Tác giả:

Cái tên Dương Tịch lần đầu xuất hiện trong cuộc đời Diệp Phiên Nhiên là vào mùa thu năm 1998. Năm đó, cô mười lăm tuổi vừa thi đỗ vào Tam Trung - một trường trung học phổ thông trọng điểm của thành phố D. Nơi đây tập trung toàn những học sinh ưu tú đến từ các trường, ai cũng ra sức cố gắng dùi mài kinh sử để thi đỗ vào trường đại học trọng điểm, còn cô lại mang một tâm trạng phiền muộn chán chường. Diệp Phiên Nhiên sinh vào đời đầu thập niên 80, bố mẹ cô là công nhân viên chức của một doanh nghiệp quốc doanh cấp tỉnh. Nhà máy công ty toạ lạc tại Thành Nam ngoại ô thành phố D, quy mô rất lớn, nhân viên công ty cùng người thân đã lên đến bốn, năm nghìn người. Diệp Phiên Nhiên từ khi đi nhà trẻ đến lúc vào trung học cơ sở đều học tại trường dành cho con em công nhân viên tại nhà máy. Sinh hoạt học tập trong một môi trường khép kín, cô tự tìm thấy niềm vui của mình. Nơi đây, cô có những người bạn từ thời để chỏm, thầy cô giáo trong trường là đồng nghiệp của bố mẹ cô, ánh mắt họ nhìn cô…

Chương 9

Cớ Sao Mãi Yêu EmTác giả: Tâm VănTruyện Ngôn TìnhCái tên Dương Tịch lần đầu xuất hiện trong cuộc đời Diệp Phiên Nhiên là vào mùa thu năm 1998. Năm đó, cô mười lăm tuổi vừa thi đỗ vào Tam Trung - một trường trung học phổ thông trọng điểm của thành phố D. Nơi đây tập trung toàn những học sinh ưu tú đến từ các trường, ai cũng ra sức cố gắng dùi mài kinh sử để thi đỗ vào trường đại học trọng điểm, còn cô lại mang một tâm trạng phiền muộn chán chường. Diệp Phiên Nhiên sinh vào đời đầu thập niên 80, bố mẹ cô là công nhân viên chức của một doanh nghiệp quốc doanh cấp tỉnh. Nhà máy công ty toạ lạc tại Thành Nam ngoại ô thành phố D, quy mô rất lớn, nhân viên công ty cùng người thân đã lên đến bốn, năm nghìn người. Diệp Phiên Nhiên từ khi đi nhà trẻ đến lúc vào trung học cơ sở đều học tại trường dành cho con em công nhân viên tại nhà máy. Sinh hoạt học tập trong một môi trường khép kín, cô tự tìm thấy niềm vui của mình. Nơi đây, cô có những người bạn từ thời để chỏm, thầy cô giáo trong trường là đồng nghiệp của bố mẹ cô, ánh mắt họ nhìn cô… Một buổi sáng sớm rất đỗi tình cờ Diệp Phiên Nhiên phát hiện ra bí mật của Thẩm Vỹ.Nhà cô cách trường nửa tiếng đi xe, hàng ngày đạp xe đi về đã trở thành cơ hội duy nhất để cô rèn luyện thân thể. Sáng đó cô dậy sớm,e đạp bị thủng lốp. Thợ sửa xe lúc này vẫn chưa mở hàng, Diệp Phiên Nhiên đành đón xe buýt đến trường.Xe dừng lại ngã tư gần trường học, Diệp Phiên Nhiên bước xuống xe, vừa ngẩng đầu cô liền trông thấy Thẫm Vỹ đạp xe đến từ hướng đối diện. Cô khẽ sững sờ, nhà cậu chẳng phải ở Thành Nam ư? Sao cậu lại đi hướng này?Thẩm Vỹ không trông thấy cô, cậu đạp rất nhanh trên chiếc xe đạp cũ kỹ tồi tàn, biến mất trong dòng người.Diệp Phiên Nhiên cả ngày nhẫn nhịn không gặng hỏi Thẩm Vỹ. Lúc ra về, cô nói: “Hôm nay mình không đi xe!”“Không sao, mình chở cậu!” Thẩm Vỹ đi lấy xe, Diệp Phiên Nhiên ngồi lên xe, chiếc xe chậm rãi lăn bánh ra khỏi cổng trường.Diệp Phiên Nhiên không phải là cô gái rất nhiều chuyện, chỉ những lúc ở bên Thẩm Vỹ cô mới trút bầu tâm sự. Thế nhưng hơn ba mươi phút rồi mà cô chẳng nói chẳng rằng, Thẩm Vỹ cũng rất trầm lặng.Khi về đến nhà, Diệp Phiên Nhiên nhảy xuống xe, vẫy tay chào cậu, nói: “Tạm biệt!” Cô bước vào khu cư xá năm tầng, từ cửa sổ hành lang trông thấy Thẩm Vỹ quay đầu xe đạp về hướng ngược lại.Chạng vạng tối ngày hè, bầu trời nhuốm một màu đỏ rực. Ánh chiều tà rực rỡ chiếu sau tấm lưng thon dài của Thẩm Vỹ, hệt như đang mạ một lớp ánh sáng màu vàng kim lấp lánh. Diệp Phiên Nhiên nhớ đến câu nói của Tử Hà Tiên Tử trong phim Đại thoại Tây du: “Rồi một ngày anh sẽ khoác chiếc áo giáp hoàng kim chân bước trên bảy sắc cầu vồng đến cưới em!”Khoảnh khắc đó, lòng cô đã định sẵn cô sẽ theo người con trai này, suốt cả cuộc đời!Ngày hôm sau, Diệp Phiên Nhiên chất vấn năm lần bảy lượt, Thẩm Vỹ mới thẳng thắn thừa nhận nhà cậu không phải ở ThànhNếu như là chàng trai với miệng mồn trơn tru thì Diệp Phiên Nhiên sẽ tức giận, cảm giác mình bị người ta lừa dối nhưng đối phương là Thẩm Vỹ thì cô lại cảm thấy ấm ức. Một người nguyện vì cô mà đi một đoạn đường dài xa xôi, ngày ngày đội ánh trăng để trở về nhà.“Sao cậu ngốc thế?” Cô luôn miệng trách móc.Thẩm Vỹ tự cười giễu: “Mình muốn ở cạnh cậu thêm một lát, nói chuyện nhiều hơn một chút!”Khờ quá! Diệp Phiên Nhiên thầm nghĩ, ngoài miệng lại nói giọng cứng rắn: “Hôm nay về nhà sớm đi, đừng đưa mình về nữa!”Thẩm Vỹ đồng ý: “Vậy mình tiễn cậu đến ngã tư thôi!”Ra khỏi cổng trường, đến ngã tư không xa lắm. Đoạn đường đó hai người đạp xe cực kỳ chậm.Dừng xe ngay vạch dành cho người đi bộ chờ đèn xanh, Thẩm Vỹ hỏi cô: “Sinh nhật cậu là ngày 27 tháng 7 à?”“Đúng rồi!” Diệp Phiên Nhiên rất đỗi kinh ngạc, sinh nhật cô chẳng hề nói với ai, kể cả Thẩm Vỹ.“Đừng quên mình là lớp phó. Ngày sinh nhật của các bạn trong lớp mình đều ghi chép lại cả!” Thẩm Vỹ chớp mắt, cậu lôi chú gấu nhỏ trong túi ra đưa cho cô: “Phiên Phiên, sinh nhật vui vẻ!”Chẳng phải còn hơn một tháng nữa ư? Sao giờ đã tặng quà rồi? Diệp Phiên Nhiên hoài nghi trong lòng nhưng chẳng hề nói ra. Cô nhận lấy chú gấu nhồi bông mềm mại, toàn thân vàng óng, đôi mắt nhỏ nhắn, chiếc mũi đen nhánh, ôm vào lòng, trông nó đáng yêu biết bao.“Mình chạy đi mấy cửa hàng mới mua được đấy. Cậu ấn thử vào đầu nó đi, nó còn biết hát nữa đấy!”Diệp Phiên Nhiên ra sức ấn, nhưng chú gấu nhỏ không hề há“À, chưa gắn pin. Cậu chờ một lát, mình chạy ra cửa hàng gần đây mua!”“Thôi khỏi đi!” Diệp Phiên Nhiên vội nói: “Mình về nhà sẽ tự mua!”Lúc này đèn xanh sáng đèn, cô giục: “Cậu mau về đi, đi đường cẩn thận nhé!”Thẩm Vỹ mỉm cười, nói nhỏ: “Phiên Phiên, tạm biệt!” Cậu vẫy tay với cô, dáng vẻ rất đỗi dịu dàng.“Tạm biệt!” Diệp Phiên Nhiên đặt chú gấu vào giỏ xe, chân đạp nhanh như bay, chỉ sợ Thẩm Vỹ đuổi kịp lại đòi đưa cô về nhà.Thẩm Vỹ leo lên xe, ngẩn ngơ nhìn theo bóng hình cô, đèn xanh đã sáng từ lâu, cậu vẫn chẳng nhúc nhích. Sau lưng có người ra sức ấn còi xe: “Đèn xanh lâu rồi kìa, sao còn không đi?”Chú gấu nhồi bông nhỏ này cậu mua từ mấy tuần trước, cứ giấu mãi trong cặp sách, rốt cuộc hôm nay cũng có cơ hội đưa cho cô.Phiên Phiên! Xin thứ lỗi cho mình, mình không thể mừng sinh nhật cùng cậu được.Tối đó sau khi về nhà, Diệp Phiên Nhiên sang tiệm tạp hóa đối diện mua một cặp pin gắn trên thân chú gấu. Ấn tay vào đầu nó, làm bản tình ca kinh điểnNhất mực yêu em của ca sĩ Trần Bách Cường.Diệp Phiên Nhiên ôm chú gấu nhồi bông đi ngủ. Đêm tối tĩnh lặng, chú gấu nhỏ nằm trong lòng cô hát vang, giọng đứt quãng:“Phiền muộn không ngớt, sầu muộn chẳng thể nào vơi, cớ sao lòng anh là một nỗi niềm trống trải?Tình cảm đã ra đi mọi thứ đều tan biến nhưng nỗi sầu muộn trong lòng anh chẳng cách gì tiêu tan.Tại sao trên môi em mãi ngự trị câu nói đó, cớ sao con tim anh