Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…
Chương 330: Làm kẻ thứ ba có thoải mái hay không (93-1)
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Mặc dù cô xem thường lời bàn tán của họ, nhưng trong lòng vẫn hơi chú ý tới thái độ Đông Phương Tuyết dành cho Nam Cung Tĩnh.Hất mái tóc quăn dài, quên đi những tâm tư phức tạp đó.Nguyệt Trì Lạc ấn số tầng, nhìn thang máy nhanh chóng lên thẳng, mặt kính trong suốt phản chiếu đường nét sắc sảo của cô, đôi mắt tựa lưu ly đen nhánh khác lạ, đường cong lả , gương mặt tuyệt mỹ.Nguyệt Trì Lạc nhíu mày trước mặt kính. . . . . . Hoảng hốt cảm thấy bề ngoài của mình thực sự rất bắt mắt.Thật ra đâu chỉ bắt mắt?Nhưng chính cô cũng không để ý vẻ ngoài này của cô, đúng là ngàn dặm mới tìm được một!Thang máy dừng trước phòng tổng giám đốc, Nguyệt Trì Lạc bươc khỏi thang máy, giày cao gót bước trên tấm thảm mềm mại, không cất lên tiếng động như thể con mèo Ba Tư cao quý."Bà chủ?"Trên tầng cao nhất, nhân viên duy nhất chưa được thay đổi chắc rằng cũng chỉ có nam thư ký khi Nguyệt Trì Lạc còn làm tổng giám đốc, cũng chính là người đàn ông trước mắt này, bây giờ hắn đảm nhiệm chức vị thư ký cho tổng giám đốc Đông Phương Tuyết."Sao chị lại tới vậy?"Khi cửa thang máy mở ra, thấy là Nguyệt Trì Lạc, hắn ta kinh ngạc nhướng mi.Nguyệt Trì Lạc nghĩ, lâu lắm rồi cô chưa từng tới đây, không thì sao từ những nhân viên tầm thường đến thư ký nghiêm túc cẩn thận đều cảm thấy kinh ngạc.Dùng tay vén mái tóc, Nguyệt Trì Lạc nở nụ cười nhạt: "Tống Trăn, tôi tới xem qua thôi, anh cứ làm việc đi."Tống Trăn đẩy kính mắt trên mũi: "Vâng. . . . . . Tổng giám đốc đang ở văn phòng tiếp khác, đối phương là tổng giám đốc Nam Cung Tĩnh mà công ty chúng ta đang hợp tác."Nam Cung Tĩnh?Tiếp khách?Nguyệt Trì Lạc rất thích hai chữ này!Nheo lại đôi mắt hẹp dài, cô như cười như không liếc mắt nhìn Tống Trăn. Tống Trăn dời mắt đi, cười nhạt không nói gì nữa.Vô cùng bình tĩnh!Nguyệt Trì Lạc lại cười.Cô đi thẳng về phía phòng làm việc, ở chỗ rẽ, lại vừa hay nhìn thấy trợ lý bối rối cầm chén cà phê bước ra từ phòng làm việc, nhíu chặt lông mày, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm gì đó.Nguyệt Trì Lạc đi tới, nghe thấy có người hỏi: "Sao vậy?""Xong đời rồi. . . . . . Lúc tôi mang cà phê vào vô ý làm đổ lên người tổng giám đốc." Trợ lý nói nhỏ: "Rõ ràng cầm rất cẩn thận, không biết làm sao lại làm đổ cà phê lên người tổng giám đốc. . . . . . . . . . . .
Mặc dù cô xem thường lời bàn tán của họ, nhưng trong lòng vẫn hơi chú ý tới thái độ Đông Phương Tuyết dành cho Nam Cung Tĩnh.
Hất mái tóc quăn dài, quên đi những tâm tư phức tạp đó.
Nguyệt Trì Lạc ấn số tầng, nhìn thang máy nhanh chóng lên thẳng, mặt kính trong suốt phản chiếu đường nét sắc sảo của cô, đôi mắt tựa lưu ly đen nhánh khác lạ, đường cong lả , gương mặt tuyệt mỹ.
Nguyệt Trì Lạc nhíu mày trước mặt kính. . . . . . Hoảng hốt cảm thấy bề ngoài của mình thực sự rất bắt mắt.
Thật ra đâu chỉ bắt mắt?
Nhưng chính cô cũng không để ý vẻ ngoài này của cô, đúng là ngàn dặm mới tìm được một!
Thang máy dừng trước phòng tổng giám đốc, Nguyệt Trì Lạc bươc khỏi thang máy, giày cao gót bước trên tấm thảm mềm mại, không cất lên tiếng động như thể con mèo Ba Tư cao quý.
"Bà chủ?"
Trên tầng cao nhất, nhân viên duy nhất chưa được thay đổi chắc rằng cũng chỉ có nam thư ký khi Nguyệt Trì Lạc còn làm tổng giám đốc, cũng chính là người đàn ông trước mắt này, bây giờ hắn đảm nhiệm chức vị thư ký cho tổng giám đốc Đông Phương Tuyết.
"Sao chị lại tới vậy?"
Khi cửa thang máy mở ra, thấy là Nguyệt Trì Lạc, hắn ta kinh ngạc nhướng mi.
