Buổi tối, cơn mưa rào rơi rả rích suốt cả ngày, bầu trời âm u ảm đạm. Sáng hôm sau, mây mù tan biến, khí trời chuyển biến thoáng đãng trong lành. Bình minh lên, khi những vệt nắng lung linh chen chúc nhau chiếu vào trong phòng qua từng khe hở của lớp rèm nhung, Thiên Tuyết đang nằm im không nhúc nhích trên giường bỗng nhiên mở mắt, hoảng sợ đánh giá xung quanh, nhỏ giọng thì thào: "Mình sao thế này?" Nhớ rõ ràng cô vừa tan ca đêm, vừa ra sức điều khiển xe về phòng trọ, vừa tính toán xem đêm nay có thể làm bài nhanh một chút sau đó đi ngủ sớm hay không? Do mệt mỏi quá độ nên có hơi sơ xuất, lại gặp phải bọn đầu đường xó chợ đang đua xe. Tai nạn là xe cô bị đụng trúng, kéo lê một đường dài hơn nữa vì tốc độ xe quá nhanh, cho nên sau khi va chạm thì cô liền bị văng ra xa, nhớ được là đầu đập xuống đất, sau khi cơn đau kéo tới thì không còn nhớ được gì nữa. "Nguyền rủa cái lũ đua xe có ngày chết trên đường!" Vân Phi Tuyết lầu bầu độc ác nguyền rủa, sau đó cố gắng ngồi dậy. Sau khi nhìn…
Chương 92
Trùng Sinh Thiên TuyếtTác giả: Mộc Tử AnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBuổi tối, cơn mưa rào rơi rả rích suốt cả ngày, bầu trời âm u ảm đạm. Sáng hôm sau, mây mù tan biến, khí trời chuyển biến thoáng đãng trong lành. Bình minh lên, khi những vệt nắng lung linh chen chúc nhau chiếu vào trong phòng qua từng khe hở của lớp rèm nhung, Thiên Tuyết đang nằm im không nhúc nhích trên giường bỗng nhiên mở mắt, hoảng sợ đánh giá xung quanh, nhỏ giọng thì thào: "Mình sao thế này?" Nhớ rõ ràng cô vừa tan ca đêm, vừa ra sức điều khiển xe về phòng trọ, vừa tính toán xem đêm nay có thể làm bài nhanh một chút sau đó đi ngủ sớm hay không? Do mệt mỏi quá độ nên có hơi sơ xuất, lại gặp phải bọn đầu đường xó chợ đang đua xe. Tai nạn là xe cô bị đụng trúng, kéo lê một đường dài hơn nữa vì tốc độ xe quá nhanh, cho nên sau khi va chạm thì cô liền bị văng ra xa, nhớ được là đầu đập xuống đất, sau khi cơn đau kéo tới thì không còn nhớ được gì nữa. "Nguyền rủa cái lũ đua xe có ngày chết trên đường!" Vân Phi Tuyết lầu bầu độc ác nguyền rủa, sau đó cố gắng ngồi dậy. Sau khi nhìn… “Ngạo, thật ra có một vấn đề. Anh nhất định phải trung thực trả lời nha!”Thiên Tuyết nâng Lacy lên, hôn vài cái, sau đó bỏ vào miệng nó một khối điểm tâm ngọt, quay qua nhìn Lãnh Ngạo đang nghiêm túc làm việc hỏi.Lãnh Ngạo cũng không ngước nhìn cô, rất sảng khoái đáp ứng, “Ừ” một tiếng. Sau đó lại tiếp tục cúi đầu, một bộ dáng cuồng công việc.“Nụ hôn đầu của anh là với ai?” Thiên Tuyết mím môi, nhịn trong lòng hồi hộp cùng lo lắng, căng thẳng hỏi.Sống lưng Lãnh Ngạo cứng lại một chút, sau đó tiếp tục làm việc, giống như không có việc gì. Cũng không có ý định trả lời câu hỏi kia của cô.“Này, anh đã nói sẽ trả lời thật lòng mà, làm sao lại như vậy rồi, thật kì cục!” Thiên Tuyết bất mãn hét lên một tiếng, sau đó nhảy lên khỏi ghế dài, đến bên cạnh Lãnh Ngạo lôi kéo cánh tay của hắn. Hắn không trả lời, cô mới không cho hắn làm việc.“Anh, mau nói!” Túm lấy cánh tay của hắn, sau đó hướng cổ hắn tấn công. Đừng tưởng là cô không biết, hắn ưu tú như vậy, làm sao lại thiếu phụ nữ. Chỉ có cô mới dành nụ hôn đầu cho người ta!Càng nghĩ càng uất ức, Thiên Tuyết rất hận hướng động mạch cổ của hắn cắn xuống, có máu thì tốt, để lại sẹo càng hảo. Tên đùa bỡn phụ nữ, bẩn chết cô!Lãnh Ngạo nhìn cô gái điên cuồng cắn xé mình, liền mặc kệ cô. Muốn cắn thì cắn, xem ra đã thèm thịt hắn lâu như vậy a!Thiên Tuyết hăng say, hoàn toàn quên mất, Lãnh Ngạo là người như thế nào, hắn lạnh lùng, hắn cao ngạo, nếu muốn chọn phụ nữ thì phải chọn cô gái ưu tú nhất. Ít nhất cũng không đến nổi làm bẩn cô. Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại. Cô có tư cách gì ghen với người ta. Lúc đó cô vẫn còn chưa xuất hiện đâu!Thiên Tuyết quả thật hung hăng chiến đấu với người gỗ mà. Cô làm nhiều như vậy, hắn thế nhưng một chút phản ứng cũng không có đấy!Kì thực chỉ là Thiên Tuyết không biết, hô hấp của hắn đã có chút không ổn định. Nhưng mà vẫn vậy không có ý định lôi cô ra. Dù sao hắn cũng rất hưởng thụ bảo bối thân mật!Nhìn thấy hầu kết hắn lên xuống cực kì ngứa mắt, Thiên Tuyết liền cắn ngay đó. Chỉ là lực đạo cũng chỉ nhẹ nhàng, cô biết cắn mạnh ở nơi này thì hắn chết chắc nha!Lãnh Ngạo trừng mắt thật to, hơi thở bắt đầu năng nề, ngay cả gương mặt cũng đỏ lên chút ít. Vội vàng tạo khoảng cách giữa hai người, kéo cô ra khỏi cổ mình. Hắn thậm chí còn cảm thấy được cái lưỡi nhỏ của cô thế nhưng vô ý l**m vài cái qua cổ của hắn. Cảm giác này quá nguy hiểm, hiện giờ vẫn chưa được, không thể!“Ngoan, đừng đùa với lửa.” Lãnh Ngạo lần nữa khàn khàn giọng cảnh cáo, đây là lần cuối! Hắn thề!“Em xin lỗi…” Thiên Tuyết bị hắn nhắc nhở có chút không được tự nhiên, ngay cả cổ cũng đã đỏ lên. Cô lại thất lễ nữa rồi! Vội vàng nhả cổ hắn ra.Đẩy hắn qua một bên sau đó nhanh chóng chạy đi, lại bị hắn bắt trở về.Nhìn vẻ mặt thẹn thùng của cô, cuối cùng tính quân tử của Lãnh Ngạo cũng bại chỉ trong vòng một nốt nhạc. Thật đáng yêu! Chỉ lần này, chỉ lần này là tốt rồi. Hắn sẽ có chừng mực, tuyệt đối không hại đến sức khỏe của cô. Nhất định!Động viên mình xong Lãnh Ngạo liền từ từ mất lí trí, làm theo ý mình, hôn cô.Tiến vào khoang miệng thơm ngát, hắn điên cuồng m*t lấy chiếc lưỡi thơm tho của cô. Thiên Tuyết khẽ kêu lên một tiếng, choàng tay ôm lấy cổ anh, nhiệt tình hôn đáp trả. Dù sao cũng phải lần đầu, cô tin Lãnh Ngạo tuyêt đối không lợi dụng cô. Nhưng mà có vẻ lần này cô sai rồi!Lãnh Ngạo một tay đỡ lấy gáy cô, ngang tàng càn quấy trong miệng cô, cô cũng không chịu thua kém, học theo anh, vươn đầu lưỡi của mình vào miệng anh hòng tìm kiếm gì đó. Hai người bị cồn làm mê mẫn đầu óc, dây dưa, trằn trọc không rời. Bàn tay còn lại của Lãnh Ngạo dịu dàng m*n tr*n khắp cơ thể cô, thoát đi chiếc váy vướng víu, ngay cả quần áo của mình anh cũng cởi ra nốt, hai th*n th* tr*n tr** quấn lấy nhau, d*c v*ng nguyên thủy nhất của loài người trỗi dậy.
“Ngạo, thật ra có một vấn đề. Anh nhất định phải trung thực trả lời nha!”
Thiên Tuyết nâng Lacy lên, hôn vài cái, sau đó bỏ vào miệng nó một khối điểm
tâm ngọt, quay qua nhìn Lãnh Ngạo đang nghiêm túc làm việc hỏi.
Lãnh Ngạo cũng không ngước nhìn cô, rất sảng khoái đáp ứng, “Ừ” một tiếng.
Sau đó lại tiếp tục cúi đầu, một bộ dáng cuồng công việc.
“Nụ hôn đầu của anh là với ai?” Thiên Tuyết mím môi, nhịn trong lòng hồi hộp cùng lo lắng, căng thẳng hỏi.
Sống lưng Lãnh Ngạo cứng lại một chút, sau đó tiếp tục làm việc, giống như
không có việc gì. Cũng không có ý định trả lời câu hỏi kia của cô.
“Này, anh đã nói sẽ trả lời thật lòng mà, làm sao lại như vậy rồi, thật kì
cục!” Thiên Tuyết bất mãn hét lên một tiếng, sau đó nhảy lên khỏi ghế
dài, đến bên cạnh Lãnh Ngạo lôi kéo cánh tay của hắn. Hắn không trả lời, cô mới không cho hắn làm việc.
“Anh, mau nói!” Túm lấy cánh tay
của hắn, sau đó hướng cổ hắn tấn công. Đừng tưởng là cô không biết, hắn
ưu tú như vậy, làm sao lại thiếu phụ nữ. Chỉ có cô mới dành nụ hôn đầu
cho người ta!
Càng nghĩ càng uất ức, Thiên Tuyết rất hận hướng
động mạch cổ của hắn cắn xuống, có máu thì tốt, để lại sẹo càng hảo. Tên đùa bỡn phụ nữ, bẩn chết cô!
Lãnh Ngạo nhìn cô gái điên cuồng cắn xé mình, liền mặc kệ cô. Muốn cắn thì cắn, xem ra đã thèm thịt hắn lâu như vậy a!
Thiên Tuyết hăng say, hoàn toàn quên mất, Lãnh Ngạo là người như thế nào, hắn lạnh lùng, hắn cao ngạo, nếu muốn chọn phụ nữ thì phải chọn cô gái ưu
tú nhất. Ít nhất cũng không đến nổi làm bẩn cô. Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại. Cô có tư cách gì ghen với người ta. Lúc đó cô vẫn còn
chưa xuất hiện đâu!
Thiên Tuyết quả thật hung hăng chiến đấu với
người gỗ mà. Cô làm nhiều như vậy, hắn thế nhưng một chút phản ứng cũng
không có đấy!
Kì thực chỉ là Thiên Tuyết không biết, hô hấp của
hắn đã có chút không ổn định. Nhưng mà vẫn vậy không có ý định lôi cô
ra. Dù sao hắn cũng rất hưởng thụ bảo bối thân mật!
Nhìn thấy hầu kết hắn lên xuống cực kì ngứa mắt, Thiên Tuyết liền cắn ngay đó. Chỉ là lực đạo cũng chỉ nhẹ nhàng, cô biết cắn mạnh ở nơi này thì hắn chết
chắc nha!
Lãnh Ngạo trừng mắt thật to, hơi thở bắt đầu năng nề,
ngay cả gương mặt cũng đỏ lên chút ít. Vội vàng tạo khoảng cách giữa hai người, kéo cô ra khỏi cổ mình. Hắn thậm chí còn cảm thấy được cái lưỡi
nhỏ của cô thế nhưng vô ý l**m vài cái qua cổ của hắn. Cảm giác này quá
nguy hiểm, hiện giờ vẫn chưa được, không thể!
“Ngoan, đừng đùa với lửa.” Lãnh Ngạo lần nữa khàn khàn giọng cảnh cáo, đây là lần cuối! Hắn thề!
“Em xin lỗi…” Thiên Tuyết bị hắn nhắc nhở có chút không được tự nhiên, ngay cả cổ cũng đã đỏ lên. Cô lại thất lễ nữa rồi! Vội vàng nhả cổ hắn ra.
Đẩy hắn qua một bên sau đó nhanh chóng chạy đi, lại bị hắn bắt trở về.
