“A, rắn --” Một tiếng thét chói tai như tiếng gà tây gáy đem Lãnh Loan Loan từ trong mộng đẹp tỉnh dậy, chết tiệt, là người nào không muốn sống dám nhiễu mộng đẹp của nàng. Nổi giận đùng đùng mở hai mắt, nha, thế nào người chạy tới là một ca sĩ sao? Xem nàng mặc một thân cổ váy áo cổ đại, chải búi tóc cao của người đã có chồng, đang đứng nhìn chằm chằm vào mình. Làm gì, bổn tiểu thư ngủ có chọc tới ngươi sao ? Không hờn giận liếc mắt nữ nhân này một cái, Lãnh Loan Loan muốn chửi ầm lên. Nhưng là không đúng, như thế nào nàng không phát ra âm tiếng? Như thế nữ nhân này lại cao như vậy? Như thế nào nàng không có tay? Ngược lại cảm thấy thân mình mềm nhũn, trơn trượt, nàng vừa động, nữ nhân kia trợn trắng mắt, ngã xuống đất, phát ra tiếng vang thật lớn. Ha ha, đáng đời. Lãnh Loan Loan mắt lạnh nhìn nữ nhân té trên mặt đất, đây là kết cục quấy rầy giấc ngủ của bổn tiểu thư. Xuy xuy -- Âm thanh gì vậy? Nàng vừa di chuyển thân thể, như thế nào có loại thanh âm kỳ quái. Còn giống như là chính…
Chương 97: Hoàng Thái Hậu khác thường
Sáu Tuổi Tiểu Xà HậuTác giả: Luyến Nguyệt NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“A, rắn --” Một tiếng thét chói tai như tiếng gà tây gáy đem Lãnh Loan Loan từ trong mộng đẹp tỉnh dậy, chết tiệt, là người nào không muốn sống dám nhiễu mộng đẹp của nàng. Nổi giận đùng đùng mở hai mắt, nha, thế nào người chạy tới là một ca sĩ sao? Xem nàng mặc một thân cổ váy áo cổ đại, chải búi tóc cao của người đã có chồng, đang đứng nhìn chằm chằm vào mình. Làm gì, bổn tiểu thư ngủ có chọc tới ngươi sao ? Không hờn giận liếc mắt nữ nhân này một cái, Lãnh Loan Loan muốn chửi ầm lên. Nhưng là không đúng, như thế nào nàng không phát ra âm tiếng? Như thế nữ nhân này lại cao như vậy? Như thế nào nàng không có tay? Ngược lại cảm thấy thân mình mềm nhũn, trơn trượt, nàng vừa động, nữ nhân kia trợn trắng mắt, ngã xuống đất, phát ra tiếng vang thật lớn. Ha ha, đáng đời. Lãnh Loan Loan mắt lạnh nhìn nữ nhân té trên mặt đất, đây là kết cục quấy rầy giấc ngủ của bổn tiểu thư. Xuy xuy -- Âm thanh gì vậy? Nàng vừa di chuyển thân thể, như thế nào có loại thanh âm kỳ quái. Còn giống như là chính… Editor: Ngọc Nguyệt"Có chuyện gì?" Hoàng đế mất hứng, không vui hỏi."Khấu kiến Hoàng Thượng, Hoàng hậu, Quý phi cùng các vị nương nương." Tiểu Đức Tử hành lễ với mấy người, sau đó bẩm báo với Hoàng đế:"Hồi Hoàng Thượng, Thái tử hồi cung cùng với Lạc vương.""Cái gì?" Hiển nhiên Hoàng đế bị tin tức này làm kinh ngạc. Lạc Nhi hồi cung? Hắn không nghe nhầm chữ, không phải mười mấy năm qua hắn không chịu hồi hoàng thành sao? Nhắc tới cháu của mình, hắn lại cảm thấy hổ thẹn. Khi nhị hoàng huynh vẫn còn tại thế, hắn với mình có tình cảm sâu nhất. Không lâu sau khi hắn được phong làm thái tử liền bị người hại chết, bên ngoài có tin