Tác giả:

Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…

Chương 329: Thần trộm quốc tế chẳng qua cũng chỉ là tên trộm mà thôi (92-8)

Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Lần trước Nguyệt Trì Lạc gọi điện thoại đến, nhân viên lễ tân cũng không thấy người thật, chỉ là một cái tên, dĩ nhiên sẽ không để trong lòng.Huống chi, bình thường mấy cô gái trẻ muốn mượn cơ hội bấu víu tổng giám đốc nhiều không đếm không xuể, nhân viên lễ tân nhận kiểu điện thoại này cũng phát ngán, càng thêm khinh thường hạng người này.Lần này, thấy mọi người cung kính với Nguyệt Trì Lạc như thế, mà Nguyệt Trì Lạc cao quý lại lạnh nhạt, nhân viên lễ tân còn chưa có phản ứng kịp, Nguyệt Trì Lạc đã nhấn số, ung dung mà vào thang máy riêng của tổng giám đốc.Nhìn bảo vệ không có ý định ngăn cản, mà còn một mực cung kính, nhân viên lễ tân đã cảm thấy kinh ngạc thì bất chợt bị người bên cạnh kéo giật lại.Cô hơi tức giận, lại nghe người đó khẽ nói: "Đó là tổng giám đốc trước của công ty chúng ta, hiện giờ là phu nhân tổng giám đốc, cổ đông lớn nhất của Lạc Tinh.""Tổng giám đốc đã kết hôn rồi sao? Sao trước kia không thấy bà chủ tới? Cũng không nghe ai đề cập đến vấn đề này? Hơn nữa. . . . . . Chưa từng tham gia bất cứ hoạt động gì của công ty."Người đó nói thêm: "Cô biết gì chứ? Bà chủ làm vậy là khiêm tốn, hai chữ khiêm tốn cũng không hiểu sao? Không hiểu thì tra Baidu đi. . . . . . . . . . . . . . . . . ."Nhân viên lễ tân không cam lòng cãi lại: "Khiêm tốn, khiêm tốn. . . . . . Còn khiếm tốn nữa, tôi thấy sắp ly hôn đến nơi rồi. . . . . . . . . . . .""Phủi phui cái miệng cô! Tổng giám đốc dịu dàng chung tình như thế, bà chủ cao quý xinh đẹp như vậy, ai mà với tới nổi?"Ngón tay chỉ lên trên, chỉ lên đến nơi cao nhất, có người lại nói tiếp:"Xinh đẹp? Chẳng lẽ tổng giám đốc Nam Cung không xinh đẹp? Xem vóc người đó đi, khuôn mặt nhỏ bé, chậc chậc. . . . . . Đàn ông đều thích ăn vụng, tổng giám đốc để tổng giám đốc Nam Cung qua lại tự do ở công ty mình, dù nói là bởi vì công việc, không biết sau lưng hai người đó lén lút làm gì đâu."Có người muốn phản bác, nhưng không biết phải phản bác thế nào, đành phải không cam lòng nói: "Về dung mạo, không có ai đẹp bằng tổng giám đốc Đông Phương Tuyết của chúng ta cả. . . . . . Chẳng lẽ tổng giám đốc lại coi trọng tổng giám đốc Nam Cung vì bề ngoài ư?""Không phải là bởi vì bề ngoài? Chẳng lẽ bởi vì tình cảm?"Mấy người đưa mắt nhìn nhau, sau đó yên tĩnh trở lại.Nguyệt Trì Lạc nhếch khóe miệng, đôi môi đỏ thắm nở nụ cười nhạt.Mặc dù cô xem thường lời bàn tán của họ, nhưng trong lòng vẫn hơi chú ý tới thái độ Đông Phương Tuyết dành cho Nam Cung Tĩnh. 

Lần trước Nguyệt Trì Lạc gọi điện thoại đến, nhân viên lễ tân cũng không thấy người thật, chỉ là một cái tên, dĩ nhiên sẽ không để trong lòng.

Huống chi, bình thường mấy cô gái trẻ muốn mượn cơ hội bấu víu tổng giám đốc nhiều không đếm không xuể, nhân viên lễ tân nhận kiểu điện thoại này cũng phát ngán, càng thêm khinh thường hạng người này.

Lần này, thấy mọi người cung kính với Nguyệt Trì Lạc như thế, mà Nguyệt Trì Lạc cao quý lại lạnh nhạt, nhân viên lễ tân còn chưa có phản ứng kịp, Nguyệt Trì Lạc đã nhấn số, ung dung mà vào thang máy riêng của tổng giám đốc.

Nhìn bảo vệ không có ý định ngăn cản, mà còn một mực cung kính, nhân viên lễ tân đã cảm thấy kinh ngạc thì bất chợt bị người bên cạnh kéo giật lại.

Cô hơi tức giận, lại nghe người đó khẽ nói: "Đó là tổng giám đốc trước của công ty chúng ta, hiện giờ là phu nhân tổng giám đốc, cổ đông lớn nhất của Lạc Tinh."

"Tổng giám đốc đã kết hôn rồi sao? Sao trước kia không thấy bà chủ tới? Cũng không nghe ai đề cập đến vấn đề này? Hơn nữa. . . . . . Chưa từng tham gia bất cứ hoạt động gì của công ty."

Người đó nói thêm: "Cô biết gì chứ? Bà chủ làm vậy là khiêm tốn, hai chữ khiêm tốn cũng không hiểu sao? Không hiểu thì tra Baidu đi. . . . . . . . . . . . . . . . . ."

