Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…
Chương 305: Lửa giận của Đông Phương Tuyết (68-11)
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Cô ngủ không được sâu, lúc Đông Phương Tuyết vào đã biết, sao có thể không biết, nhớ tới đủ loại cảm giác đã trải qua, cô có chút luống cuống, không biết nên dùng tâm trạng nào đối mặt với hắn."Anh... về rồi à...”Cô khẽ thở nhẹ, giọng rất nhỏ, đoán chừng ngay cả người có thính giác nhạy bén như Đông Phương Tuyết cũng không nghe thấy được.Quả nhiên.Đông Phương Tuyết nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh cô."A Lạc, sao vậy?"Hắn gỡ bàn tay che mắt của Nguyệt Trì Lạc ra, trong tay mang theo nhiệt độ ấm áp, cùng với sự lạnh lẽo của bàn tay cô, hai thứ hòa lẫn dịu lại đi nhiều.Tay của cô, hình như lúc nào cũng lạnh lẽo.Nhìn cô nhắm chặt mắt, Đông Phương Tuyết càng nhíu chặt chân mày.Giọng nói cũng trầm xuống một chút."Nguyệt Trì Lạc, mở mắt nhìn anh!"Cường thế, bá đạo.Không cho người khác kháng cự.Cái chủ nghĩa nam quyền của hắn, hình như càng ngày càng nghiêm trọng rồi!Nguyệt Trì Lạc thầm bật cười trong lòng.Cô run rẩy hàng lông mi dài, đôi mắt nửa khép nửa mở, yên lặng nhìn Đông Phương Tuyết.Giật giật khóe môi, cười không ra tiếng.Nhợt nhạt, lành lạnh, mang theo cảm giác vô cùng lạnh lẽo.Đông Phương Tuyết cả kinh, có chút ngạc nhiên."A Lạc, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"Thật lâu, hắn đã lâu chưa nhìn thấy cô cười như vậy, dáng vẻ bật cười lạnh nhạt như thế, là bất đắc dĩ.Cười như vậy khiến trong lòng hắn có chút hốt hoảng!"A Lạc, đừng dọa anh, có chuyện gì thì nói với anh.....”Hắn có chút luống cuống, tay chân vụng về bế cô đặt lên đùi, cánh tay mạnh mẽ ôm ngang eo siết lấy cô thật chặtThật chặt, dường như muốn hòa vào nhau.Cô ôm lại hắn, cánh tay vòng qua hông hắn, đầu tựa trên ngực hắn, lắng nghe nhịp tim hắn đập mạnh mà thở dài thật sâu.Vừa bất đắc dĩ, vừa tuyệt vọng."Em không biết nấu cơm, không dịu dàng, không biết anh thích gì, không thích xã giao, còn oán trách anh không giành thời gian cho em, thường xuyên hoài nghi anh có phải đã yêu người khác rồi không, sợ anh không chịu được sức hấp dẫn của người khác mà phản bội em.....”"Đừng nói nữa."Đông Phương Tuyết không nhịn được mở miệng cắt ngang lời cô: "Những điều này anh hiểu, A Lạc, anh hiểu....”"Không. . . .Đông Phương Tuyết, anh không hiểu.”
Cô ngủ không được sâu, lúc Đông Phương Tuyết vào đã biết, sao có thể không biết, nhớ tới đủ loại cảm giác đã trải qua, cô có chút luống cuống, không biết nên dùng tâm trạng nào đối mặt với hắn.
"Anh... về rồi à...”
Cô khẽ thở nhẹ, giọng rất nhỏ, đoán chừng ngay cả người có thính giác nhạy bén như Đông Phương Tuyết cũng không nghe thấy được.
Quả nhiên.
Đông Phương Tuyết nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh cô.
"A Lạc, sao vậy?"
Hắn gỡ bàn tay che mắt của Nguyệt Trì Lạc ra, trong tay mang theo nhiệt độ ấm áp, cùng với sự lạnh lẽo của bàn tay cô, hai thứ hòa lẫn dịu lại đi nhiều.
Tay của cô, hình như lúc nào cũng lạnh lẽo.
Nhìn cô nhắm chặt mắt, Đông Phương Tuyết càng nhíu chặt chân mày.
Giọng nói cũng trầm xuống một chút.
"Nguyệt Trì Lạc, mở mắt nhìn anh!"
Cường thế, bá đạo.
Không cho người khác kháng cự.
Cái chủ nghĩa nam quyền của hắn, hình như càng ngày càng nghiêm trọng rồi!
Nguyệt Trì Lạc thầm bật cười trong lòng.
Cô run rẩy hàng lông mi dài, đôi mắt nửa khép nửa mở, yên lặng nhìn Đông Phương Tuyết.
