cô thực sự có ảo não nhưng cô không hề hối hận. . . . .Bởi vì, nếu như cô không tìm hắn nói rõ ràng thì giờ đây cả hai vẫn sẽ tiếp tục kéo dài chiến tranh lạnh như thế nữa.Những thứ này, đều không phải điều mà cô mong muốn!

Chương 271: Đánh thắng lưu manh, đấu với tiểu tam (34)