Nhân viên lễ tân không cam lòng cãi lại: "Khiêm tốn, khiêm tốn. . . . . . Còn khiếm tốn nữa, tôi thấy sắp ly hôn đến nơi rồi. . . . . . . . . . . ."

"Phủi phui cái miệng cô! Tổng giám đốc dịu dàng chung tình như thế, bà chủ cao quý xinh đẹp như vậy, ai mà với tới nổi?"

Ngón tay chỉ lên trên, chỉ lên đến nơi cao nhất, có người lại nói tiếp:

"Xinh đẹp? Chẳng lẽ tổng giám đốc Nam Cung không xinh đẹp? Xem vóc người đó đi, khuôn mặt nhỏ bé, chậc chậc. . . . . . Đàn ông đều thích ăn vụng, tổng giám đốc để tổng giám đốc Nam Cung qua lại tự do ở công ty mình, dù nói là bởi vì công việc, không biết sau lưng hai người đó lén lút làm gì đâu."

Có người muốn phản bác, nhưng không biết phải phản bác thế nào, đành phải không cam lòng nói: "Về dung mạo, không có ai đẹp bằng tổng giám đốc Đông Phương Tuyết của chúng ta cả. . . . . . Chẳng lẽ tổng giám đốc lại coi trọng tổng giám đốc Nam Cung vì bề ngoài ư?"

"Không phải là bởi vì bề ngoài? Chẳng lẽ bởi vì tình cảm?"

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, sau đó yên tĩnh trở lại.

Nguyệt Trì Lạc nhếch khóe miệng, đôi môi đỏ thắm nở nụ cười nhạt.

Mặc dù cô xem thường lời bàn tán của họ, nhưng trong lòng vẫn hơi chú ý tới thái độ Đông Phương Tuyết dành cho Nam Cung Tĩnh.

Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Lần trước Nguyệt Trì Lạc gọi điện thoại đến, nhân viên lễ tân cũng không thấy người thật, chỉ là một cái tên, dĩ nhiên sẽ không để trong lòng.Huống chi, bình thường mấy cô gái trẻ muốn mượn cơ hội bấu víu tổng giám đốc nhiều không đếm không xuể, nhân viên lễ tân nhận kiểu điện thoại này cũng phát ngán, càng thêm khinh thường hạng người này.Lần này, thấy mọi người cung kính với Nguyệt Trì Lạc như thế, mà Nguyệt Trì Lạc cao quý lại lạnh nhạt, nhân viên lễ tân còn chưa có phản ứng kịp, Nguyệt Trì Lạc đã nhấn số, ung dung mà vào thang máy riêng của tổng giám đốc.Nhìn bảo vệ không có ý định ngăn cản, mà còn một mực cung kính, nhân viên lễ tân đã cảm thấy kinh ngạc thì bất chợt bị người bên cạnh kéo giật lại.Cô hơi tức giận, lại nghe người đó khẽ nói: "Đó là tổng giám đốc trước của công ty chúng ta, hiện giờ là phu nhân tổng giám đốc, cổ đông lớn nhất của Lạc Tinh.""Tổng giám đốc đã kết hôn rồi sao? Sao trước kia không thấy bà chủ tới? Cũng không nghe ai đề cập đến vấn đề này? Hơn nữa. . . . . . Chưa từng tham gia bất cứ hoạt động gì của công ty."Người đó nói thêm: "Cô biết gì chứ? Bà chủ làm vậy là khiêm tốn, hai chữ khiêm tốn cũng không hiểu sao? Không hiểu thì tra Baidu đi. . . . . . . . . . . . . . . . . ."Nhân viên lễ tân không cam lòng cãi lại: "Khiêm tốn, khiêm tốn. . . . . . Còn khiếm tốn nữa, tôi thấy sắp ly hôn đến nơi rồi. . . . . . . . . . . .""Phủi phui cái miệng cô! Tổng giám đốc dịu dàng chung tình như thế, bà chủ cao quý xinh đẹp như vậy, ai mà với tới nổi?"Ngón tay chỉ lên trên, chỉ lên đến nơi cao nhất, có người lại nói tiếp:"Xinh đẹp? Chẳng lẽ tổng giám đốc Nam Cung không xinh đẹp? Xem vóc người đó đi, khuôn mặt nhỏ bé, chậc chậc. . . . . . Đàn ông đều thích ăn vụng, tổng giám đốc để tổng giám đốc Nam Cung qua lại tự do ở công ty mình, dù nói là bởi vì công việc, không biết sau lưng hai người đó lén lút làm gì đâu."Có người muốn phản bác, nhưng không biết phải phản bác thế nào, đành phải không cam lòng nói: "Về dung mạo, không có ai đẹp bằng tổng giám đốc Đông Phương Tuyết của chúng ta cả. . . . . . Chẳng lẽ tổng giám đốc lại coi trọng tổng giám đốc Nam Cung vì bề ngoài ư?""Không phải là bởi vì bề ngoài? Chẳng lẽ bởi vì tình cảm?"Mấy người đưa mắt nhìn nhau, sau đó yên tĩnh trở lại.Nguyệt Trì Lạc nhếch khóe miệng, đôi môi đỏ thắm nở nụ cười nhạt.Mặc dù cô xem thường lời bàn tán của họ, nhưng trong lòng vẫn hơi chú ý tới thái độ Đông Phương Tuyết dành cho Nam Cung Tĩnh. 

Chương 329: Thần trộm quốc tế chẳng qua cũng chỉ là tên trộm mà thôi (92-8)