Tác giả:

Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…

Chương 344: Làm kẻ thứ ba có thoải mái hay không (107-15)

Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Dáng vẻ hoàn mỹ, ánh mắt bình thản.Nguyệt Trì Lạc kéo tay anh, trong hình ảnh phản chiếu của mặt kính lóng lánh, cánh tay ngọc trắng nõn có vẻ cực kỳ mềm mại.Cô chun mũi, khẽ nói với giọng bất mãn: "Đông Phương Tuyết, sao anh lại bận rộn như vậy chứ?!"Bận rộn như vậy bận rộn như vậy, tại sao lại thế? Họ cũng đâu có thiếu tiền!!Nghe thấy sự bất mãn trong giọng nói của cô, Đông Phương Tuyết ôm chầm lấy vòng eo thon của cô, một tay giữ chặt hông cô, làn môi khẽ khàng hôn xuống.Hàng mày tràn ngập vẻ cưng chiều: "Ngốc ạ, người đàn ông đó không có cũng có dã tâm như vậy sao? Anh cũng không ngoại lệ.""Anh muốn dựa vào năng lực của bản thân để mang đến cho em cuộc sống tốt nhất. Đến ngày nào đó, em muốn sống cuộc đời giàu có xa hoa nhất trên đời, anh cũng có thể cười mà làm em hài lòng. Cho dù em không cần vẫn vậy."Cho dù em không cần vẫn vậy.Anh vẫn dùng chính đôi tay mà dâng cả thế giới cho em.Chỉ dành cho em!Thế giới của anh, hết thảy của anh đều là em!Muốn vì Nguyệt Trì Lạc tranh đấu giành thế giới là một, hai là vì bản thân Đông Phương Tuyết cũng rất thích cảm giác tranh đoạt trên thương trường này.Vì vậy hai người mới bất hòa.Nguyệt Trì Lạc nghe vậy, khóe miệng đỏ thắm nhếch lên.Đôi mắt phượng dịu dàng nhìn chằm chằm vào Đông Phương Tuyết, vì lời nói của anh mà vành mắt cô đỏ bừng, không kiềm chế được nhón chân, hai tay ôm lấy gương mặt tuyệt mỹ của anh.Cô hôn anh say đắm.Từ rất lâu về trước, từ thời cổ đại đó Nguyệt Trì Lạc đã biết tình cảm Đông Phương Tuyết dành cho mình sâu đậm đến nhường nào.Xuyên không tới đây, trải qua những ngày chưa từng có gió mưa, nên cuộc sống trở nên bình lặng, không phong ba, không lãng mạn.Những ngày củi gạo dầu muối quá lâu khiến đôi bên không còn cảm xúc mãnh liệt. Từ đó bắt đầu nghi ngờ vớ vẩn, nổi chứng cuồng loạn. Hơn nữa, sau khi bị người khác châm ngòi, thì lại càn hỗn loạn. Nhưng, hôm nay. . . . . . . . . . . . . . . . . .Đông Phương Tuyết nói như vậy, hắn mỉm cười mà sắp xếp cuộc sống cho cô như vậy.Ấm áp như vậy, chấn động run sợ.Trước mặt Nam Cung Tĩnh tỏ vẻ thân mật rõ ràng như vậy, thể hiện tình cảm sâu đắm chân thành không hề kiêng kỵ như vậy.Rốt cuộc những điều này cũng khiến cô hiểu, tình cảm chưa mất đi mà lắng đọng lại, thậm chí còn khắc sâu hơn trong trái tim hai người .Gần với da, kề với cốt.Bám lấy từng tấc da thịt, từng tế bào trên thân thể lẫn nhau.

Dáng vẻ hoàn mỹ, ánh mắt bình thản.

Nguyệt Trì Lạc kéo tay anh, trong hình ảnh phản chiếu của mặt kính lóng lánh, cánh tay ngọc trắng nõn có vẻ cực kỳ mềm mại.

Cô chun mũi, khẽ nói với giọng bất mãn: "Đông Phương Tuyết, sao anh lại bận rộn như vậy chứ?!"

Bận rộn như vậy bận rộn như vậy, tại sao lại thế? Họ cũng đâu có thiếu tiền!!

Nghe thấy sự bất mãn trong giọng nói của cô, Đông Phương Tuyết ôm chầm lấy vòng eo thon của cô, một tay giữ chặt hông cô, làn môi khẽ khàng hôn xuống.

Hàng mày tràn ngập vẻ cưng chiều: "Ngốc ạ, người đàn ông đó không có cũng có dã tâm như vậy sao? Anh cũng không ngoại lệ."

"Anh muốn dựa vào năng lực của bản thân để mang đến cho em cuộc sống tốt nhất. Đến ngày nào đó, em muốn sống cuộc đời giàu có xa hoa nhất trên đời, anh cũng có thể cười mà làm em hài lòng. Cho dù em không cần vẫn vậy."

Cho dù em không cần vẫn vậy.

Anh vẫn dùng chính đôi tay mà dâng cả thế giới cho em.

Chỉ dành cho em!

Thế giới của anh, hết thảy của anh đều là em!

Muốn vì Nguyệt Trì Lạc tranh đấu giành thế giới là một, hai là vì bản thân Đông Phương Tuyết cũng rất thích cảm giác tranh đoạt trên thương trường này.

Vì vậy hai người mới bất hòa.

