Tác giả:

“Thẩm Kì Kì, cha con gọi con tối nay về nhà ăn cơm……” Một giọng nói nữ tính dễ nghe lạnh lùng từ ống nói bên kia thổi tới. Thẩm Kì Kì sửng sốt, vội vàng lẩm nhẩm lịch làm việc trên bàn, nghĩ cái lý do để có thể không cần về nhà. Bên kia giống như biết rõ ràng cử động của cô, vẫn tiếng nói lạnh lùng đó: “Dừng lại cho mẹ!” Ặc, đầu ngón tay cô cứng đờ. “Mẹ đại nhân cũng đã lên tiếng, con gái nào dám không theo?” Thẩm Kì Kì vội vàng cười cười. “Hừ.” Mẹ quả quyết treo điện thoại. Thẩm Kì Kì ủ rũ ngồi phịch lên chỗ ngồi của mình. “Kì Kì, Kì Kì, không phải sợ! Tớ cùng về ăn cơm với cậu!” Minh Tú ngồi đối diện lập tức ló đầu ra từ màn hình (của máy tính), hai mắt sáng long lanh. “Tiểu thư Minh Tú, nếu cậu muốn ăn đến vậy, giờ cơm trưa đã đến, mời cậu nhanh đi ăn.” Thẩm Kì Kì lườm cô ấy một cái. “Ôi, cho người ta tới một lần mở mang tầm mắt đi, có sao đâu……” Minh Tú nói nhỏ ngồi lại chỗ. “Này! Nhà tớ mở vườn thú chắc?” Thẩm Kì Kì vừa tức giận vừa buồn cười. “Đi thôi đi thôi, đi ăn cơm.” Minh…

Truyện chữ