vẫn không chịu nguôi ngoai?Dù anh hiểu rằng tình yêu ra đi tất thảy mọi thứ đều trở nên vô nghĩa, nhưng cớ sao anh vẫn chỉ yêu mình em?”Tiếp sau đó là kỳ thi cuối kỳ, kỳ thi lớn cuối cùng của năm đầu tiên khối trung học.Không khí trên lớp rất căng thẳng, đến cả Miêu Khả Ngôn thường ngày ríu rít ồn ào cũng lặng lẽ học từ vựng môn tiếng Anh trong giờ tự học. Sau kì thi là hai tháng nghỉ hè dài đằng đẵng.Diệp Phiên Nhiên chẳng còn mong chờ đến kỳ nghỉ hè như trước kia nữa. Bởi lẽ nghỉ hè rồi cô sẽ không thể hàng ngày được gặp mặt Thẩm Vỹ. Quan trọng hơn nữa là, năm thứ hai trung học bắt đầu phân ban. Dựa vào thành tích học tập và sở thích của mình, Diệp Phiên Nhiên sẽ chẳng chút đắn đo mà chọn ban xã hội. Nhưng nếu như vậy thì đồng nghĩa với việc cô và Thẩm Vỹ bị chia cắt mỗi người mỗi ngã.Thành tích học tập môn lý và hóa của Thẩm Vỹ đều rất giỏi, cô không mong rằng cậu vì cô mà chọn học ban xã hội.Buổi trưa hôm thảo luận chọn phân ban, họ đứng ngay trên con đường rợp bóng râm tại khuôn viên trường. Hai hàng cây ngô đồng rập rạp um tùm, cành cây tán lá đan chéo nhau che khuất bầu trời và mặt trời, cứ thế vươn mãi tận cuối đường.Diệp Phiên Nhiên nói: “Nghe nói lớp một và lớp hai là ban xã hội, nếu vậy thì mình sẽ không ở lớp tám nữa!”“Khờ quá, cậu đương nhiên phải học ban xã hội rồi!” Ánh mắt Thẩm Vỹ nhìn về phía trước: “Không chừng sau này còn có thể trở thành nhà văn nổi tiếng ấy chứ!”“Nhưng mà mình không muốn xa cậu!” Rốt cuộc cô cũng nói ra điều này.Cậu quay mặt lại, bình thản nhìn cô, cười nói: “Bất luận mình ở đâu thì bọn mình cũng sẽ không chia tay!Con tim Diệp Phiên Nhiên thấp thỏm không yên, thoáng chốc bình yên trở lại.Từ lớp một và lớp hai đến lớp tám cũng bằng khoảng cách từ đầu này đến đầu kia con đường rợp bóng. Tan học, cô vẫn có thể tìm cậu, họ vẫn có thể gặp nhau mỗi ngày.Cô mải đắm chìm trong suy nghĩ viển vông, hoàn toàn không phát hiện ra đằng sau vẻ mặt bình tĩnh ôn hòa của Thẩm Vỹ đang che giấu một nỗi bi thương.Diệp Phiên Nhiên vừa đi vừa nói những dự định về lớp phân ban xã hội, cả những suy nghĩ mông lung về cuộc sống sau này, khuôn mặt cô nhoẻn cười trong sáng. Thẩm Vỹ thờ ơ đáp trả, nhưng thực sự cậu chẳng nghe lọt tai chữ nào.Diệp Phiên Nhiên ngỡ rằng, người con trai mặc áo sơ mi trắng đang đạp xe từng nói lời yêu mến với cô sẽ mãi ở bên cạnh cô, mãi mãi cất bước đi cùng cô.Vài ngày sau, một tin tức đột ngột ập đến đập nát tư tưởng ngây thơ và lý tưởng của cô.Bố mẹ thuyên chuyển công tác, Thẩm Vỹ phải theo gia đình dời đến Nam Kinh. Do cậu cố ý che giấu nên Diệp Phiên Nhiên là người cuối cùng trong lớp biết chuyện.Thi xong môn cuối cùng là tiếng Anh, các bạn phóng ùa ra ngoài hệt như nước thủy triều đang cuồn cuộn dâng lên.Trong căn phòng trống trải chỉ sót lại hai người. Diệp Phiên Nhiên chết lặng người, mở chiếc cặp nhét bút bi, bút chì và cục tẩy vào. Thẩm Vỹ quay sang nhìn cô như mọi khi, nở nụ cười ôn hòa, nói: “Thu dọn xong chưa, chúng mình đi thôi!”Tâm trạng cô rối bời, lặng lẽ đi theo cậu xuống tầng. Khi bước xuống góc cua cầu thang cô chạm phải bờ vai của một người, ngước mắt nhìn lên thì ra đó là Dương Tịch, theo sau cậu là tên bạn chiến hữu Trần Thần.Diệp Phiên Nhiên cụp mắt, bước nhanh xuống tầng đuổi theo Thẩm Vỹ phía trước.Hai người lưng đeo bao lô, cả đoạn đường từ trên phòng đến khi xuống sân tập bóng chẳng nói với nhau lời nào. Thẩm Vỹ dừng bước, lấy hết cam đảm quay lại thì phát hiện gương mặt Diệp Phiên Nhiên đã đẫm lệ.“Phiên Phiên! Mình xin lỗi!” Cậu suy nghĩ rất lâu, khó khăn lắm mới thốt nên lời.Diệp Phiên Nhiên bướng bỉnh quay đầu lại, che miệng, đè nén tiếng khóc thổn thức, những giọt nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi, thấm ướt vạt váy đồng phục màu xanh.“Cậu đừng khóc nữa…” Thẩm Vỹ bước đến bên cô, Diệp Phiên Nhiên lấy tay gạt cậu ra, đẩy cậu nghiêng ngả chao đảo.“Cậu đi đi, đi thật xa vào, mình không muốn trông thấy cậu nữa!” Cô hét lên hệt như một đứa trẻ ngỗ nghịch.Thẩm Vỹ im lặng. Cuối c*̀ng, cậu dịu dàng nói: “Mình không ở bên cậu, cậu phải biết tự chăm sóc cho bản thân, quen thêm vài người bạn, đừng lúc nào c*̃ng lủi thủi một mình…”Diệp Phiên Nhiên chợt quay người lại, ôm chầm lấy Thẩm Vỹ từ phía sau, đặt gò má đẫm lệ trên sống lưng cậu, nói giọng nghẹn ngào: “Phải đi thực ư?”Cậu nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn lạnh toát đặt bên eo mình, chẳng nói lời nào.“Không thể vì mình mà ở lại được sao?” Giọng cô xen lẫn nước mắt đau thương c*̀ng sự tuyệt vọng.Thẩm Vỹ ngẩng đầu nhìn bầu trời, bất giác những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt trắng trẻo thanh tú c*̉a cậu.Từ đầu đến cuối cậu chỉ rơi nước mắt, chẳng nói lời nào hệt như đang diễn vở kịch câm bi thương.Chẳng cách nào nắm bắt được số phận, cuộc chia ly đầy bất ngờ này, hệt như trận tuyết tháng Sáu bất chợt ập đến, khiến tình yêu vừa nảy mầm c*̉a hai người bỗng chốc héo tàn.Mặt trời cuối c*̀ng c*̃ng lặn, trời dần sẩm tối.Diệp Phiên Nhiên thả lỏng bàn tay đang ôm Thẩm Vỹ, lau khô những vệt nước trên mặt, nhìn cậu nghiêm nghị nói: “Thẩm Vỹ, mình đợi cậu, bất luận là bao lâu đi chăng nữa!”Con tim Thẩm Vỹ thoáng chốc run rẩy, cậu bất giác chìa tay ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: “Được, hai năm sau, cậu thi vào Đại Học Nam Kinh nhé!”Thế giới c*̉a cô bỗng chốc mọc lên vầng thái dương ấm áp. Trương Tiểu Nhàn[2] đã nói: “Tôi tin rằng tình yêu có thể xóa nhòa mọi gian khó.”Nhiều năm sau, Diệp Phiên Nhiên nhớ về khoảnh khắc đó, cô mới nhận ra mình đã già, còn khi đó cô thật trẻ trung.Vì cô trẻ trung, nên mới ngỡ rằng thời gian và khoảng cách vốn dĩ bé nhỏ trước tình yêu, vì trẻ trung nên mới tin tưởng rằng tình yêu c*̉a hai người có thể chiến thắng khoảng cách ngàn dặm c*̀ng ánh sáng thời gian hai năm.

Một buổi sáng sớm rất đỗi
tình cờ Diệp Phiên Nhiên phát hiện ra bí mật của Thẩm Vỹ.

Nhà cô cách trường nửa
tiếng đi xe, hàng ngày đạp xe đi về đã trở thành cơ hội duy nhất để cô rèn
luyện thân thể. Sáng đó cô dậy sớm,e đạp bị thủng lốp. Thợ sửa xe lúc này vẫn
chưa mở hàng, Diệp Phiên Nhiên đành đón xe buýt đến trường.

Xe dừng lại ngã tư gần
trường học, Diệp Phiên Nhiên bước xuống xe, vừa ngẩng đầu cô liền trông thấy
Thẫm Vỹ đạp xe đến từ hướng đối diện. Cô khẽ sững sờ, nhà cậu chẳng phải ở
Thành Nam ư? Sao cậu lại đi hướng này?

Thẩm Vỹ không trông thấy
cô, cậu đạp rất nhanh trên chiếc xe đạp cũ kỹ tồi tàn, biến mất trong dòng
người.

Diệp Phiên Nhiên cả ngày
nhẫn nhịn không gặng hỏi Thẩm Vỹ. Lúc ra về, cô nói: “Hôm nay mình không đi
xe!”

“Không sao, mình chở
cậu!” Thẩm Vỹ đi lấy xe, Diệp Phiên Nhiên ngồi lên xe, chiếc xe chậm rãi lăn
bánh ra khỏi cổng trường.

Diệp Phiên Nhiên không
phải là cô gái rất nhiều chuyện, chỉ những lúc ở bên Thẩm Vỹ cô mới trút bầu
tâm sự. Thế nhưng hơn ba mươi phút rồi mà cô chẳng nói chẳng rằng, Thẩm Vỹ cũng
rất trầm lặng.

Khi về đến nhà, Diệp
Phiên Nhiên nhảy xuống xe, vẫy tay chào cậu, nói: “Tạm biệt!” Cô bước vào khu
cư xá năm tầng, từ cửa sổ hành lang trông thấy Thẩm Vỹ quay đầu xe đạp về hướng
ngược lại.

Chạng vạng tối ngày hè,
bầu trời nhuốm một màu đỏ rực. Ánh chiều tà rực rỡ chiếu sau tấm lưng thon dài
của Thẩm Vỹ, hệt như đang mạ một lớp ánh sáng màu vàng kim lấp lánh. Diệp Phiên
Nhiên nhớ đến câu nói của Tử Hà Tiên Tử trong phim Đại thoại Tây du: “Rồi một ngày anh sẽ khoác chiếc áo giáp hoàng kim
chân bước trên bảy sắc cầu vồng đến cưới em!”

Khoảnh khắc đó, lòng cô
đã định sẵn cô sẽ theo người con trai này, suốt cả cuộc đời!

Ngày hôm sau, Diệp Phiên
Nhiên chất vấn năm lần bảy lượt, Thẩm Vỹ mới thẳng thắn thừa nhận nhà cậu không
phải ở ThànhNếu như là chàng trai với miệng mồn trơn tru thì Diệp Phiên Nhiên
sẽ tức giận, cảm giác mình bị người ta lừa dối nhưng đối phương là Thẩm Vỹ thì
cô lại cảm thấy ấm ức. Một người nguyện vì cô mà đi một đoạn đường dài xa xôi,
ngày ngày đội ánh trăng để trở về nhà.

“Sao cậu ngốc thế?” Cô
luôn miệng trách móc.

Thẩm Vỹ tự cười giễu:
“Mình muốn ở cạnh cậu thêm một lát, nói chuyện nhiều hơn một chút!”

Khờ quá! Diệp Phiên Nhiên
thầm nghĩ, ngoài miệng lại nói giọng cứng rắn: “Hôm nay về nhà sớm đi, đừng đưa
mình về nữa!”

Thẩm Vỹ đồng ý: “Vậy mình
tiễn cậu đến ngã tư thôi!”

Ra khỏi cổng trường, đến
ngã tư không xa lắm. Đoạn đường đó hai người đạp xe cực kỳ chậm.

Dừng xe ngay vạch dành
cho người đi bộ chờ đèn xanh, Thẩm Vỹ hỏi cô: “Sinh nhật cậu là ngày 27 tháng 7
à?”

“Đúng rồi!” Diệp Phiên
Nhiên rất đỗi kinh ngạc, sinh nhật cô chẳng hề nói với ai, kể cả Thẩm Vỹ.

“Đừng quên mình là lớp
phó. Ngày sinh nhật của các bạn trong lớp mình đều ghi chép lại cả!” Thẩm Vỹ
chớp mắt, cậu lôi chú gấu nhỏ trong túi ra đưa cho cô: “Phiên Phiên, sinh nhật
vui vẻ!”

Chẳng phải còn hơn một
tháng nữa ư? Sao giờ đã tặng quà rồi? Diệp Phiên Nhiên hoài nghi trong lòng
nhưng chẳng hề nói ra. Cô nhận lấy chú gấu nhồi bông mềm mại, toàn thân vàng
óng, đôi mắt nhỏ nhắn, chiếc mũi đen nhánh, ôm vào lòng, trông nó đáng yêu biết
bao.

“Mình chạy đi mấy cửa
hàng mới mua được đấy. Cậu ấn thử vào đầu nó đi, nó còn biết hát nữa đấy!”

Diệp Phiên Nhiên ra sức
ấn, nhưng chú gấu nhỏ không hề há

“À, chưa gắn pin. Cậu chờ
một lát, mình chạy ra cửa hàng gần đây mua!”

“Thôi khỏi đi!” Diệp
Phiên Nhiên vội nói: “Mình về nhà sẽ tự mua!”

Lúc này đèn xanh sáng
đèn, cô giục: “Cậu mau về đi, đi đường cẩn thận nhé!”

Thẩm Vỹ mỉm cười, nói
nhỏ: “Phiên Phiên, tạm biệt!” Cậu vẫy tay với cô, dáng vẻ rất đỗi dịu dàng.

“Tạm biệt!” Diệp Phiên
Nhiên đặt chú gấu vào giỏ xe, chân đạp nhanh như bay, chỉ sợ Thẩm Vỹ đuổi kịp
lại đòi đưa cô về nhà.

Thẩm Vỹ leo lên xe, ngẩn
ngơ nhìn theo bóng hình cô, đèn xanh đã sáng từ lâu, cậu vẫn chẳng nhúc nhích.
Sau lưng có người ra sức ấn còi xe: “Đèn xanh lâu rồi kìa, sao còn không đi?”

Chú gấu nhồi bông nhỏ này
cậu mua từ mấy tuần trước, cứ giấu mãi trong cặp sách, rốt cuộc hôm nay cũng có
cơ hội đưa cho cô.

Phiên Phiên! Xin thứ lỗi
cho mình, mình không thể mừng sinh nhật cùng cậu được.

Tối đó sau khi về nhà,
Diệp Phiên Nhiên sang tiệm tạp hóa đối diện mua một cặp pin gắn trên thân chú
gấu. Ấn tay vào đầu nó, làm bản tình ca kinh điểnNhất mực yêu em của ca sĩ Trần Bách Cường.

Diệp Phiên Nhiên ôm chú
gấu nhồi bông đi ngủ. Đêm tối tĩnh lặng, chú gấu nhỏ nằm trong lòng cô hát
vang, giọng đứt quãng:

“Phiền muộn
không ngớt, sầu muộn chẳng thể nào vơi, cớ sao lòng anh là một nỗi niềm trống
trải?

Tình cảm đã
ra đi mọi thứ đều tan biến nhưng nỗi sầu muộn trong lòng anh chẳng cách gì tiêu
tan.