Nhìn vẻ mặt thẹn thùng của cô, cuối cùng tính quân tử của Lãnh Ngạo cũng bại chỉ trong vòng một nốt nhạc. Thật đáng yêu! Chỉ lần này, chỉ lần này là tốt rồi. Hắn sẽ có chừng mực, tuyệt đối không hại đến sức khỏe của cô.
Nhất định!
Động viên mình xong Lãnh Ngạo liền từ từ mất lí trí, làm theo ý mình, hôn cô.
Tiến vào khoang miệng thơm ngát, hắn điên cuồng m*t lấy chiếc lưỡi thơm tho
của cô. Thiên Tuyết khẽ kêu lên một tiếng, choàng tay ôm lấy cổ anh,
nhiệt tình hôn đáp trả. Dù sao cũng phải lần đầu, cô tin Lãnh Ngạo tuyêt đối không lợi dụng cô. Nhưng mà có vẻ lần này cô sai rồi!
Lãnh
Ngạo một tay đỡ lấy gáy cô, ngang tàng càn quấy trong miệng cô, cô cũng
không chịu thua kém, học theo anh, vươn đầu lưỡi của mình vào miệng anh
hòng tìm kiếm gì đó. Hai người bị cồn làm mê mẫn đầu óc, dây dưa, trằn
trọc không rời. Bàn tay còn lại của Lãnh Ngạo dịu dàng m*n tr*n khắp cơ
thể cô, thoát đi chiếc váy vướng víu, ngay cả quần áo của mình anh cũng
cởi ra nốt, hai th*n th* tr*n tr** quấn lấy nhau, d*c v*ng nguyên thủy
nhất của loài người trỗi dậy.
Trùng Sinh Thiên TuyếtTác giả: Mộc Tử AnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBuổi tối, cơn mưa rào rơi rả rích suốt cả ngày, bầu trời âm u ảm đạm. Sáng hôm sau, mây mù tan biến, khí trời chuyển biến thoáng đãng trong lành. Bình minh lên, khi những vệt nắng lung linh chen chúc nhau chiếu vào trong phòng qua từng khe hở của lớp rèm nhung, Thiên Tuyết đang nằm im không nhúc nhích trên giường bỗng nhiên mở mắt, hoảng sợ đánh giá xung quanh, nhỏ giọng thì thào: "Mình sao thế này?" Nhớ rõ ràng cô vừa tan ca đêm, vừa ra sức điều khiển xe về phòng trọ, vừa tính toán xem đêm nay có thể làm bài nhanh một chút sau đó đi ngủ sớm hay không? Do mệt mỏi quá độ nên có hơi sơ xuất, lại gặp phải bọn đầu đường xó chợ đang đua xe. Tai nạn là xe cô bị đụng trúng, kéo lê một đường dài hơn nữa vì tốc độ xe quá nhanh, cho nên sau khi va chạm thì cô liền bị văng ra xa, nhớ được là đầu đập xuống đất, sau khi cơn đau kéo tới thì không còn nhớ được gì nữa. "Nguyền rủa cái lũ đua xe có ngày chết trên đường!" Vân Phi Tuyết lầu bầu độc ác nguyền rủa, sau đó cố gắng ngồi dậy. Sau khi nhìn… “Ngạo, thật ra có một vấn đề. Anh nhất định phải trung thực trả lời nha!”Thiên Tuyết nâng Lacy lên, hôn vài cái, sau đó bỏ vào miệng nó một khối điểm tâm ngọt, quay qua nhìn Lãnh Ngạo đang nghiêm túc làm việc hỏi.Lãnh Ngạo cũng không ngước nhìn cô, rất sảng khoái đáp ứng, “Ừ” một tiếng. Sau đó lại tiếp tục cúi đầu, một bộ dáng cuồng công việc.“Nụ hôn đầu của anh là với ai?” Thiên Tuyết mím môi, nhịn trong lòng hồi hộp cùng lo lắng, căng thẳng hỏi.Sống lưng Lãnh Ngạo cứng lại một chút, sau đó tiếp tục làm việc, giống như không có việc gì. Cũng không có ý định trả lời câu hỏi kia của cô.“Này, anh đã nói sẽ trả lời thật lòng mà, làm sao lại như vậy rồi, thật kì cục!” Thiên Tuyết bất mãn hét lên một tiếng, sau đó nhảy lên khỏi ghế dài, đến bên cạnh Lãnh Ngạo lôi kéo cánh tay của hắn. Hắn không trả lời, cô mới không cho hắn làm việc.