đồn là do hắn hại chết nhị hoàng huynh. Nhưng chỉ có hắn biết, hắn dù không giết nhị hoàng huynh nhưng hoàng huynh vì hắn mà chết. Cũng vì nguyên nhân như vậy, hắn vẫn muốn bù đắp cho Lạc Nhi, chẳng sợ hắn đang âm thầm lên kế hoạch trả thủ, cướp đi giang sơn."Sao Lạc vương lại ở hoàng thành?" Hiển nhiên Hoàng hậu cũng cảm thấy kỳ quái.Hoàng đế khoát tay áo với phi tần."Các ngươi lui xuống trước đi."Các phi tần nhìn nhau, dù không hiểu Hoàng đế thay đổi tâm tình. Nhưng đã là hoàng mệnh các nàng chỉ có thể tuân theo."Vâng, nô tì xin cáo lui."Lam sam nữ tử cùng các nàng phi tần xoay người rời đi, Nhu quý phi cùng Hoàng hậu vẫn ở lại, dù không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể rời đi, ai bảo các nàng không phải Hoàng hậu."Hoàng hậu, ngươi cũng lui xuống đi.""Vâng, nô tì xin cáo lui." Hoàng hậu đoán Hoàng đế muốn gặp Lạc vương. Lúc đầu nàng cũng muốn đi nhưng nghĩ lại, Lạc vương hồi cung chỉ sợ mục đích không đơn giản. Không bằng đi đến chỗ Thái hậu trước.Thân ảnh màu tím xoay người rời khỏi.Sau khi bóng dáng Hoàng hậu hoàn toàn biến mất, Hoàng đế mới phất tay với Tiểu Đức Tử."Đi thôi.""Vâng." Tiểu Đức Tử cúi đầu đáp.Tay áo bào giương lên, Hoàng đế bước đi đầu.Ánh nắng chiều tán đi, trên trời hiện ra màu xanh, màn đêm sắp buông xuống.Từ Ninh cung."Hoàng hậu nương nương giá lâm."Hoàng Thái Hậu đang ngồi ở ghế, được một nô tỳ khác quạt. Nghe tiếng thái giám bẩm báo, giơ tay, nô tỳ dừng động tác."Nô tỳ bái kiến Thái Hậu."Hoàng hậu một thân đỏ tía đi đến. Sau đó đứng trước mặt Thái Hậu, tao nhã hành lễ."Hoàng hậu mau ngồi đi." Thái hậu chỉ ghế dựa, nhìn nàng. "Hoàng hậu đến đây bồi ai gia chơi cờ?" Bà đoán Hoàng hậu đến hẳn là có nguyên nhân khác."Mẫu hậu muốn chơi cờ, con dâu đương nhiên phải bồi. Nhưng hiện tại con dâu có việc muốn bẩm báo mẫu hậu." Hoàng hậu cười yếu ớt, nói."Hửm?" Hoàng Thái Hậu hứng thú nhướn mi. "Là chuyện gì?""Mẫu hậu, vừa rồi con dâu nghe được, Tiểu Đức Tử bên ngươi Hoàng Thượng bẩm báo Lạc vương tiến cung." Hoàng hậu một bên đáp, một bên không dấu vết chú ý vẻ mặt của Hoàng Thái Hậu.Hoàng Thái Hậu cư nhiên hất đổ ly trà trên bàn xuống. Tiếng chén vỡ vụn vang lên, khiến thị vệ bên ngoài chú ý."Có thích khách sao?"Vài tên thị vệ chạy vào, tay cầm kiếm, vẻ mặt khẩn trương."Lui ra." Thái Hậu nhìn thị vệ xông tới, vẻ mặt trầm xuống. "Chỉ là ai gia đánh vỡ cái chén.""Vâng." Bọn thị vệ lui ra ngoài.Sau khi thị vệ rời khỏi, Hoàng Thái Hậu cũng không nói nữa, Hoàng hậu suy nghĩ, chỉ sợ Lạc vương cùng Thái hậu có quan hệ rất lớn. Nhưng không biết sự tình thế nào. Đột nhiên trong đầu nàng hiện ra lời đồn trước kia. Phụ thân Lạc vương, Đức Thanh Vương gia là do Hoàng Thượng hại chết. Hiện tại Thái Hậu lại có phản ứng như thế, chẳng lẽ việc kia có liên quan đến Thái Hậu?Càng nghĩ càng thấy kinh hãi, nàng dường như dừng việc hô hấp. Không dám đoán nữa, nếu như vậy, hậu quả đáng sợ cỡ nào?Thịch thịch thịch.....Tim nàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Trong phòng yên tĩnh làm cho người ta thêm sợ hãi, tựa hồ có chuyện đã xảy ra."Hoàng đế đang ở đâu?"