Tại sao trên
môi em mãi ngự trị câu nói đó, cớ sao con tim anh vẫn không chịu nguôi ngoai?

Dù anh hiểu
rằng tình yêu ra đi tất thảy mọi thứ đều trở nên vô nghĩa, nhưng cớ sao anh vẫn
chỉ yêu mình em?”

Tiếp sau đó là kỳ thi
cuối kỳ, kỳ thi lớn cuối cùng của năm đầu tiên khối trung học.

Không khí trên lớp rất
căng thẳng, đến cả Miêu Khả Ngôn thường ngày ríu rít ồn ào cũng lặng lẽ học từ
vựng môn tiếng Anh trong giờ tự học. Sau kì thi là hai tháng nghỉ hè dài đằng
đẵng.

Diệp Phiên Nhiên chẳng
còn mong chờ đến kỳ nghỉ hè như trước kia nữa. Bởi lẽ nghỉ hè rồi cô sẽ không
thể hàng ngày được gặp mặt Thẩm Vỹ. Quan trọng hơn nữa là, năm thứ hai trung
học bắt đầu phân ban. Dựa vào thành tích học tập và sở thích của mình, Diệp
Phiên Nhiên sẽ chẳng chút đắn đo mà chọn ban xã hội. Nhưng nếu như vậy thì đồng
nghĩa với việc cô và Thẩm Vỹ bị chia cắt mỗi người mỗi ngã.

Thành tích học tập môn lý
và hóa của Thẩm Vỹ đều rất giỏi, cô không mong rằng cậu vì cô mà chọn học ban xã
hội.

Buổi trưa hôm thảo luận
chọn phân ban, họ đứng ngay trên con đường rợp bóng râm tại khuôn viên trường.
Hai hàng cây ngô đồng rập rạp um tùm, cành cây tán lá đan chéo nhau che khuất
bầu trời và mặt trời, cứ thế vươn mãi tận cuối đường.

Diệp Phiên Nhiên nói:
“Nghe nói lớp một và lớp hai là ban xã hội, nếu vậy thì mình sẽ không ở lớp tám
nữa!”

“Khờ quá, cậu đương nhiên
phải học ban xã hội rồi!” Ánh mắt Thẩm Vỹ nhìn về phía trước: “Không chừng sau
này còn có thể trở thành nhà văn nổi tiếng ấy chứ!”

“Nhưng mà mình không muốn
xa cậu!” Rốt cuộc cô cũng nói ra điều này.

Cậu quay mặt lại, bình
thản nhìn cô, cười nói: “Bất luận mình ở đâu thì bọn mình cũng sẽ không chia
tay!

Con tim Diệp Phiên Nhiên
thấp thỏm không yên, thoáng chốc bình yên trở lại.

Từ lớp một và lớp hai đến
lớp tám cũng bằng khoảng cách từ đầu này đến đầu kia con đường rợp bóng. Tan
học, cô vẫn có thể tìm cậu, họ vẫn có thể gặp nhau mỗi ngày.

Cô mải đắm chìm trong suy
nghĩ viển vông, hoàn toàn không phát hiện ra đằng sau vẻ mặt bình tĩnh ôn hòa
của Thẩm Vỹ đang che giấu một nỗi bi thương.

Diệp Phiên Nhiên vừa đi
vừa nói những dự định về lớp phân ban xã hội, cả những suy nghĩ mông lung về
cuộc sống sau này, khuôn mặt cô nhoẻn cười trong sáng. Thẩm Vỹ thờ ơ đáp trả,
nhưng thực sự cậu chẳng nghe lọt tai chữ nào.

Diệp Phiên Nhiên ngỡ
rằng, người con trai mặc áo sơ mi trắng đang đạp xe từng nói lời yêu mến với cô
sẽ mãi ở bên cạnh cô, mãi mãi cất bước đi cùng cô.

Vài ngày sau, một tin tức
đột ngột ập đến đập nát tư tưởng ngây thơ và lý tưởng của cô.

Bố mẹ thuyên chuyển công
tác, Thẩm Vỹ phải theo gia đình dời đến Nam Kinh. Do cậu cố ý che giấu nên Diệp
Phiên Nhiên là người cuối cùng trong lớp biết chuyện.

Thi xong môn cuối cùng là
tiếng Anh, các bạn phóng ùa ra ngoài hệt như nước thủy triều đang cuồn cuộn
dâng lên.

Trong căn phòng trống
trải chỉ sót lại hai người. Diệp Phiên Nhiên chết lặng người, mở chiếc cặp nhét
bút bi, bút chì và cục tẩy vào. Thẩm Vỹ quay sang nhìn cô như mọi khi, nở nụ
cười ôn hòa, nói: “Thu dọn xong chưa, chúng mình đi thôi!”

Tâm trạng cô rối bời,
lặng lẽ đi theo cậu xuống tầng. Khi bước xuống góc cua cầu thang cô chạm phải
bờ vai của một người, ngước mắt nhìn lên thì ra đó là Dương Tịch, theo sau cậu
là tên bạn chiến hữu Trần Thần.

Diệp Phiên Nhiên cụp mắt,
bước nhanh xuống tầng đuổi theo Thẩm Vỹ phía trước.

Hai người lưng đeo bao
lô, cả đoạn đường từ trên phòng đến khi xuống sân tập bóng chẳng nói
với nhau lời nào. Thẩm Vỹ dừng bước, lấy hết cam đảm quay lại thì
phát hiện gương mặt Diệp Phiên Nhiên đã đẫm lệ.

“Phiên Phiên! Mình xin
lỗi!” Cậu suy nghĩ rất lâu, khó khăn lắm mới thốt nên lời.

Diệp Phiên Nhiên bướng
bỉnh quay đầu lại, che miệng, đè nén tiếng khóc thổn thức, những
giọt nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi, thấm ướt vạt váy đồng phục
màu xanh.

“Cậu đừng khóc nữa…”
Thẩm Vỹ bước đến bên cô, Diệp Phiên Nhiên lấy tay gạt cậu ra, đẩy cậu
nghiêng ngả chao đảo.

“Cậu đi đi, đi thật xa
vào, mình không muốn trông thấy cậu nữa!” Cô hét lên hệt như một đứa
trẻ ngỗ nghịch.

Thẩm Vỹ im lặng. Cuối
c*̀ng, cậu dịu dàng nói: “Mình không ở bên cậu, cậu phải biết tự
chăm sóc cho bản thân, quen thêm vài người bạn, đừng lúc nào c*̃ng lủi
thủi một mình…”

Diệp Phiên Nhiên chợt
quay người lại, ôm chầm lấy Thẩm Vỹ từ phía sau, đặt gò má đẫm lệ
trên sống lưng cậu, nói giọng nghẹn ngào: “Phải đi thực ư?”