Nguyệt Trì Lạc nghĩ, lâu lắm rồi cô chưa từng tới đây, không thì sao từ những nhân viên tầm thường đến thư ký nghiêm túc cẩn thận đều cảm thấy kinh ngạc.
Dùng tay vén mái tóc, Nguyệt Trì Lạc nở nụ cười nhạt: "Tống Trăn, tôi tới xem qua thôi, anh cứ làm việc đi."
Tống Trăn đẩy kính mắt trên mũi: "Vâng. . . . . . Tổng giám đốc đang ở văn phòng tiếp khác, đối phương là tổng giám đốc Nam Cung Tĩnh mà công ty chúng ta đang hợp tác."
Nam Cung Tĩnh?
Tiếp khách?
Nguyệt Trì Lạc rất thích hai chữ này!
Nheo lại đôi mắt hẹp dài, cô như cười như không liếc mắt nhìn Tống Trăn. Tống Trăn dời mắt đi, cười nhạt không nói gì nữa.
Vô cùng bình tĩnh!
Nguyệt Trì Lạc lại cười.
Cô đi thẳng về phía phòng làm việc, ở chỗ rẽ, lại vừa hay nhìn thấy trợ lý bối rối cầm chén cà phê bước ra từ phòng làm việc, nhíu chặt lông mày, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm gì đó.
Nguyệt Trì Lạc đi tới, nghe thấy có người hỏi: "Sao vậy?"
"Xong đời rồi. . . . . . Lúc tôi mang cà phê vào vô ý làm đổ lên người tổng giám đốc." Trợ lý nói nhỏ: "Rõ ràng cầm rất cẩn thận, không biết làm sao lại làm đổ cà phê lên người tổng giám đốc. . . . . . . . . . . .
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Mặc dù cô xem thường lời bàn tán của họ, nhưng trong lòng vẫn hơi chú ý tới thái độ Đông Phương Tuyết dành cho Nam Cung Tĩnh.Hất mái tóc quăn dài, quên đi những tâm tư phức tạp đó.Nguyệt Trì Lạc ấn số tầng, nhìn thang máy nhanh chóng lên thẳng, mặt kính trong suốt phản chiếu đường nét sắc sảo của cô, đôi mắt tựa lưu ly đen nhánh khác lạ, đường cong lả , gương mặt tuyệt mỹ.Nguyệt Trì Lạc nhíu mày trước mặt kính. . . . . . Hoảng hốt cảm thấy bề ngoài của mình thực sự rất bắt mắt.Thật ra đâu chỉ bắt mắt?Nhưng chính cô cũng không để ý vẻ ngoài này của cô, đúng là ngàn dặm mới tìm được một!Thang máy dừng trước phòng tổng giám đốc, Nguyệt Trì Lạc bươc khỏi thang máy, giày cao gót bước trên tấm thảm mềm mại, không cất lên tiếng động như thể con mèo Ba Tư cao quý."Bà chủ?"Trên tầng cao nhất, nhân viên duy nhất chưa được thay đổi chắc rằng cũng chỉ có nam thư ký khi Nguyệt Trì Lạc còn làm tổng giám đốc, cũng chính là người đàn ông trước mắt này, bây giờ hắn đảm nhiệm chức vị thư ký cho tổng giám đốc Đông Phương Tuyết."Sao chị lại tới vậy?"Khi cửa thang máy mở ra, thấy là Nguyệt Trì Lạc, hắn ta kinh ngạc nhướng mi.Nguyệt Trì Lạc nghĩ, lâu lắm rồi cô chưa từng tới đây, không thì sao từ những nhân viên tầm thường đến thư ký nghiêm túc cẩn thận đều cảm thấy kinh ngạc.Dùng tay vén mái tóc, Nguyệt Trì Lạc nở nụ cười nhạt: "Tống Trăn, tôi tới xem qua thôi, anh cứ làm việc đi."Tống Trăn đẩy kính mắt trên mũi: "Vâng. . . . . . Tổng giám đốc đang ở văn phòng tiếp khác, đối phương là tổng giám đốc Nam Cung Tĩnh mà công ty chúng ta đang hợp tác."Nam Cung Tĩnh?Tiếp khách?Nguyệt Trì Lạc rất thích hai chữ này!Nheo lại đôi mắt hẹp dài, cô như cười như không liếc mắt nhìn Tống Trăn. Tống Trăn dời mắt đi, cười nhạt không nói gì nữa.Vô cùng bình tĩnh!Nguyệt Trì Lạc lại cười.Cô đi thẳng về phía phòng làm việc, ở chỗ rẽ, lại vừa hay nhìn thấy trợ lý bối rối cầm chén cà phê bước ra từ phòng làm việc, nhíu chặt lông mày, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm gì đó.Nguyệt Trì Lạc đi tới, nghe thấy có người hỏi: "Sao vậy?""Xong đời rồi. . . . . . Lúc tôi mang cà phê vào vô ý làm đổ lên người tổng giám đốc." Trợ lý nói nhỏ: "Rõ ràng cầm rất cẩn thận, không biết làm sao lại làm đổ cà phê lên người tổng giám đốc. . . . . . . . . . . .