Đột nhiên Hoàng Thái Hậu mở miệng, giọng nói thản nhiên lại trầm trọng như có áp lực. Khiến ngươi nghe tò mò nhưng cũng sợ hãi."Có lẽ Hoàng Thượng đang đi gặp Lạc vương." Hoàng hậu đáp, nàng đột nhiên hoài nghi mình tìm Thái Hậu có đúng hay không. Tiểu Đức Tử nói Lạc vương cùng Thần Nhi cùng hồi cung, cũng không nên khiến cho Thần Nhi gặp phiền toái.Hoàng Thái hậu kinh hãi, thân hình nháy mắt đứng lên. Trong mắt xẹt qua tia hoảng sợ. Không được, Lạc vương trở về chắc chắn là để báo thù. Mà hắn vẫn luôn cho rằng người hại chết Đức Thanh Vương gia là Hoàng nhi, hiện tại Hoàng nhi cùng hắn một chỗ chắc chắn sẽ nguy hiểm. Càng nghĩ trong lòng càng lo lắng, nàng trầm giọng hô:"Người đâu, bãi giã, đi tìm Hoàng Thượng."
Editor: Ngọc Nguyệt
"Có chuyện gì?" Hoàng đế mất hứng, không vui hỏi.
"Khấu kiến Hoàng Thượng, Hoàng hậu, Quý phi cùng các vị nương nương." Tiểu Đức Tử hành lễ với mấy người, sau đó bẩm báo với Hoàng đế:
"Hồi Hoàng Thượng, Thái tử hồi cung cùng với Lạc vương."
"Cái gì?" Hiển nhiên Hoàng đế bị tin tức này làm kinh ngạc. Lạc Nhi hồi cung? Hắn không nghe nhầm chữ, không phải mười mấy năm qua hắn không chịu hồi hoàng thành sao? Nhắc tới cháu của mình, hắn lại cảm thấy hổ thẹn. Khi nhị hoàng huynh vẫn còn tại thế, hắn với mình có tình cảm sâu nhất. Không lâu sau khi hắn được phong làm thái tử liền bị người hại chết, bên ngoài có tin đồn là do hắn hại chết nhị hoàng huynh. Nhưng chỉ có hắn biết, hắn dù không giết nhị hoàng huynh nhưng hoàng huynh vì hắn mà chết. Cũng vì nguyên nhân như vậy, hắn vẫn muốn bù đắp cho Lạc Nhi, chẳng sợ hắn đang âm thầm lên kế hoạch trả thủ, cướp đi giang sơn.
"Sao Lạc vương lại ở hoàng thành?" Hiển nhiên Hoàng hậu cũng cảm thấy kỳ quái.
Hoàng đế khoát tay áo với phi tần.
"Các ngươi lui xuống trước đi."
Các phi tần nhìn nhau, dù không hiểu Hoàng đế thay đổi tâm tình. Nhưng đã là hoàng mệnh các nàng chỉ có thể tuân theo.
"Vâng, nô tì xin cáo lui."
Lam sam nữ tử cùng các nàng phi tần xoay người rời đi, Nhu quý phi cùng Hoàng hậu vẫn ở lại, dù không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể rời đi, ai bảo các nàng không phải Hoàng hậu.
"Hoàng hậu, ngươi cũng lui xuống đi."
"Vâng, nô tì xin cáo lui." Hoàng hậu đoán Hoàng đế muốn gặp Lạc vương. Lúc đầu nàng cũng muốn đi nhưng nghĩ lại, Lạc vương hồi cung chỉ sợ mục đích không đơn giản. Không bằng đi đến chỗ Thái hậu trước.
Thân ảnh màu tím xoay người rời khỏi.
Sau khi bóng dáng Hoàng hậu hoàn toàn biến mất, Hoàng đế mới phất tay với Tiểu Đức Tử.
"Đi thôi."
