Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…
Chương 306: Lửa giận của Đông Phương Tuyết (69-12)
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Đông Phương Tuyết không nhịn được mở miệng cắt ngang lời cô: "Những điều này anh hiểu, A Lạc, anh hiểu....”"Không. . . .Đông Phương Tuyết, anh không hiểu.”Không hiểu vì sao cô lại ích kỉ như thế, không hiểu vì sao cô cố tình gây sự như thế.Cũng không hiểu vì sao cô lại bất lực như thế.Hắn không hiểu.Hắn còn muốn nói gì nữa, cô khẽ ngẩng đầu, nhìn hắn đang nhíu chặt chân mày, đưa ngón tay đặt ở trên môi hắn, ra dấu im lặng."Hãy nghe em nói. . . .Anh biết không, trước đây em từng làm sát thủ, ngoại trừ giết người, cái gì em cũng không biết làm.”Cô lẳng lặng nói cho hắn bí mật mà cô chưa từng tiết lộ.Bình tĩnh tựa như đang thảo luận chuyện thời tiết.Hắn nhìn cô, chân mày nhíu chặt."Lúc trước em làm sát thủ, nguyện vọng lớn nhất là trở thành đệ nhất sát thủ để không bị người ta coi thường, không cần đồng minh giúp đỡ đối phó kẻ địch, sau khi đối phó với anh thì ngược lại lo lắng cho anh, không quan tâm tới người khác, không muốn thành công đặt dưới chân người khác. Em không cam lòng, cho nên vẫn luôn cố gắng. Cuối cùng, rốt cuộc em cũng thành công, thành công trở thành đệ nhất sát thủ để người khác chỉ có thể ngước nhìn.”Liều mạng để đổi lấy thành công.Thì ra lại cảm thấy chán nản!Nghĩ tới đây, Nguyệt Trì Lạc cười cười.Cười mỉa mai, không ra tiếng!Cô cười ai chứ?Cười chính mình ư?"Cuối cùng có một ngày, em chán ghét chuyện tối ngày giết người, cảm thấy đệ nhất sát thủ cũng chỉ có thế. Sau đó, em muốn gột rửa, muốn quang minh chính đại, muốn sống cuộc sống của một người bình thường. Nhưng sát thủ thì vẫn là sát thủ, cho dù có gột rửa cũng không sạch, cũng không thể đứng dưới ánh mặt trời.”Nguyệt Trì Lạc ngẩng đầu ngước nhìn Đông Phương Tuyết.Nhìn biểu cảm bình tĩnh trên khuôn mặt hắn, cô không biết tâm tình của hắn lúc này như thế nào.Cô thở dài, đơn giản kể lại chuyện ông nội đưa cô về thời cổ đại.Cô hỏi hắn: "A Tuyết, anh biết em nói gì, hiểu em nói gì không?”Đông Phương Tuyết thông minh như vậy, làm sao không hiểu?"Hiểu."Hắn gật đầu: "Là tham vọng."Người có tham vọng, lòng tham không đáy.Không chiếm được cũng phải liều mạng chiếm, chiếm được rồi lại phát hiện thì ra chẳng qua cũng chỉ có thế.Thì ra cũng chỉ đến thế mà thôi!Cô nói, là nói tình cảm của bọn họ sao?Cần gì phải nói vòng vo như vậy, nói thẳng không phải tốt hơn sao?
Đông Phương Tuyết không nhịn được mở miệng cắt ngang lời cô: "Những điều này anh hiểu, A Lạc, anh hiểu....”
"Không. . . .Đông Phương Tuyết, anh không hiểu.”
Không hiểu vì sao cô lại ích kỉ như thế, không hiểu vì sao cô cố tình gây sự như thế.
Cũng không hiểu vì sao cô lại bất lực như thế.
Hắn không hiểu.
Hắn còn muốn nói gì nữa, cô khẽ ngẩng đầu, nhìn hắn đang nhíu chặt chân mày, đưa ngón tay đặt ở trên môi hắn, ra dấu im lặng.
"Hãy nghe em nói. . . .Anh biết không, trước đây em từng làm sát thủ, ngoại trừ giết người, cái gì em cũng không biết làm.”
Cô lẳng lặng nói cho hắn bí mật mà cô chưa từng tiết lộ.
Bình tĩnh tựa như đang thảo luận chuyện thời tiết.
Hắn nhìn cô, chân mày nhíu chặt.
"Lúc trước em làm sát thủ, nguyện vọng lớn nhất là trở thành đệ nhất sát thủ để không bị người ta coi thường, không cần đồng minh giúp đỡ đối phó kẻ địch, sau khi đối phó với anh thì ngược lại lo lắng cho anh, không quan tâm tới người khác, không muốn thành công đặt dưới chân người khác. Em không cam lòng, cho nên vẫn luôn cố gắng. Cuối cùng, rốt cuộc em cũng thành công, thành công trở thành đệ nhất sát thủ để người khác chỉ có thể ngước nhìn.”
