Cứ như thế, cô cho rằng mình đã thật sự quên. Ngày hôm nay của Trình Vũ Phi có vẻ xui xẻo. Đầu tiên là trượt chân ngã lúc xuống xe bus, tiếp theo là bị bỏng tay khi pha cafe, sau đó thì máy tính hỏng, toàn bộ tài liệu vừa soạn xong đã không cánh mà bay. Dù cấp trên không yêu cầu nộp ngay, nhưng nhìn thư mục rỗng tuếch, Trình Vũ Phi vẫn thấy vô cũng phiền muộn. Đến giờ tan ca, người nào người nấy đều phấn chấn, khác hẳn với cái vẻ uể oải lúc làm việc. Dạo gần đây, có mấy cô sinh viên năm cuối thực tập ở văn phòng nên bầu không khí cũng nhộn nhịp và tươi mới hơn trước. Lúc này, một cô bé có gương mặt đáng yêu giơ tờ tạp chí trong tay lên, hào hứng nói: “Chị em mình đi xem phim đi! Em rất thích Hạ Tư Tư, hôm nay công chiếu bộ phim điện ảnh mới của cô ấy.” Vài người nhiệt tình hưởng ứng, không phải vì thích Hạ Tư Tư, mà là hiếu kỳ về nữ diễn viên vừa đạt giải Nữ hoàng màn bạc. Một nữ sinh khác giằng lấy tờ báo, “Sao vẫn là cái tin cũ rích này? Tớ đọc mấy lần rôi. Cái toà soạn này làm sao…
Tác giả: