Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…
Chương 343: Làm kẻ thứ ba có thoải mái hay không (106-14)
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Nguyệt Trì Lạc suy nghĩ một lát: "Ừ. . . . . . Em về nhà, anh làm việc đi."Cô chẳng hứng thú chút nào với việc công, hơn nữa cô cũng không muốn xem hắn song kiếm hợp bích trong công việc với Nam Cung Tĩnh.Thà rằng về nhà chờ hắn!Còn có thể nhân lúc nấu cơm cho Đông Phương Tuyết.Nguyệt Trì Lạc nói rồi đi ra ngoài.Đông Phương Tuyết nhíu mày, nhìn cô đi xa mà lưu luyến.Dứt khoát vươn tay kéo cô đứng sóng vai với mình, mười ngón tay nắm chặt, nói với giọng không cho phép ý kiến: "A Lạc, thế này đi, em và anh cùng tham dự buổi họp báo, sau khi xong chúng ta về nhà luôn."Dứt lời, hoàn toàn không cho Nguyệt Trì Lạc cơ hội cự tuyệt mà kéo cô đi.Sau lưng, Nguyệt Trì Lạc đi theo hắn, nhanh chân ra khỏi phòng làm việc.Cô mĩu môi, nhưng cũng không từ chối.Nghĩ đến Nam Cung Tĩnh lòng cô vẫn cực kỳ khó chịu.Mà gần đây hai người đã chiến tranh lạnh, lại thêm Đông Phương Tuyết bận rộn suốt ngày nên thời gian hai người bên nhau lại càng ít.Hôm nay khó khăn lắm mới làm lành nên không hề muốn rời xa nhau!Nghĩ như vậy, cô cũng nắm tay Đông Phương Tuyết thật chặt.Hai người sóng vai bước ra ngoài.Nam thanh nữ tú, dung nhan tuyệt thế.Trong mắt mọi người, hai người đúng là kim đồng ngọc nữ, trai tài gái sắc.Hình ảnh bắt mắt đó khiến mọi người không thể rời mắt!Sau những thay đổi chóng vánh, Nguyệt Trì Lạc đã quăng nguyên nhân tới công ty tìm Đông Phương Tuyết về một nơi xa lắm...."Tổng giám đốc, đã chuẩn bị xong rồi, chỉ đợi ngài qua thôi. Sau khi buổi họp báo kết thúc, ngài có hẹn với Tần tổng, tối nay công ty chi nhánh ở Bắc thành có tiệc rượu, ngài xem. . . . . ." Có cần hoãn không?Tống Trăn thấy hai người thì tiến lên nghênh đón.Đông Phương Tuyết kéo Nguyệt Trì Lạc vào thang máy, nghe vậy nhíu mày.Hờ hững thốt lên hai chữ: "Hoãn lại."Thang máy riêng từ từ đóng lại.Khi thang máy đóng lại, Nguyệt Trì Lạc chỉ thấy vẻ mặt không mang cảm xúc của Tống Trăn.Hắn bình tĩnh cụp mắt xuống, không có bất kỳ dị nghị gì mà làm theo.Nhấn số tầng, hai người đứng sóng vai.Mặt kính họa tiết màu vàng soi rõ bóng dáng cao gầy tuấn tú của Đông Phương Tuyết.Dáng vẻ hoàn mỹ, ánh mắt bình thản.
Nguyệt Trì Lạc suy nghĩ một lát: "Ừ. . . . . . Em về nhà, anh làm việc đi."
Cô chẳng hứng thú chút nào với việc công, hơn nữa cô cũng không muốn xem hắn song kiếm hợp bích trong công việc với Nam Cung Tĩnh.
Thà rằng về nhà chờ hắn!
Còn có thể nhân lúc nấu cơm cho Đông Phương Tuyết.
Nguyệt Trì Lạc nói rồi đi ra ngoài.
Đông Phương Tuyết nhíu mày, nhìn cô đi xa mà lưu luyến.
Dứt khoát vươn tay kéo cô đứng sóng vai với mình, mười ngón tay nắm chặt, nói với giọng không cho phép ý kiến: "A Lạc, thế này đi, em và anh cùng tham dự buổi họp báo, sau khi xong chúng ta về nhà luôn."
Dứt lời, hoàn toàn không cho Nguyệt Trì Lạc cơ hội cự tuyệt mà kéo cô đi.
Sau lưng, Nguyệt Trì Lạc đi theo hắn, nhanh chân ra khỏi phòng làm việc.
Cô mĩu môi, nhưng cũng không từ chối.
Nghĩ đến Nam Cung Tĩnh lòng cô vẫn cực kỳ khó chịu.
Mà gần đây hai người đã chiến tranh lạnh, lại thêm Đông Phương Tuyết bận rộn suốt ngày nên thời gian hai người bên nhau lại càng ít.
Hôm nay khó khăn lắm mới làm lành nên không hề muốn rời xa nhau!