Giật giật khóe môi, cười không ra tiếng.
Nhợt nhạt, lành lạnh, mang theo cảm giác vô cùng lạnh lẽo.
Đông Phương Tuyết cả kinh, có chút ngạc nhiên.
"A Lạc, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Thật lâu, hắn đã lâu chưa nhìn thấy cô cười như vậy, dáng vẻ bật cười lạnh nhạt như thế, là bất đắc dĩ.
Cười như vậy khiến trong lòng hắn có chút hốt hoảng!
"A Lạc, đừng dọa anh, có chuyện gì thì nói với anh.....”
Hắn có chút luống cuống, tay chân vụng về bế cô đặt lên đùi, cánh tay mạnh mẽ ôm ngang eo siết lấy cô thật chặt
Thật chặt, dường như muốn hòa vào nhau.
Cô ôm lại hắn, cánh tay vòng qua hông hắn, đầu tựa trên ngực hắn, lắng nghe nhịp tim hắn đập mạnh mà thở dài thật sâu.
Vừa bất đắc dĩ, vừa tuyệt vọng.
"Em không biết nấu cơm, không dịu dàng, không biết anh thích gì, không thích xã giao, còn oán trách anh không giành thời gian cho em, thường xuyên hoài nghi anh có phải đã yêu người khác rồi không, sợ anh không chịu được sức hấp dẫn của người khác mà phản bội em.....”
"Đừng nói nữa."
Đông Phương Tuyết không nhịn được mở miệng cắt ngang lời cô: "Những điều này anh hiểu, A Lạc, anh hiểu....”
"Không. . . .Đông Phương Tuyết, anh không hiểu.”
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Cô ngủ không được sâu, lúc Đông Phương Tuyết vào đã biết, sao có thể không biết, nhớ tới đủ loại cảm giác đã trải qua, cô có chút luống cuống, không biết nên dùng tâm trạng nào đối mặt với hắn."Anh... về rồi à...”Cô khẽ thở nhẹ, giọng rất nhỏ, đoán chừng ngay cả người có thính giác nhạy bén như Đông Phương Tuyết cũng không nghe thấy được.Quả nhiên.Đông Phương Tuyết nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh cô."A Lạc, sao vậy?"Hắn gỡ bàn tay che mắt của Nguyệt Trì Lạc ra, trong tay mang theo nhiệt độ ấm áp, cùng với sự lạnh lẽo của bàn tay cô, hai thứ hòa lẫn dịu lại đi nhiều.Tay của cô, hình như lúc nào cũng lạnh lẽo.Nhìn cô nhắm chặt mắt, Đông Phương Tuyết càng nhíu chặt chân mày.Giọng nói cũng trầm xuống một chút."Nguyệt Trì Lạc, mở mắt nhìn anh!"Cường thế, bá đạo.Không cho người khác kháng cự.Cái chủ nghĩa nam quyền của hắn, hình như càng ngày càng nghiêm trọng rồi!Nguyệt Trì Lạc thầm bật cười trong lòng.Cô run rẩy hàng lông mi dài, đôi mắt nửa khép nửa mở, yên lặng nhìn Đông Phương Tuyết.Giật giật khóe môi, cười không ra tiếng.Nhợt nhạt, lành lạnh, mang theo cảm giác vô cùng lạnh lẽo.Đông Phương Tuyết cả kinh, có chút ngạc nhiên."A Lạc, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"Thật lâu, hắn đã lâu chưa nhìn thấy cô cười như vậy, dáng vẻ bật cười lạnh nhạt như thế, là bất đắc dĩ.Cười như vậy khiến trong lòng hắn có chút hốt hoảng!"A Lạc, đừng dọa anh, có chuyện gì thì nói với anh.....”Hắn có chút luống cuống, tay chân vụng về bế cô đặt lên đùi, cánh tay mạnh mẽ ôm ngang eo siết lấy cô thật chặtThật chặt, dường như muốn hòa vào nhau.Cô ôm lại hắn, cánh tay vòng qua hông hắn, đầu tựa trên ngực hắn, lắng nghe nhịp tim hắn đập mạnh mà thở dài thật sâu.Vừa bất đắc dĩ, vừa tuyệt vọng."Em không biết nấu cơm, không dịu dàng, không biết anh thích gì, không thích xã giao, còn oán trách anh không giành thời gian cho em, thường xuyên hoài nghi anh có phải đã yêu người khác rồi không, sợ anh không chịu được sức hấp dẫn của người khác mà phản bội em.....”"Đừng nói nữa."Đông Phương Tuyết không nhịn được mở miệng cắt ngang lời cô: "Những điều này anh hiểu, A Lạc, anh hiểu....”"Không. . . .Đông Phương Tuyết, anh không hiểu.”