Tháng Ba, vạn vật trong sơn cốc được phủ một màu xanh mơn mởn, ý xuân đã nồng. Sáng sớm hôm nay, Nhan Phá Nguyệt vừa đi tới đại sảnh đã thấy quản gia khom lưng cúi mình, đứng trên cầu thang treo đèn lồng đỏ rực. Nhan Phá Nguyệt ngạc nhiên: – Lão Quản, hôm nay có chuyện vui gì sao? Quản gia chưa bao giờ nhắc tới chuyện quá khứ, cũng không nói tên của mình. Thế nên Nhan Phá Nguyệt gọi ông là lão Quản. Hay ví dụ như bà bà phục vụ nàng thích mặc y phục màu tím nên Nhan Phá Nguyệt gọi bà là A Tử. Lão Quản tính tình trầm mặc, ít nói, lúc này đột nhiên nở một nụ cười hiếm có: – Tiểu thư, đại nhân sắp về tới biệt viện. Nhan Phá Nguyệt ngẩn ngơ: Cuối cùng cũng gặp được người cha trong lời đồn rồi ư? Nàng luôn sống trong biệt viện này. Ngoài lão Quản thì chỉ có mấy lão bộc vừa câm vừa điếc bầu bạn. Nghe nói phụ thân nàng – Nhan Phác Tông, Trấn quốc đại tướng quân bận chinh đông phạt tây, tận trung vì quốc gia. Còn về việc vì sao ông lại ném đứa con gái độc nhất của mình ở một nơi cách xa với…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...