Tác giả:

Màn đêm lại dần dần buông xuống. Đèn đường bắt đầu sáng lên, thành phố từ từ trở nên yêu diễm mỹ lệ, ánh sáng vàng cuối chân trời, vẫn có chút hào quang mơ hồ nhàn nhạt, như ẩn như hiện, tựa như một dải lụa mỏng. Lụa mỏng bao trùm lên người tôi. Lặng lẽ đi tới một góc phố ngập tràn bóng tối, dải lụa mỏng kia, vẫn bao trùm lấy tôi. Tôi biết nó sẽ không biến mất. Nó sẽ không khiến cho người ta phải đau, nhưng cũng sẽ không khiến cho người ta ấm áp, nó không có thực thể, chỉ là một loại mông lung tựa như có thể không cần để ý đến sự tồn tại của nó. Nhưng lại không cách nào thực sự không để ý. Trốn không thoát. Trên đời luôn luôn có một thứ gì đó, mà người ta vĩnh viễn không thể trốn thoát. Tôi mở cửa phòng, ném chìa khóa lên giường. Căn phòng xép giản đơn nhỏ hẹp như một tổ chim bồ câu, ngoại trừ vẻn vẹn chiếc giường chỉ đủ cho một người nằm, ngay cả muốn nhét thêm vào một cái ghế cũng không dễ dàng. Nhưng tôi thì cần gì một cái ghế chứ? Nơi này chật chội đến nỗi không thể chứa thêm…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...