Cậu nắm chặt lấy bàn
tay nhỏ nhắn lạnh toát đặt bên eo mình, chẳng nói lời nào.

“Không thể vì mình mà
ở lại được sao?” Giọng cô xen lẫn nước mắt đau thương c*̀ng sự tuyệt
vọng.

Thẩm Vỹ ngẩng đầu
nhìn bầu trời, bất giác những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt
trắng trẻo thanh tú c*̉a cậu.

Từ đầu đến cuối cậu
chỉ rơi nước mắt, chẳng nói lời nào hệt như đang diễn vở kịch câm bi
thương.

Chẳng cách nào nắm
bắt được số phận, cuộc chia ly đầy bất ngờ này, hệt như trận tuyết
tháng Sáu bất chợt ập đến, khiến tình yêu vừa nảy mầm c*̉a hai
người bỗng chốc héo tàn.

Mặt trời cuối c*̀ng
c*̃ng lặn, trời dần sẩm tối.

Diệp Phiên Nhiên thả
lỏng bàn tay đang ôm Thẩm Vỹ, lau khô những vệt nước trên mặt, nhìn cậu
nghiêm nghị nói: “Thẩm Vỹ, mình đợi cậu, bất luận là bao lâu đi chăng
nữa!”

Con tim Thẩm Vỹ thoáng
chốc run rẩy, cậu bất giác chìa tay ôm cô vào lòng, thấp giọng nói:
“Được, hai năm sau, cậu thi vào Đại Học Nam Kinh nhé!”

Thế giới c*̉a cô bỗng
chốc mọc lên vầng thái dương ấm áp. Trương Tiểu Nhàn[2] đã nói: “Tôi tin rằng
tình yêu có thể xóa nhòa mọi gian khó.”

Nhiều năm sau, Diệp
Phiên Nhiên nhớ về khoảnh khắc đó, cô mới nhận ra mình đã già, còn
khi đó cô thật trẻ trung.

Vì cô trẻ trung, nên
mới ngỡ rằng thời gian và khoảng cách vốn dĩ bé nhỏ trước tình
yêu, vì trẻ trung nên mới tin tưởng rằng tình yêu c*̉a hai người có thể
chiến thắng khoảng cách ngàn dặm c*̀ng ánh sáng thời gian hai năm.