“Anh, mau nói!” Túm lấy cánh tay của hắn, sau đó hướng cổ hắn tấn công. Đừng tưởng là cô không biết, hắn ưu tú như vậy, làm sao lại thiếu phụ nữ. Chỉ có cô mới dành nụ hôn đầu cho người ta!Càng nghĩ càng uất ức, Thiên Tuyết rất hận hướng động mạch cổ của hắn cắn xuống, có máu thì tốt, để lại sẹo càng hảo. Tên đùa bỡn phụ nữ, bẩn chết cô!Lãnh Ngạo nhìn cô gái điên cuồng cắn xé mình, liền mặc kệ cô. Muốn cắn thì cắn, xem ra đã thèm thịt hắn lâu như vậy a!Thiên Tuyết hăng say, hoàn toàn quên mất, Lãnh Ngạo là người như thế nào, hắn lạnh lùng, hắn cao ngạo, nếu muốn chọn phụ nữ thì phải chọn cô gái ưu tú nhất. Ít nhất cũng không đến nổi làm bẩn cô. Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại. Cô có tư cách gì ghen với người ta. Lúc đó cô vẫn còn chưa xuất hiện đâu!Thiên Tuyết quả thật hung hăng chiến đấu với người gỗ mà. Cô làm nhiều như vậy, hắn thế nhưng một chút phản ứng cũng không có đấy!Kì thực chỉ là Thiên Tuyết không biết, hô hấp của hắn đã có chút không ổn định. Nhưng mà vẫn vậy không có ý định lôi cô ra. Dù sao hắn cũng rất hưởng thụ bảo bối thân mật!Nhìn thấy hầu kết hắn lên xuống cực kì ngứa mắt, Thiên Tuyết liền cắn ngay đó. Chỉ là lực đạo cũng chỉ nhẹ nhàng, cô biết cắn mạnh ở nơi này thì hắn chết chắc nha!Lãnh Ngạo trừng mắt thật to, hơi thở bắt đầu năng nề, ngay cả gương mặt cũng đỏ lên chút ít. Vội vàng tạo khoảng cách giữa hai người, kéo cô ra khỏi cổ mình. Hắn thậm chí còn cảm thấy được cái lưỡi nhỏ của cô thế nhưng vô ý l**m vài cái qua cổ của hắn. Cảm giác này quá nguy hiểm, hiện giờ vẫn chưa được, không thể!“Ngoan, đừng đùa với lửa.” Lãnh Ngạo lần nữa khàn khàn giọng cảnh cáo, đây là lần cuối! Hắn thề!“Em xin lỗi…” Thiên Tuyết bị hắn nhắc nhở có chút không được tự nhiên, ngay cả cổ cũng đã đỏ lên. Cô lại thất lễ nữa rồi! Vội vàng nhả cổ hắn ra.Đẩy hắn qua một bên sau đó nhanh chóng chạy đi, lại bị hắn bắt trở về.Nhìn vẻ mặt thẹn thùng của cô, cuối cùng tính quân tử của Lãnh Ngạo cũng bại chỉ trong vòng một nốt nhạc. Thật đáng yêu! Chỉ lần này, chỉ lần này là tốt rồi. Hắn sẽ có chừng mực, tuyệt đối không hại đến sức khỏe của cô. Nhất định!Động viên mình xong Lãnh Ngạo liền từ từ mất lí trí, làm theo ý mình, hôn cô.Tiến vào khoang miệng thơm ngát, hắn điên cuồng m*t lấy chiếc lưỡi thơm tho của cô. Thiên Tuyết khẽ kêu lên một tiếng, choàng tay ôm lấy cổ anh, nhiệt tình hôn đáp trả. Dù sao cũng phải lần đầu, cô tin Lãnh Ngạo tuyêt đối không lợi dụng cô. Nhưng mà có vẻ lần này cô sai rồi!Lãnh Ngạo một tay đỡ lấy gáy cô, ngang tàng càn quấy trong miệng cô, cô cũng không chịu thua kém, học theo anh, vươn đầu lưỡi của mình vào miệng anh hòng tìm kiếm gì đó. Hai người bị cồn làm mê mẫn đầu óc, dây dưa, trằn trọc không rời. Bàn tay còn lại của Lãnh Ngạo dịu dàng m*n tr*n khắp cơ thể cô, thoát đi chiếc váy vướng víu, ngay cả quần áo của mình anh cũng cởi ra nốt, hai th*n th* tr*n tr** quấn lấy nhau, d*c v*ng nguyên thủy nhất của loài người trỗi dậy.