Liều mạng để đổi lấy thành công.
Thì ra lại cảm thấy chán nản!
Nghĩ tới đây, Nguyệt Trì Lạc cười cười.
Cười mỉa mai, không ra tiếng!
Cô cười ai chứ?
Cười chính mình ư?
"Cuối cùng có một ngày, em chán ghét chuyện tối ngày giết người, cảm thấy đệ nhất sát thủ cũng chỉ có thế. Sau đó, em muốn gột rửa, muốn quang minh chính đại, muốn sống cuộc sống của một người bình thường. Nhưng sát thủ thì vẫn là sát thủ, cho dù có gột rửa cũng không sạch, cũng không thể đứng dưới ánh mặt trời.”
Nguyệt Trì Lạc ngẩng đầu ngước nhìn Đông Phương Tuyết.
Nhìn biểu cảm bình tĩnh trên khuôn mặt hắn, cô không biết tâm tình của hắn lúc này như thế nào.
Cô thở dài, đơn giản kể lại chuyện ông nội đưa cô về thời cổ đại.
Cô hỏi hắn: "A Tuyết, anh biết em nói gì, hiểu em nói gì không?”
Đông Phương Tuyết thông minh như vậy, làm sao không hiểu?
"Hiểu."
Hắn gật đầu: "Là tham vọng."
Người có tham vọng, lòng tham không đáy.
Không chiếm được cũng phải liều mạng chiếm, chiếm được rồi lại phát hiện thì ra chẳng qua cũng chỉ có thế.
Thì ra cũng chỉ đến thế mà thôi!
Cô nói, là nói tình cảm của bọn họ sao?
Cần gì phải nói vòng vo như vậy, nói thẳng không phải tốt hơn sao?
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Đông Phương Tuyết không nhịn được mở miệng cắt ngang lời cô: "Những điều này anh hiểu, A Lạc, anh hiểu....”"Không. . . .Đông Phương Tuyết, anh không hiểu.”Không hiểu vì sao cô lại ích kỉ như thế, không hiểu vì sao cô cố tình gây sự như thế.Cũng không hiểu vì sao cô lại bất lực như thế.Hắn không hiểu.Hắn còn muốn nói gì nữa, cô khẽ ngẩng đầu, nhìn hắn đang nhíu chặt chân mày, đưa ngón tay đặt ở trên môi hắn, ra dấu im lặng."Hãy nghe em nói. . . .Anh biết không, trước đây em từng làm sát thủ, ngoại trừ giết người, cái gì em cũng không biết làm.”Cô lẳng lặng nói cho hắn bí mật mà cô chưa từng tiết lộ.Bình tĩnh tựa như đang thảo luận chuyện thời tiết.Hắn nhìn cô, chân mày nhíu chặt."Lúc trước em làm sát thủ, nguyện vọng lớn nhất là trở thành đệ nhất sát thủ để không bị người ta coi thường, không cần đồng minh giúp đỡ đối phó kẻ địch, sau khi đối phó với anh thì ngược lại lo lắng cho anh, không quan tâm tới người khác, không muốn thành công đặt dưới chân người khác. Em không cam lòng, cho nên vẫn luôn cố gắng. Cuối cùng, rốt cuộc em cũng thành công, thành công trở thành đệ nhất sát thủ để người khác chỉ có thể ngước nhìn.”Liều mạng để đổi lấy thành công.Thì ra lại cảm thấy chán nản!Nghĩ tới đây, Nguyệt Trì Lạc cười cười.Cười mỉa mai, không ra tiếng!Cô cười ai chứ?Cười chính mình ư?"Cuối cùng có một ngày, em chán ghét chuyện tối ngày giết người, cảm thấy đệ nhất sát thủ cũng chỉ có thế. Sau đó, em muốn gột rửa, muốn quang minh chính đại, muốn sống cuộc sống của một người bình thường. Nhưng sát thủ thì vẫn là sát thủ, cho dù có gột rửa cũng không sạch, cũng không thể đứng dưới ánh mặt trời.”Nguyệt Trì Lạc ngẩng đầu ngước nhìn Đông Phương Tuyết.Nhìn biểu cảm bình tĩnh trên khuôn mặt hắn, cô không biết tâm tình của hắn lúc này như thế nào.Cô thở dài, đơn giản kể lại chuyện ông nội đưa cô về thời cổ đại.Cô hỏi hắn: "A Tuyết, anh biết em nói gì, hiểu em nói gì không?”Đông Phương Tuyết thông minh như vậy, làm sao không hiểu?"Hiểu."Hắn gật đầu: "Là tham vọng."Người có tham vọng, lòng tham không đáy.Không chiếm được cũng phải liều mạng chiếm, chiếm được rồi lại phát hiện thì ra chẳng qua cũng chỉ có thế.Thì ra cũng chỉ đến thế mà thôi!Cô nói, là nói tình cảm của bọn họ sao?Cần gì phải nói vòng vo như vậy, nói thẳng không phải tốt hơn sao?