"Vâng." Tiểu Đức Tử cúi đầu đáp.
Tay áo bào giương lên, Hoàng đế bước đi đầu.
Ánh nắng chiều tán đi, trên trời hiện ra màu xanh, màn đêm sắp buông xuống.
Từ Ninh cung.
"Hoàng hậu nương nương giá lâm."
Hoàng Thái Hậu đang ngồi ở ghế, được một nô tỳ khác quạt. Nghe tiếng thái giám bẩm báo, giơ tay, nô tỳ dừng động tác.
"Nô tỳ bái kiến Thái Hậu."
Hoàng hậu một thân đỏ tía đi đến. Sau đó đứng trước mặt Thái Hậu, tao nhã hành lễ.
"Hoàng hậu mau ngồi đi." Thái hậu chỉ ghế dựa, nhìn nàng. "Hoàng hậu đến đây bồi ai gia chơi cờ?" Bà đoán Hoàng hậu đến hẳn là có nguyên nhân khác.
"Mẫu hậu muốn chơi cờ, con dâu đương nhiên phải bồi. Nhưng hiện tại con dâu có việc muốn bẩm báo mẫu hậu." Hoàng hậu cười yếu ớt, nói.
"Hửm?" Hoàng Thái Hậu hứng thú nhướn mi. "Là chuyện gì?"
"Mẫu hậu, vừa rồi con dâu nghe được, Tiểu Đức Tử bên ngươi Hoàng Thượng bẩm báo Lạc vương tiến cung." Hoàng hậu một bên đáp, một bên không dấu vết chú ý vẻ mặt của Hoàng Thái Hậu.
Hoàng Thái Hậu cư nhiên hất đổ ly trà trên bàn xuống. Tiếng chén vỡ vụn vang lên, khiến thị vệ bên ngoài chú ý.
"Có thích khách sao?"
Vài tên thị vệ chạy vào, tay cầm kiếm, vẻ mặt khẩn trương.
"Lui ra." Thái Hậu nhìn thị vệ xông tới, vẻ mặt trầm xuống. "Chỉ là ai gia đánh vỡ cái chén."
"Vâng." Bọn thị vệ lui ra ngoài.
Sau khi thị vệ rời khỏi, Hoàng Thái Hậu cũng không nói nữa, Hoàng hậu suy nghĩ, chỉ sợ Lạc vương cùng Thái hậu có quan hệ rất lớn. Nhưng không biết sự tình thế nào. Đột nhiên trong đầu nàng hiện ra lời đồn trước kia. Phụ thân Lạc vương, Đức Thanh Vương gia là do Hoàng Thượng hại chết. Hiện tại Thái Hậu lại có phản ứng như thế, chẳng lẽ việc kia có liên quan đến Thái Hậu?
Càng nghĩ càng thấy kinh hãi, nàng dường như dừng việc hô hấp. Không dám đoán nữa, nếu như vậy, hậu quả đáng sợ cỡ nào?
Thịch thịch thịch.....
Tim nàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Trong phòng yên tĩnh làm cho người ta thêm sợ hãi, tựa hồ có chuyện đã xảy ra.
"Hoàng đế đang ở đâu?"
Đột nhiên Hoàng Thái Hậu mở miệng, giọng nói thản nhiên lại trầm trọng như có áp lực. Khiến ngươi nghe tò mò nhưng cũng sợ hãi.
"Có lẽ Hoàng Thượng đang đi gặp Lạc vương." Hoàng hậu đáp, nàng đột nhiên hoài nghi mình tìm Thái Hậu có đúng hay không. Tiểu Đức Tử nói Lạc vương cùng Thần Nhi cùng hồi cung, cũng không nên khiến cho Thần Nhi gặp phiền toái.
Hoàng Thái hậu kinh hãi, thân hình nháy mắt đứng lên. Trong mắt xẹt qua tia hoảng sợ. Không được, Lạc vương trở về chắc chắn là để báo thù. Mà hắn vẫn luôn cho rằng người hại chết Đức Thanh Vương gia là Hoàng nhi, hiện tại Hoàng nhi cùng hắn một chỗ chắc chắn sẽ nguy hiểm. Càng nghĩ trong lòng càng lo lắng, nàng trầm giọng hô:
"Người đâu, bãi giã, đi tìm Hoàng Thượng."