Cớ Sao Mãi Yêu EmTác giả: Tâm VănTruyện Ngôn TìnhCái tên Dương Tịch lần đầu xuất hiện trong cuộc đời Diệp Phiên Nhiên là vào mùa thu năm 1998. Năm đó, cô mười lăm tuổi vừa thi đỗ vào Tam Trung - một trường trung học phổ thông trọng điểm của thành phố D. Nơi đây tập trung toàn những học sinh ưu tú đến từ các trường, ai cũng ra sức cố gắng dùi mài kinh sử để thi đỗ vào trường đại học trọng điểm, còn cô lại mang một tâm trạng phiền muộn chán chường. Diệp Phiên Nhiên sinh vào đời đầu thập niên 80, bố mẹ cô là công nhân viên chức của một doanh nghiệp quốc doanh cấp tỉnh. Nhà máy công ty toạ lạc tại Thành Nam ngoại ô thành phố D, quy mô rất lớn, nhân viên công ty cùng người thân đã lên đến bốn, năm nghìn người. Diệp Phiên Nhiên từ khi đi nhà trẻ đến lúc vào trung học cơ sở đều học tại trường dành cho con em công nhân viên tại nhà máy. Sinh hoạt học tập trong một môi trường khép kín, cô tự tìm thấy niềm vui của mình. Nơi đây, cô có những người bạn từ thời để chỏm, thầy cô giáo trong trường là đồng nghiệp của bố mẹ cô, ánh mắt họ nhìn cô… Một buổi sáng sớm rất đỗi tình cờ Diệp Phiên Nhiên phát hiện ra bí mật của Thẩm Vỹ.Nhà cô cách trường nửa tiếng đi xe, hàng ngày đạp xe đi về đã trở thành cơ hội duy nhất để cô rèn luyện thân thể. Sáng đó cô dậy sớm,e đạp bị thủng lốp. Thợ sửa xe lúc này vẫn chưa mở hàng, Diệp Phiên Nhiên đành đón xe buýt đến trường.Xe dừng lại ngã tư gần trường học, Diệp Phiên Nhiên bước xuống xe, vừa ngẩng đầu cô liền trông thấy Thẫm Vỹ đạp xe đến từ hướng đối diện. Cô khẽ sững sờ, nhà cậu chẳng phải ở Thành Nam ư? Sao cậu lại đi hướng này?Thẩm Vỹ không trông thấy cô, cậu đạp rất nhanh trên chiếc xe đạp cũ kỹ tồi tàn, biến mất trong dòng người.Diệp Phiên Nhiên cả ngày nhẫn nhịn không gặng hỏi Thẩm Vỹ. Lúc ra về, cô nói: “Hôm nay mình không đi xe!”“Không sao, mình chở cậu!” Thẩm Vỹ đi lấy xe, Diệp Phiên Nhiên ngồi lên xe, chiếc xe chậm rãi lăn bánh ra khỏi cổng trường.Diệp Phiên Nhiên không phải là cô gái rất nhiều chuyện, chỉ những lúc ở bên Thẩm Vỹ cô mới trút bầu tâm sự. Thế nhưng hơn ba mươi phút rồi mà cô chẳng nói chẳng rằng, Thẩm Vỹ cũng rất trầm lặng.Khi về đến nhà, Diệp Phiên Nhiên nhảy xuống xe, vẫy tay chào cậu, nói: “Tạm biệt!” Cô bước vào khu cư xá năm tầng, từ cửa sổ hành lang trông thấy Thẩm Vỹ quay đầu xe đạp về hướng ngược lại.Chạng vạng tối ngày hè, bầu trời nhuốm một màu đỏ rực. Ánh chiều tà rực rỡ chiếu sau tấm lưng thon dài của Thẩm Vỹ, hệt như đang mạ một lớp ánh sáng màu vàng kim lấp lánh. Diệp Phiên Nhiên nhớ đến câu nói của Tử Hà Tiên Tử trong phim Đại thoại Tây du: “Rồi một ngày anh sẽ khoác chiếc áo giáp hoàng kim chân bước trên bảy sắc cầu vồng đến cưới em!”Khoảnh khắc đó, lòng cô đã định sẵn cô sẽ theo người con trai này, suốt cả cuộc đời!Ngày hôm sau, Diệp Phiên Nhiên chất vấn năm lần bảy lượt, Thẩm Vỹ mới thẳng thắn thừa nhận nhà cậu không phải ở ThànhNếu như là chàng trai với miệng mồn trơn tru thì Diệp Phiên Nhiên sẽ tức giận, cảm giác mình bị người ta lừa dối nhưng đối phương là Thẩm Vỹ thì cô lại cảm thấy ấm ức. Một người nguyện vì cô mà đi một đoạn đường dài xa xôi, ngày ngày đội ánh trăng để trở về nhà.“Sao cậu ngốc thế?” Cô luôn miệng trách móc.Thẩm Vỹ tự cười giễu: “Mình muốn ở cạnh cậu thêm một lát, nói chuyện nhiều hơn một chút!”Khờ quá! Diệp Phiên Nhiên thầm nghĩ, ngoài miệng lại nói giọng cứng rắn: “Hôm nay về nhà sớm đi, đừng đưa mình về nữa!”Thẩm Vỹ đồng ý: “Vậy mình tiễn cậu đến ngã tư thôi!”Ra khỏi cổng trường, đến ngã tư không xa lắm. Đoạn đường đó hai người đạp xe cực kỳ chậm.Dừng xe ngay vạch dành cho người đi bộ chờ đèn xanh, Thẩm Vỹ hỏi cô: “Sinh nhật cậu là ngày 27 tháng 7 à?”“Đúng rồi!” Diệp Phiên Nhiên rất đỗi kinh ngạc, sinh nhật cô chẳng hề nói với ai, kể cả Thẩm Vỹ.“Đừng quên mình là lớp phó. Ngày sinh nhật của các bạn trong lớp mình đều ghi chép lại cả!” Thẩm Vỹ chớp mắt, cậu lôi chú gấu nhỏ trong túi ra đưa cho cô: “Phiên Phiên, sinh nhật vui vẻ!”Chẳng phải còn hơn một tháng nữa ư? Sao giờ đã tặng quà rồi? Diệp Phiên Nhiên hoài nghi trong lòng nhưng chẳng hề nói ra. Cô nhận lấy chú gấu nhồi bông mềm mại, toàn thân vàng óng, đôi mắt nhỏ nhắn, chiếc mũi đen nhánh, ôm vào lòng, trông nó đáng yêu biết bao.“Mình chạy đi mấy cửa hàng mới mua được đấy. Cậu ấn thử vào đầu nó đi, nó còn biết hát nữa đấy!”Diệp Phiên Nhiên ra sức ấn, nhưng chú gấu nhỏ không hề há“À, chưa gắn pin. Cậu chờ một lát, mình chạy ra cửa hàng gần đây mua!”“Thôi khỏi đi!” Diệp Phiên Nhiên vội nói: “Mình về nhà sẽ tự mua!”Lúc này đèn xanh sáng đèn, cô giục: “Cậu mau về đi, đi đường cẩn thận nhé!”Thẩm Vỹ mỉm cười, nói nhỏ: “Phiên Phiên, tạm biệt!” Cậu vẫy tay với cô, dáng vẻ rất đỗi dịu dàng.“Tạm biệt!” Diệp Phiên Nhiên đặt chú gấu vào giỏ xe, chân đạp nhanh như bay, chỉ sợ Thẩm Vỹ đuổi kịp lại đòi đưa cô về nhà.Thẩm Vỹ leo lên xe, ngẩn ngơ nhìn theo bóng hình cô, đèn xanh đã sáng từ lâu, cậu vẫn chẳng nhúc nhích. Sau lưng có người ra sức ấn còi xe: “Đèn xanh lâu rồi kìa, sao còn không đi?”Chú gấu nhồi bông nhỏ này cậu mua từ mấy tuần trước, cứ giấu mãi trong cặp sách, rốt cuộc hôm nay cũng có cơ hội đưa cho cô.Phiên Phiên! Xin thứ lỗi cho mình, mình không thể mừng sinh nhật cùng cậu được.Tối đó sau khi về nhà, Diệp Phiên Nhiên sang tiệm tạp hóa đối diện mua một cặp pin gắn trên thân chú gấu. Ấn tay vào đầu nó, làm bản tình ca kinh điểnNhất mực yêu em của ca sĩ Trần Bách Cường.Diệp Phiên Nhiên ôm chú gấu nhồi bông đi ngủ. Đêm tối tĩnh lặng, chú gấu nhỏ nằm trong lòng cô hát vang, giọng đứt quãng:“Phiền muộn không ngớt, sầu muộn chẳng thể nào vơi, cớ sao lòng anh là một nỗi niềm trống trải?Tình cảm đã ra đi mọi thứ đều tan biến nhưng nỗi sầu muộn trong lòng anh chẳng cách gì tiêu tan.Tại sao trên môi em mãi ngự trị câu nói đó, cớ sao con tim anh vẫn không