Buổi tối, cơn mưa rào rơi rả rích suốt cả ngày, bầu trời âm u ảm đạm. Sáng hôm sau, mây mù tan biến, khí trời chuyển biến thoáng đãng trong lành. Bình minh lên, khi những vệt nắng lung linh chen chúc nhau chiếu vào trong phòng qua từng khe hở của lớp rèm nhung, Thiên Tuyết đang nằm im không nhúc nhích trên giường bỗng nhiên mở mắt, hoảng sợ đánh giá xung quanh, nhỏ giọng thì thào: "Mình sao thế này?" Nhớ rõ ràng cô vừa tan ca đêm, vừa ra sức điều khiển xe về phòng trọ, vừa tính toán xem đêm nay có thể làm bài nhanh một chút sau đó đi ngủ sớm hay không? Do mệt mỏi quá độ nên có hơi sơ xuất, lại gặp phải bọn đầu đường xó chợ đang đua xe. Tai nạn là xe cô bị đụng trúng, kéo lê một đường dài hơn nữa vì tốc độ xe quá nhanh, cho nên sau khi va chạm thì cô liền bị văng ra xa, nhớ được là đầu đập xuống đất, sau khi cơn đau kéo tới thì không còn nhớ được gì nữa. "Nguyền rủa cái lũ đua xe có ngày chết trên đường!" Vân Phi Tuyết lầu bầu độc ác nguyền rủa, sau đó cố gắng ngồi dậy. Sau khi nhìn…
Chương 93
Trùng Sinh Thiên TuyếtTác giả: Mộc Tử AnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBuổi tối, cơn mưa rào rơi rả rích suốt cả ngày, bầu trời âm u ảm đạm. Sáng hôm sau, mây mù tan biến, khí trời chuyển biến thoáng đãng trong lành. Bình minh lên, khi những vệt nắng lung linh chen chúc nhau chiếu vào trong phòng qua từng khe hở của lớp rèm nhung, Thiên Tuyết đang nằm im không nhúc nhích trên giường bỗng nhiên mở mắt, hoảng sợ đánh giá xung quanh, nhỏ giọng thì thào: "Mình sao thế này?" Nhớ rõ ràng cô vừa tan ca đêm, vừa ra sức điều khiển xe về phòng trọ, vừa tính toán xem đêm nay có thể làm bài nhanh một chút sau đó đi ngủ sớm hay không? Do mệt mỏi quá độ nên có hơi sơ xuất, lại gặp phải bọn đầu đường xó chợ đang đua xe. Tai nạn là xe cô bị đụng trúng, kéo lê một đường dài hơn nữa vì tốc độ xe quá nhanh, cho nên sau khi va chạm thì cô liền bị văng ra xa, nhớ được là đầu đập xuống đất, sau khi cơn đau kéo tới thì không còn nhớ được gì nữa. "Nguyền rủa cái lũ đua xe có ngày chết trên đường!" Vân Phi Tuyết lầu bầu độc ác nguyền rủa, sau đó cố gắng ngồi dậy. Sau khi nhìn… Rời khỏi môi Thiên Tuyết, Lãnh Ngạo vùi đầu vào mái tóc mượt mà của cô, tham lam hít lấy, hắn dịu dàng hôn lên gáy cô, hôn lên cổ cô, cuối cùng vùi mặt thật sâu vào b** ng*c căng tràn của cô, há miệng ngậm lấy điểm hồng hào mà hắn vẫn hằng ao ước. Một bên còn lại bị bàn tay thô to của anh nắm lấy, không nể nang mà x** n*n, v**t v*.“Ưm…” Thiên Tuyết khẽ rên lên, cảm giác vừa tê dại, vừa ngứa ngáy xa lạ này như một cơn thủy triều ập đến, khiến cô không kiềm được mà vặn vẹo thân thể.Tiếng kêu của Thiên Tuyết như một liều thuốc k*ch th*ch Lãnh Ngạo, khiến động tác của hắn càng thêm điên cuồng và mãnh liệt. hắn dùng răng, nhẹ nhằng cắn lấy nụ hoa kiêu ngạo và cứng rắn của cô. Bị hắn cắn, Thiên Tuyết cảm thấy đau, nhưng nhiều hơn hết chính là sự tê dại và k*ch th*ch. Cô th* d*c, vươn tay ôm lấy đầu của Lãnh ngạo, kéo sát nó vào ngực mình tựa như đang đòi hỏi nhiều hơn nữa.Chôn mặt vào kh* ng*c mê người của cô, điên cuồng l**m láp, nhưng Lãnh Ngạo vẫn cảm thấy không đủ. Hạ thân cứng rắn nóng bỏng bên dưới luôn nhắc nhở hắn rằng hắn muốn cô nhiều hơn nữa, nhiều đến mức có thể khiến cô hoàn toàn thuộc về hắn.Lãnh Ngạo ngẩng đầu lên nhìn Thiên Tuyết lúc này hai mắt vẫn còn mê mang không tiêu cự, hắn cuối đầu nói bên tai cô: “Ngoan, không sao, anh sẽ không làm gì, đừng sợ!”Đôi mắt mông lung nhuốm đẫm t*nh d*c của Thiên Tuyết cuối cùng cũng lấy lại tiêu cự, cô phát hiện ra tình huống có sai lệch. Vô cùng ngại ngùng cùng khó xử. Nhưng vẫn quyết định đẩy hắn ra. Cô muốn sau khi kết hôn!Lãnh Ngạo gấp đến độ trán xuất lấm tấm mồ hôi, đè nén lửa nóng trong lồng ngưc, cắn răng không xem trọng sự phản kháng của cô.Nhìn vào h* th*n cứng rắn như thép bên dưới, gương mặt hắn hiện lên sự quẫn bách. Cúi người xuống hôn lên khóe mắt còn mơ hồ của Thiên Tuyết.Lãnh Ngạo lần này hạ ngoan tâm, cực kì dứt khoát cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn không xương của cô dặt lên d*c v*ng cực đại của mình.“Ưm…” Khi được bàn tay mềm mại, non mịn của cô chạm vào, Lãnh Ngạo cảm thấy k*ch th*ch đến mức không thể kiềm chế được nữa, hắn sung sướng kêu lên.Phải biết từ nhỏ đến lớn hắn ghét nhất chính là loại quan hệ nam nữ này cùng với th* d*m. Cực kì ghê tởm. Nhìn vào hắn đã muốn nôn. Nhưng mà cảm giác này lại khác.Hắn cầm lấy tay cô, cùng nhau chuyển động lên xuống.Thiên Tuyết liều mạng giãy không thoát, lại không muốn nói gì vào lúc này đành nhắm mắt lại, coi như cô cái gì cũng chưa biết. Tại sao không cho cô say đi, hay là ngất xỉu cũng được. Tại sao vậy?Lãnh Ngạo th* d*c, cổ họng vô thức phát ra tiếng rên trầm khàn đầy gợi cảm. hai mươi phút sau, dưới sự dẫn dắt nhiệt tình của anh, Thiên Tuyết đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình. Trong giây phút phóng thích, Lãnh Ngạo cảm thấy dường như tất cả lỗ chân lông đều giãn ra, thoải mái đến cực điểm. Anh nhắm mắt hưởng thụ kh*** c*m tột cùng mà bản thân mình chưa từng trãi qua, thầm nghĩ nếu sau này sẽ cùng cô làm nhiều một chútLãnh Ngạo nhắm mắt hưởng thụ dư âm tuyệt vời này, sau khi từ chín tầng mây thoát ra, nhìn lại Thiên Tuyết, hắn cảm thấy xem ra còn bị cô xa lánh một thời gian đấy, đành phải từ từ giải thích.Sau khi hoàn thành chuyện xấu của mình, thỏa mãn thu dọn tàn cục, dọn dẹp hiện trường, giúp Thiên Tuyết lau sạch cơ thể rồi mặc váy vào cho cô, cũng sửa sang lại cho mình chút ít.Nhưng mà Thiên Tuyết vẫn một mực im lặng. Này hắn phải tốn nhiều công sức!
Rời khỏi môi Thiên Tuyết, Lãnh Ngạo vùi đầu vào mái tóc mượt mà của cô,
tham lam hít lấy, hắn dịu dàng hôn lên gáy cô, hôn lên cổ cô, cuối cùng
vùi mặt thật sâu vào b** ng*c căng tràn của cô, há miệng ngậm lấy điểm
hồng hào mà hắn vẫn hằng ao ước. Một bên còn lại bị bàn tay thô to của
anh nắm lấy, không nể nang mà x** n*n, v**t v*.
“Ưm…” Thiên Tuyết khẽ rên lên, cảm giác vừa tê dại, vừa ngứa ngáy xa lạ này như một cơn
thủy triều ập đến, khiến cô không kiềm được mà vặn vẹo thân thể.
Tiếng kêu của Thiên Tuyết như một liều thuốc k*ch th*ch Lãnh Ngạo, khiến động tác của hắn càng thêm điên cuồng và mãnh liệt. hắn dùng răng, nhẹ nhằng cắn lấy nụ hoa kiêu ngạo và cứng rắn của cô. Bị hắn cắn, Thiên Tuyết
cảm thấy đau, nhưng nhiều hơn hết chính là sự tê dại và k*ch th*ch. Cô
th* d*c, vươn tay ôm lấy đầu của Lãnh ngạo, kéo sát nó vào ngực mình tựa như đang đòi hỏi nhiều hơn nữa.
Chôn mặt vào kh* ng*c mê người
của cô, điên cuồng l**m láp, nhưng Lãnh Ngạo vẫn cảm thấy không đủ. Hạ
thân cứng rắn nóng bỏng bên dưới luôn nhắc nhở hắn rằng hắn muốn cô
nhiều hơn nữa, nhiều đến mức có thể khiến cô hoàn toàn thuộc về hắn.
Lãnh Ngạo ngẩng đầu lên nhìn Thiên Tuyết lúc này hai mắt vẫn còn mê mang
không tiêu cự, hắn cuối đầu nói bên tai cô: “Ngoan, không sao, anh sẽ
không làm gì, đừng sợ!”
Đôi mắt mông lung nhuốm đẫm t*nh d*c của
Thiên Tuyết cuối cùng cũng lấy lại tiêu cự, cô phát hiện ra tình huống
có sai lệch. Vô cùng ngại ngùng cùng khó xử. Nhưng vẫn quyết định đẩy
hắn ra. Cô muốn sau khi kết hôn!
Lãnh Ngạo gấp đến độ trán xuất lấm tấm mồ hôi, đè nén lửa nóng trong lồng ngưc, cắn răng không xem trọng sự phản kháng của cô.
Nhìn vào h* th*n cứng rắn như thép bên dưới, gương mặt hắn hiện lên sự quẫn
bách. Cúi người xuống hôn lên khóe mắt còn mơ hồ của Thiên Tuyết.
Lãnh Ngạo lần này hạ ngoan tâm, cực kì dứt khoát cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn không xương của cô dặt lên d*c v*ng cực đại của mình.
“Ưm…” Khi được bàn tay mềm mại, non mịn của cô chạm vào, Lãnh Ngạo cảm thấy
k*ch th*ch đến mức không thể kiềm chế được nữa, hắn sung sướng kêu lên.
Phải biết từ nhỏ đến lớn hắn ghét nhất chính là loại quan hệ nam nữ này cùng với th* d*m. Cực kì ghê tởm. Nhìn vào hắn đã muốn nôn. Nhưng mà cảm
giác này lại khác.
Hắn cầm lấy tay cô, cùng nhau chuyển động lên xuống.
Thiên Tuyết liều mạng giãy không thoát, lại không muốn nói gì vào lúc này
đành nhắm mắt lại, coi như cô cái gì cũng chưa biết. Tại sao không cho
cô say đi, hay là ngất xỉu cũng được. Tại sao vậy?
Lãnh Ngạo th* d*c, cổ họng vô thức phát ra tiếng rên trầm khàn đầy gợi cảm. hai mươi
phút sau, dưới sự dẫn dắt nhiệt tình của anh, Thiên Tuyết đã hoàn thành
xuất sắc nhiệm vụ của mình. Trong giây phút phóng thích, Lãnh Ngạo cảm
thấy dường như tất cả lỗ chân lông đều giãn ra, thoải mái đến cực điểm.
Anh nhắm mắt hưởng thụ kh*** c*m tột cùng mà bản thân mình chưa từng
trãi qua, thầm nghĩ nếu sau này sẽ cùng cô làm nhiều một chút
Lãnh Ngạo nhắm mắt hưởng thụ dư âm tuyệt vời này, sau khi từ chín tầng mây
thoát ra, nhìn lại Thiên Tuyết, hắn cảm thấy xem ra còn bị cô xa lánh
một thời gian đấy, đành phải từ từ giải thích.
Sau khi hoàn
thành chuyện xấu của mình, thỏa mãn thu dọn tàn cục, dọn dẹp hiện
trường, giúp Thiên Tuyết lau sạch cơ thể rồi mặc váy vào cho cô, cũng
sửa sang lại cho mình chút ít.
Nhưng mà Thiên Tuyết vẫn một mực im lặng. Này hắn phải tốn nhiều công sức!
Trùng Sinh Thiên TuyếtTác giả: Mộc Tử AnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBuổi tối, cơn mưa rào rơi rả rích suốt cả ngày, bầu trời âm u ảm đạm. Sáng hôm sau, mây mù tan biến, khí trời chuyển biến thoáng đãng trong lành. Bình minh lên, khi những vệt nắng lung linh chen chúc nhau chiếu vào trong phòng qua từng khe hở của lớp rèm nhung, Thiên Tuyết đang nằm im không nhúc nhích trên giường bỗng nhiên mở mắt, hoảng sợ đánh giá xung quanh, nhỏ giọng thì thào: "Mình sao thế này?" Nhớ rõ ràng cô vừa tan ca đêm, vừa ra sức điều khiển xe về phòng trọ, vừa tính toán xem đêm nay có thể làm bài nhanh một chút sau đó đi ngủ sớm hay không? Do mệt mỏi quá độ nên có hơi sơ xuất, lại gặp phải bọn đầu đường xó chợ đang đua xe. Tai nạn là xe cô bị đụng trúng, kéo lê một đường dài hơn nữa vì tốc độ xe quá nhanh, cho nên sau khi va chạm thì cô liền bị văng ra xa, nhớ được là đầu đập xuống đất, sau khi cơn đau kéo tới thì không còn nhớ được gì nữa. "Nguyền rủa cái lũ đua xe có ngày chết trên đường!" Vân Phi Tuyết lầu bầu độc ác nguyền rủa, sau đó cố gắng ngồi dậy. Sau khi nhìn… Rời khỏi môi Thiên Tuyết, Lãnh Ngạo vùi đầu vào mái tóc mượt mà của cô, tham lam hít lấy, hắn dịu dàng hôn lên gáy cô, hôn lên cổ cô, cuối cùng vùi mặt thật sâu vào b** ng*c căng tràn của cô, há miệng ngậm lấy điểm hồng hào mà hắn vẫn hằng ao ước. Một bên còn lại bị bàn tay thô to của anh nắm lấy, không nể nang mà x** n*n, v**t v*.“Ưm…” Thiên Tuyết khẽ rên lên, cảm giác vừa tê dại, vừa ngứa ngáy xa lạ này như một cơn thủy triều ập đến, khiến cô không kiềm được mà vặn vẹo thân thể.Tiếng kêu của Thiên Tuyết như một liều thuốc k*ch th*ch Lãnh Ngạo, khiến động tác của hắn càng thêm điên cuồng và mãnh liệt. hắn dùng răng, nhẹ nhằng cắn lấy nụ hoa kiêu ngạo và cứng rắn của cô. Bị hắn cắn, Thiên Tuyết cảm thấy đau, nhưng nhiều hơn hết chính là sự tê dại và k*ch th*ch. Cô th* d*c, vươn tay ôm lấy đầu của Lãnh ngạo, kéo sát nó vào ngực mình tựa như đang đòi hỏi nhiều hơn nữa.Chôn mặt vào kh* ng*c mê người của cô, điên cuồng l**m láp, nhưng Lãnh Ngạo vẫn cảm thấy không đủ. Hạ thân cứng rắn nóng bỏng bên dưới luôn nhắc nhở hắn rằng hắn muốn cô nhiều hơn nữa, nhiều đến mức có thể khiến cô hoàn toàn thuộc về hắn.Lãnh Ngạo ngẩng đầu lên nhìn Thiên Tuyết lúc này hai mắt vẫn còn mê mang không tiêu cự, hắn cuối đầu nói bên tai cô: “Ngoan, không sao, anh sẽ không làm gì, đừng sợ!”Đôi mắt mông lung nhuốm đẫm t*nh d*c của Thiên Tuyết cuối cùng cũng lấy lại tiêu cự, cô phát hiện ra tình huống có sai lệch. Vô cùng ngại ngùng cùng khó xử. Nhưng vẫn quyết định đẩy hắn ra. Cô muốn sau khi kết hôn!Lãnh Ngạo gấp đến độ trán xuất lấm tấm mồ hôi, đè nén lửa nóng trong lồng ngưc, cắn răng không xem trọng sự phản kháng của cô.Nhìn vào h* th*n cứng rắn như thép bên dưới, gương mặt hắn hiện lên sự quẫn bách. Cúi người xuống hôn lên khóe mắt còn mơ hồ của Thiên Tuyết.Lãnh Ngạo lần này hạ ngoan tâm, cực kì dứt khoát cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn không xương của cô dặt lên d*c v*ng cực đại của mình.“Ưm…” Khi được bàn tay mềm mại, non mịn của cô chạm vào, Lãnh Ngạo cảm thấy k*ch th*ch đến mức không thể kiềm chế được nữa, hắn sung sướng kêu lên.Phải biết từ nhỏ đến lớn hắn ghét nhất chính là loại quan hệ nam nữ này cùng với th* d*m. Cực kì ghê tởm. Nhìn vào hắn đã muốn nôn. Nhưng mà cảm giác này lại khác.Hắn cầm lấy tay cô, cùng nhau chuyển động lên xuống.Thiên Tuyết liều mạng giãy không thoát, lại không muốn nói gì vào lúc này đành nhắm mắt lại, coi như cô cái gì cũng chưa biết. Tại sao không cho cô say đi, hay là ngất xỉu cũng được. Tại sao vậy?Lãnh Ngạo th* d*c, cổ họng vô thức phát ra tiếng rên trầm khàn đầy gợi cảm. hai mươi phút sau, dưới sự dẫn dắt nhiệt tình của anh, Thiên Tuyết đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình. Trong giây phút phóng thích, Lãnh Ngạo cảm thấy dường như tất cả lỗ chân lông đều giãn ra, thoải mái đến cực điểm. Anh nhắm mắt hưởng thụ kh*** c*m tột cùng mà bản thân mình chưa từng trãi qua, thầm nghĩ nếu sau này sẽ cùng cô làm nhiều một chútLãnh Ngạo nhắm mắt hưởng thụ dư âm tuyệt vời này, sau khi từ chín tầng mây thoát ra, nhìn lại Thiên Tuyết, hắn cảm thấy xem ra còn bị cô xa lánh một thời gian đấy, đành phải từ từ giải thích.Sau khi hoàn thành chuyện xấu của mình, thỏa mãn thu dọn tàn cục, dọn dẹp hiện trường, giúp Thiên Tuyết lau sạch cơ thể rồi mặc váy vào cho cô, cũng sửa sang lại cho mình chút ít.Nhưng mà Thiên Tuyết vẫn một mực im lặng. Này hắn phải tốn nhiều công sức!