Sáu Tuổi Tiểu Xà HậuTác giả: Luyến Nguyệt NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“A, rắn --” Một tiếng thét chói tai như tiếng gà tây gáy đem Lãnh Loan Loan từ trong mộng đẹp tỉnh dậy, chết tiệt, là người nào không muốn sống dám nhiễu mộng đẹp của nàng. Nổi giận đùng đùng mở hai mắt, nha, thế nào người chạy tới là một ca sĩ sao? Xem nàng mặc một thân cổ váy áo cổ đại, chải búi tóc cao của người đã có chồng, đang đứng nhìn chằm chằm vào mình. Làm gì, bổn tiểu thư ngủ có chọc tới ngươi sao ? Không hờn giận liếc mắt nữ nhân này một cái, Lãnh Loan Loan muốn chửi ầm lên. Nhưng là không đúng, như thế nào nàng không phát ra âm tiếng? Như thế nữ nhân này lại cao như vậy? Như thế nào nàng không có tay? Ngược lại cảm thấy thân mình mềm nhũn, trơn trượt, nàng vừa động, nữ nhân kia trợn trắng mắt, ngã xuống đất, phát ra tiếng vang thật lớn. Ha ha, đáng đời. Lãnh Loan Loan mắt lạnh nhìn nữ nhân té trên mặt đất, đây là kết cục quấy rầy giấc ngủ của bổn tiểu thư. Xuy xuy -- Âm thanh gì vậy? Nàng vừa di chuyển thân thể, như thế nào có loại thanh âm kỳ quái. Còn giống như là chính… Editor: Ngọc Nguyệt"Có chuyện gì?" Hoàng đế mất hứng, không vui hỏi."Khấu kiến Hoàng Thượng, Hoàng hậu, Quý phi cùng các vị nương nương." Tiểu Đức Tử hành lễ với mấy người, sau đó bẩm báo với Hoàng đế:"Hồi Hoàng Thượng, Thái tử hồi cung cùng với Lạc vương.""Cái gì?" Hiển nhiên Hoàng đế bị tin tức này làm kinh ngạc. Lạc Nhi hồi cung? Hắn không nghe nhầm chữ, không phải mười mấy năm qua hắn không chịu hồi hoàng thành sao? Nhắc tới cháu của mình, hắn lại cảm thấy hổ thẹn. Khi nhị hoàng huynh vẫn còn tại thế, hắn với mình có tình cảm sâu nhất. Không lâu sau khi hắn được phong làm thái tử liền bị người hại chết, bên ngoài có tin đồn là do hắn hại chết nhị hoàng huynh. Nhưng chỉ có hắn biết, hắn dù không giết nhị hoàng huynh nhưng hoàng huynh vì hắn mà chết. Cũng vì nguyên nhân như vậy, hắn vẫn muốn bù đắp cho Lạc Nhi, chẳng sợ hắn đang âm thầm lên kế hoạch trả thủ, cướp đi giang sơn."Sao Lạc vương lại ở hoàng thành?" Hiển nhiên Hoàng hậu cũng cảm thấy kỳ quái.Hoàng đế khoát tay áo với phi tần."Các ngươi lui xuống trước đi."Các phi tần nhìn nhau, dù không hiểu Hoàng đế thay đổi tâm tình. Nhưng đã là hoàng mệnh các nàng chỉ có thể tuân theo."Vâng, nô tì xin cáo lui."Lam sam nữ tử cùng các nàng phi tần xoay người rời đi, Nhu quý phi cùng Hoàng hậu vẫn ở lại, dù không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể rời đi, ai bảo các nàng không phải Hoàng hậu."Hoàng hậu, ngươi cũng lui xuống đi.""Vâng, nô tì xin cáo lui." Hoàng hậu đoán Hoàng đế muốn gặp Lạc vương. Lúc đầu nàng cũng muốn đi nhưng nghĩ lại, Lạc vương hồi cung chỉ sợ mục đích không đơn giản. Không bằng đi đến chỗ Thái hậu trước.Thân ảnh màu tím xoay người rời khỏi.Sau khi bóng dáng Hoàng hậu hoàn toàn biến mất, Hoàng đế mới phất tay với Tiểu Đức Tử."