Nghĩ như vậy, cô cũng nắm tay Đông Phương Tuyết thật chặt.
Hai người sóng vai bước ra ngoài.
Nam thanh nữ tú, dung nhan tuyệt thế.
Trong mắt mọi người, hai người đúng là kim đồng ngọc nữ, trai tài gái sắc.
Hình ảnh bắt mắt đó khiến mọi người không thể rời mắt!
Sau những thay đổi chóng vánh, Nguyệt Trì Lạc đã quăng nguyên nhân tới công ty tìm Đông Phương Tuyết về một nơi xa lắm....
"Tổng giám đốc, đã chuẩn bị xong rồi, chỉ đợi ngài qua thôi. Sau khi buổi họp báo kết thúc, ngài có hẹn với Tần tổng, tối nay công ty chi nhánh ở Bắc thành có tiệc rượu, ngài xem. . . . . ." Có cần hoãn không?
Tống Trăn thấy hai người thì tiến lên nghênh đón.
Đông Phương Tuyết kéo Nguyệt Trì Lạc vào thang máy, nghe vậy nhíu mày.
Hờ hững thốt lên hai chữ: "Hoãn lại."
Thang máy riêng từ từ đóng lại.
Khi thang máy đóng lại, Nguyệt Trì Lạc chỉ thấy vẻ mặt không mang cảm xúc của Tống Trăn.
Hắn bình tĩnh cụp mắt xuống, không có bất kỳ dị nghị gì mà làm theo.
Nhấn số tầng, hai người đứng sóng vai.
Mặt kính họa tiết màu vàng soi rõ bóng dáng cao gầy tuấn tú của Đông Phương Tuyết.
Dáng vẻ hoàn mỹ, ánh mắt bình thản.
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Nguyệt Trì Lạc suy nghĩ một lát: "Ừ. . . . . . Em về nhà, anh làm việc đi."Cô chẳng hứng thú chút nào với việc công, hơn nữa cô cũng không muốn xem hắn song kiếm hợp bích trong công việc với Nam Cung Tĩnh.Thà rằng về nhà chờ hắn!Còn có thể nhân lúc nấu cơm cho Đông Phương Tuyết.Nguyệt Trì Lạc nói rồi đi ra ngoài.Đông Phương Tuyết nhíu mày, nhìn cô đi xa mà lưu luyến.Dứt khoát vươn tay kéo cô đứng sóng vai với mình, mười ngón tay nắm chặt, nói với giọng không cho phép ý kiến: "A Lạc, thế này đi, em và anh cùng tham dự buổi họp báo, sau khi xong chúng ta về nhà luôn."Dứt lời, hoàn toàn không cho Nguyệt Trì Lạc cơ hội cự tuyệt mà kéo cô đi.Sau lưng, Nguyệt Trì Lạc đi theo hắn, nhanh chân ra khỏi phòng làm việc.Cô mĩu môi, nhưng cũng không từ chối.Nghĩ đến Nam Cung Tĩnh lòng cô vẫn cực kỳ khó chịu.Mà gần đây hai người đã chiến tranh lạnh, lại thêm Đông Phương Tuyết bận rộn suốt ngày nên thời gian hai người bên nhau lại càng ít.Hôm nay khó khăn lắm mới làm lành nên không hề muốn rời xa nhau!Nghĩ như vậy, cô cũng nắm tay Đông Phương Tuyết thật chặt.Hai người sóng vai bước ra ngoài.Nam thanh nữ tú, dung nhan tuyệt thế.Trong mắt mọi người, hai người đúng là kim đồng ngọc nữ, trai tài gái sắc.Hình ảnh bắt mắt đó khiến mọi người không thể rời mắt!Sau những thay đổi chóng vánh, Nguyệt Trì Lạc đã quăng nguyên nhân tới công ty tìm Đông Phương Tuyết về một nơi xa lắm...."Tổng giám đốc, đã chuẩn bị xong rồi, chỉ đợi ngài qua thôi. Sau khi buổi họp báo kết thúc, ngài có hẹn với Tần tổng, tối nay công ty chi nhánh ở Bắc thành có tiệc rượu, ngài xem. . . . . ." Có cần hoãn không?Tống Trăn thấy hai người thì tiến lên nghênh đón.Đông Phương Tuyết kéo Nguyệt Trì Lạc vào thang máy, nghe vậy nhíu mày.Hờ hững thốt lên hai chữ: "Hoãn lại."Thang máy riêng từ từ đóng lại.Khi thang máy đóng lại, Nguyệt Trì Lạc chỉ thấy vẻ mặt không mang cảm xúc của Tống Trăn.Hắn bình tĩnh cụp mắt xuống, không có bất kỳ dị nghị gì mà làm theo.Nhấn số tầng, hai người đứng sóng vai.Mặt kính họa tiết màu vàng soi rõ bóng dáng cao gầy tuấn tú của Đông Phương Tuyết.Dáng vẻ hoàn mỹ, ánh mắt bình thản.