chịu nguôi ngoai?Dù anh hiểu rằng tình yêu ra đi tất thảy mọi thứ đều trở nên vô nghĩa, nhưng cớ sao anh vẫn chỉ yêu mình em?”Tiếp sau đó là kỳ thi cuối kỳ, kỳ thi lớn cuối cùng của năm đầu tiên khối trung học.Không khí trên lớp rất căng thẳng, đến cả Miêu Khả Ngôn thường ngày ríu rít ồn ào cũng lặng lẽ học từ vựng môn tiếng Anh trong giờ tự học. Sau kì thi là hai tháng nghỉ hè dài đằng đẵng.Diệp Phiên Nhiên chẳng còn mong chờ đến kỳ nghỉ hè như trước kia nữa. Bởi lẽ nghỉ hè rồi cô sẽ không thể hàng ngày được gặp mặt Thẩm Vỹ. Quan trọng hơn nữa là, năm thứ hai trung học bắt đầu phân ban. Dựa vào thành tích học tập và sở thích của mình, Diệp Phiên Nhiên sẽ chẳng chút đắn đo mà chọn ban xã hội. Nhưng nếu như vậy thì đồng nghĩa với việc cô và Thẩm Vỹ bị chia cắt mỗi người mỗi ngã.Thành tích học tập môn lý và hóa của Thẩm Vỹ đều rất giỏi, cô không mong rằng cậu vì cô mà chọn học ban xã hội.Buổi trưa hôm thảo luận chọn phân ban, họ đứng ngay trên con đường rợp bóng râm tại khuôn viên trường. Hai hàng cây ngô đồng rập rạp um tùm, cành cây tán lá đan chéo nhau che khuất bầu trời và mặt trời, cứ thế vươn mãi tận cuối đường.Diệp Phiên Nhiên nói: “Nghe nói lớp một và lớp hai là ban xã hội, nếu vậy thì mình sẽ không ở lớp tám nữa!”“Khờ quá, cậu đương nhiên phải học ban xã hội rồi!” Ánh mắt Thẩm Vỹ nhìn về phía trước: “Không chừng sau này còn có thể trở thành nhà văn nổi tiếng ấy chứ!”“Nhưng mà mình không muốn xa cậu!” Rốt cuộc cô cũng nói ra điều này.Cậu quay mặt lại, bình thản nhìn cô, cười nói: “Bất luận mình ở đâu thì bọn mình cũng sẽ không chia tay!Con tim Diệp Phiên Nhiên thấp thỏm không yên, thoáng chốc bình yên trở lại.Từ lớp một và lớp hai đến lớp tám cũng bằng khoảng cách từ đầu này đến đầu kia con đường rợp bóng. Tan học, cô vẫn có thể tìm cậu, họ vẫn có thể gặp nhau mỗi ngày.Cô mải đắm chìm trong suy nghĩ viển vông, hoàn toàn không phát hiện ra đằng sau vẻ mặt bình tĩnh ôn hòa của Thẩm Vỹ đang che giấu một nỗi bi thương.Diệp Phiên Nhiên vừa đi vừa nói những dự định về lớp phân ban xã hội, cả những suy nghĩ mông lung về cuộc sống sau này, khuôn mặt cô nhoẻn cười trong sáng. Thẩm Vỹ thờ ơ đáp trả, nhưng thực sự cậu chẳng nghe lọt tai chữ nào.Diệp Phiên Nhiên ngỡ rằng, người con trai mặc áo sơ mi trắng đang đạp xe từng nói lời yêu mến với cô sẽ mãi ở bên cạnh cô, mãi mãi cất bước đi cùng cô.Vài ngày sau, một tin tức đột ngột ập đến đập nát tư tưởng ngây thơ và lý tưởng của cô.Bố mẹ thuyên chuyển công tác, Thẩm Vỹ phải theo gia đình dời đến Nam Kinh. Do cậu cố ý che giấu nên Diệp Phiên Nhiên là người cuối cùng trong lớp biết chuyện.Thi xong môn cuối cùng là tiếng Anh, các bạn phóng ùa ra ngoài hệt như nước thủy triều đang cuồn cuộn dâng lên.Trong căn phòng trống trải chỉ sót lại hai người. Diệp Phiên Nhiên chết lặng người, mở chiếc cặp nhét bút bi, bút chì và cục tẩy vào. Thẩm Vỹ quay sang nhìn cô như mọi khi, nở nụ cười ôn hòa, nói: “Thu dọn xong chưa, chúng mình đi thôi!”Tâm trạng cô rối bời, lặng lẽ đi theo cậu xuống tầng. Khi bước xuống góc cua cầu thang cô chạm phải bờ vai của một người, ngước mắt nhìn lên thì ra đó là Dương Tịch, theo sau cậu là tên bạn chiến hữu Trần Thần.Diệp Phiên Nhiên cụp mắt, bước nhanh xuống tầng đuổi theo Thẩm Vỹ phía trước.Hai người lưng đeo bao lô, cả đoạn đường từ trên phòng đến khi xuống sân tập bóng chẳng nói với nhau lời nào. Thẩm Vỹ dừng bước, lấy hết cam đảm quay lại thì phát hiện gương mặt Diệp Phiên Nhiên đã đẫm lệ.“Phiên Phiên! Mình xin lỗi!” Cậu suy nghĩ rất lâu, khó khăn lắm mới thốt nên lời.Diệp Phiên Nhiên bướng bỉnh quay đầu lại, che miệng, đè nén tiếng khóc thổn thức, những giọt nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi, thấm ướt vạt váy đồng phục màu xanh.“Cậu đừng khóc nữa…” Thẩm Vỹ bước đến bên cô, Diệp Phiên Nhiên lấy tay gạt cậu ra, đẩy cậu nghiêng ngả chao đảo.“Cậu đi đi, đi thật xa vào, mình không muốn trông thấy cậu nữa!” Cô hét lên hệt như một đứa trẻ ngỗ nghịch.Thẩm Vỹ im lặng. Cuối c*̀ng, cậu dịu dàng nói: “Mình không ở bên cậu, cậu phải biết tự chăm sóc cho bản thân, quen thêm vài người bạn, đừng lúc nào c*̃ng lủi thủi một mình…”Diệp Phiên Nhiên chợt quay người lại, ôm chầm lấy Thẩm Vỹ từ phía sau, đặt gò má đẫm lệ trên sống lưng cậu, nói giọng nghẹn ngào: “Phải đi thực ư?”Cậu nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn lạnh toát đặt bên eo mình, chẳng nói lời nào.“Không thể vì mình mà ở lại được sao?” Giọng cô xen lẫn nước mắt đau thương c*̀ng sự tuyệt vọng.Thẩm Vỹ ngẩng đầu nhìn bầu trời, bất giác những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt trắng trẻo thanh tú c*̉a cậu.Từ đầu đến cuối cậu chỉ rơi nước mắt, chẳng nói lời nào hệt như đang diễn vở kịch câm bi thương.Chẳng cách nào nắm bắt được số phận, cuộc chia ly đầy bất ngờ này, hệt như trận tuyết tháng Sáu bất chợt ập đến, khiến tình yêu vừa nảy mầm c*̉a hai người bỗng chốc héo tàn.Mặt trời cuối c*̀ng c*̃ng lặn, trời dần sẩm tối.Diệp Phiên Nhiên thả lỏng bàn tay đang ôm Thẩm Vỹ, lau khô những vệt nước trên mặt, nhìn cậu nghiêm nghị nói: “Thẩm Vỹ, mình đợi cậu, bất luận là bao lâu đi chăng nữa!”Con tim Thẩm Vỹ thoáng chốc run rẩy, cậu bất giác chìa tay ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: “Được, hai năm sau, cậu thi vào Đại Học Nam Kinh nhé!”Thế giới c*̉a cô bỗng chốc mọc lên vầng thái dương ấm áp. Trương Tiểu Nhàn[2] đã nói: “Tôi tin rằng tình yêu có thể xóa nhòa mọi gian khó.”Nhiều năm sau, Diệp Phiên Nhiên nhớ về khoảnh khắc đó, cô mới nhận ra mình đã già, còn khi đó cô thật trẻ trung.Vì cô trẻ trung, nên mới ngỡ rằng thời gian và khoảng cách vốn dĩ bé nhỏ trước tình yêu, vì trẻ trung nên mới tin tưởng rằng tình yêu c*̉a hai người có thể chiến thắng khoảng cách ngàn dặm c*̀ng ánh sáng thời gian hai năm.

Chương 9