Nguyệt Trì Lạc nghe vậy, khóe miệng đỏ thắm nhếch lên.

Đôi mắt phượng dịu dàng nhìn chằm chằm vào Đông Phương Tuyết, vì lời nói của anh mà vành mắt cô đỏ bừng, không kiềm chế được nhón chân, hai tay ôm lấy gương mặt tuyệt mỹ của anh.

Cô hôn anh say đắm.

Từ rất lâu về trước, từ thời cổ đại đó Nguyệt Trì Lạc đã biết tình cảm Đông Phương Tuyết dành cho mình sâu đậm đến nhường nào.

Xuyên không tới đây, trải qua những ngày chưa từng có gió mưa, nên cuộc sống trở nên bình lặng, không phong ba, không lãng mạn.

Những ngày củi gạo dầu muối quá lâu khiến đôi bên không còn cảm xúc mãnh liệt. Từ đó bắt đầu nghi ngờ vớ vẩn, nổi chứng cuồng loạn. Hơn nữa, sau khi bị người khác châm ngòi, thì lại càn hỗn loạn. Nhưng, hôm nay. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Đông Phương Tuyết nói như vậy, hắn mỉm cười mà sắp xếp cuộc sống cho cô như vậy.

Ấm áp như vậy, chấn động run sợ.

Trước mặt Nam Cung Tĩnh tỏ vẻ thân mật rõ ràng như vậy, thể hiện tình cảm sâu đắm chân thành không hề kiêng kỵ như vậy.

Rốt cuộc những điều này cũng khiến cô hiểu, tình cảm chưa mất đi mà lắng đọng lại, thậm chí còn khắc sâu hơn trong trái tim hai người .

Gần với da, kề với cốt.

Bám lấy từng tấc da thịt, từng tế bào trên thân thể lẫn nhau.

Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Dáng vẻ hoàn mỹ, ánh mắt bình thản.Nguyệt Trì Lạc kéo tay anh, trong hình ảnh phản chiếu của mặt kính lóng lánh, cánh tay ngọc trắng nõn có vẻ cực kỳ mềm mại.Cô chun mũi, khẽ nói với giọng bất mãn: "Đông Phương Tuyết, sao anh lại bận rộn như vậy chứ?!"Bận rộn như vậy bận rộn như vậy, tại sao lại thế? Họ cũng đâu có thiếu tiền!!Nghe thấy sự bất mãn trong giọng nói của cô, Đông Phương Tuyết ôm chầm lấy vòng eo thon của cô, một tay giữ chặt hông cô, làn môi khẽ khàng hôn xuống.Hàng mày tràn ngập vẻ cưng chiều: "Ngốc ạ, người đàn ông đó không có cũng có dã tâm như vậy sao? Anh cũng không ngoại lệ.""Anh muốn dựa vào năng lực của bản thân để mang đến cho em cuộc sống tốt nhất. Đến ngày nào đó, em muốn sống cuộc đời giàu có xa hoa nhất trên đời, anh cũng có thể cười mà làm em hài lòng. Cho dù em không cần vẫn vậy."Cho dù em không cần vẫn vậy.Anh vẫn dùng chính đôi tay mà dâng cả thế giới cho em.Chỉ dành cho em!Thế giới của anh, hết thảy của anh đều là em!Muốn vì Nguyệt Trì Lạc tranh đấu giành thế giới là một, hai là vì bản thân Đông Phương Tuyết cũng rất thích cảm giác tranh đoạt trên thương trường này.Vì vậy hai người mới bất hòa.Nguyệt Trì Lạc nghe vậy, khóe miệng đỏ thắm nhếch lên.Đôi mắt phượng dịu dàng nhìn chằm chằm vào Đông Phương Tuyết, vì lời nói của anh mà vành mắt cô đỏ bừng, không kiềm chế được nhón chân, hai tay ôm lấy gương mặt tuyệt mỹ của anh.Cô hôn anh say đắm.Từ rất lâu về trước, từ thời cổ đại đó Nguyệt Trì Lạc đã biết tình cảm Đông Phương Tuyết dành cho mình sâu đậm đến nhường nào.Xuyên không tới đây, trải qua những ngày chưa từng có gió mưa, nên cuộc sống trở nên bình lặng, không phong ba, không lãng mạn.Những ngày củi gạo dầu muối quá lâu khiến đôi bên không còn cảm xúc mãnh liệt. Từ đó bắt đầu nghi ngờ vớ vẩn, nổi chứng cuồng loạn. Hơn nữa, sau khi bị người khác châm ngòi, thì lại càn hỗn loạn. Nhưng, hôm nay. . . . . . . . . . . . . . . . . .Đông Phương Tuyết nói như vậy, hắn mỉm cười mà sắp xếp cuộc sống cho cô như vậy.Ấm áp như vậy, chấn động run sợ.Trước mặt Nam Cung Tĩnh tỏ vẻ thân mật rõ ràng như vậy, thể hiện tình cảm sâu đắm chân thành không hề kiêng kỵ như vậy.Rốt cuộc những điều này cũng khiến cô hiểu, tình cảm chưa mất đi mà lắng đọng lại, thậm chí còn khắc sâu hơn trong trái tim hai người .Gần với da, kề với cốt.Bám lấy từng tấc da thịt, từng tế bào trên thân thể lẫn nhau.

Chương 344: Làm kẻ thứ ba có thoải mái hay không (107-15)