Đi thôi.""Vâng." Tiểu Đức Tử cúi đầu đáp.Tay áo bào giương lên, Hoàng đế bước đi đầu.Ánh nắng chiều tán đi, trên trời hiện ra màu xanh, màn đêm sắp buông xuống.Từ Ninh cung."Hoàng hậu nương nương giá lâm."Hoàng Thái Hậu đang ngồi ở ghế, được một nô tỳ khác quạt. Nghe tiếng thái giám bẩm báo, giơ tay, nô tỳ dừng động tác."Nô tỳ bái kiến Thái Hậu."Hoàng hậu một thân đỏ tía đi đến. Sau đó đứng trước mặt Thái Hậu, tao nhã hành lễ."Hoàng hậu mau ngồi đi." Thái hậu chỉ ghế dựa, nhìn nàng. "Hoàng hậu đến đây bồi ai gia chơi cờ?" Bà đoán Hoàng hậu đến hẳn là có nguyên nhân khác."Mẫu hậu muốn chơi cờ, con dâu đương nhiên phải bồi. Nhưng hiện tại con dâu có việc muốn bẩm báo mẫu hậu." Hoàng hậu cười yếu ớt, nói."Hửm?" Hoàng Thái Hậu hứng thú nhướn mi. "Là chuyện gì?""Mẫu hậu, vừa rồi con dâu nghe được, Tiểu Đức Tử bên ngươi Hoàng Thượng bẩm báo Lạc vương tiến cung." Hoàng hậu một bên đáp, một bên không dấu vết chú ý vẻ mặt của Hoàng Thái Hậu.Hoàng Thái Hậu cư nhiên hất đổ ly trà trên bàn xuống. Tiếng chén vỡ vụn vang lên, khiến thị vệ bên ngoài chú ý."Có thích khách sao?"Vài tên thị vệ chạy vào, tay cầm kiếm, vẻ mặt khẩn trương."Lui ra." Thái Hậu nhìn thị vệ xông tới, vẻ mặt trầm xuống. "Chỉ là ai gia đánh vỡ cái chén.""Vâng." Bọn thị vệ lui ra ngoài.Sau khi thị vệ rời khỏi, Hoàng Thái Hậu cũng không nói nữa, Hoàng hậu suy nghĩ, chỉ sợ Lạc vương cùng Thái hậu có quan hệ rất lớn. Nhưng không biết sự tình thế nào. Đột nhiên trong đầu nàng hiện ra lời đồn trước kia. Phụ thân Lạc vương, Đức Thanh Vương gia là do Hoàng Thượng hại chết. Hiện tại Thái Hậu lại có phản ứng như thế, chẳng lẽ việc kia có liên quan đến Thái Hậu?Càng nghĩ càng thấy kinh hãi, nàng dường như dừng việc hô hấp. Không dám đoán nữa, nếu như vậy, hậu quả đáng sợ cỡ nào?Thịch thịch thịch.....Tim nàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Trong phòng yên tĩnh làm cho người ta thêm sợ hãi, tựa hồ có chuyện đã xảy ra."Hoàng đế đang ở đâu?"Đột nhiên Hoàng Thái Hậu mở miệng, giọng nói thản nhiên lại trầm trọng như có áp lực. Khiến ngươi nghe tò mò nhưng cũng sợ hãi."Có lẽ Hoàng Thượng đang đi gặp Lạc vương." Hoàng hậu đáp, nàng đột nhiên hoài nghi mình tìm Thái Hậu có đúng hay không. Tiểu Đức Tử nói Lạc vương cùng Thần Nhi cùng hồi cung, cũng không nên khiến cho Thần Nhi gặp phiền toái.Hoàng Thái hậu kinh hãi, thân hình nháy mắt đứng lên. Trong mắt xẹt qua tia hoảng sợ. Không được, Lạc vương trở về chắc chắn là để báo thù. Mà hắn vẫn luôn cho rằng người hại chết Đức Thanh Vương gia là Hoàng nhi, hiện tại Hoàng nhi cùng hắn một chỗ chắc chắn sẽ nguy hiểm. Càng nghĩ trong lòng càng lo lắng, nàng trầm giọng hô:"Người đâu, bãi giã, đi tìm Hoàng Thượng."