Ta gọi là Cao Chinh, ngươi nói không sai, chính là Cao Cao Chinh, Cao Chinh Chinh. Ta bây giờ muốn thú nhận hai sa ngã vĩ đại của đời ta, thứ nhất, quen biết một tên siêu cấp vô địch dã man phích lịch Tiêu Vân; thứ hai, sau khi bị mama yêu dấu suốt ngày suốt đêm không ngừng nghỉ oanh tạc, ta vinh quang trở thành một đồng chí. Ngươi lại nói đúng rồi, chính là đồng đồng chí, đồng chí chí. Đoạn này ta phải tố cáo trước, ta có hỏi Tiêu Vân một cái vấn đề như vầy: Nếu như ta dùng sức mà xuyên một cây gậy cứng vào trong một cái lỗ nhỏ trên người, không lâu sau có chất lỏng màu trắng sữa ứa từ trong cái động nhỏ đó ra, ta cảm thấy phi thường sung sướng, xin hỏi là ta đang làm gì? Tiêu Vân không chút do dự trả lời ta: uống sữa hộp chứ gì. Thành thật mà nói, đã trải qua giáo dục điên cuồng dã man của mẹ ta, đối mặt với cái đáp án này a, ta cơ hồ không biết có phải là thần kinh của ta có vấn đề, hay là đầu Tiêu Vân có bệnh nữa. Vì vậy, ta ra một quyết định cứ phải gọi là lớn thứ ba của đời…
Tác giả: