Hừ! Các ngươi còn dám tự xưng là đại nội cao thủ,dưới ba chiêu đã bị trẫm hạ,thật sự là vô dụng!”Thiếu niên cẩm y đứng chính giữa Điện Văn Hoa đảo ánh mắt qua,uy phong lẫm liệt quát. Cao Cần cười gượng hai tiếng,“Đó là bởi vì Hoàng Thượng quá lợi hại thôi! Nô tài làm sao là đối thủ của ngài, Cổ Lục, ngươi nói đúng không?”. Tên thị vệ Cổ Lục liếc mắt sang bên kia một cái, vội vàng làm vẻ mặt tươi cười phụ họa,“Đúng vậy, đúng vậy! Cao Cần nói đúng.Võ công của Hoàng Thượng đã muốn tới tình trạng xuất thần nhập hóa, cho dù là cao thủ nhất đẳng nhất trên giang hồ, cũng cũng không phải là đối thủ của Hoàng Thượng, thật sự làm cho nô tài bội phục sát đất.”. “Hừ!Cả hai người các ngươi cũng chỉ giỏi khua môi múa mép mà thôi.”Ngoài mặt thiếu niên cẩm y hừ một tiếng, nhưng đáy lòng cũng tương đối thoải mái.“Cổ Lục, đến phiên ngươi .”. Cổ Lục nghe vậy, trong lòng nhất thời buồn rầu, da mặt căng thẳng.“Hoàng Thượng,ban đêm hôm qua nô tài bị tiêu chảy, chỉ sợ thể lực không tốt! Có thể tự nhận thua…
Chương 13
Nha Đầu! Đến Đây Với TrẫmTác giả: Mai Bối NhĩTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhHừ! Các ngươi còn dám tự xưng là đại nội cao thủ,dưới ba chiêu đã bị trẫm hạ,thật sự là vô dụng!”Thiếu niên cẩm y đứng chính giữa Điện Văn Hoa đảo ánh mắt qua,uy phong lẫm liệt quát. Cao Cần cười gượng hai tiếng,“Đó là bởi vì Hoàng Thượng quá lợi hại thôi! Nô tài làm sao là đối thủ của ngài, Cổ Lục, ngươi nói đúng không?”. Tên thị vệ Cổ Lục liếc mắt sang bên kia một cái, vội vàng làm vẻ mặt tươi cười phụ họa,“Đúng vậy, đúng vậy! Cao Cần nói đúng.Võ công của Hoàng Thượng đã muốn tới tình trạng xuất thần nhập hóa, cho dù là cao thủ nhất đẳng nhất trên giang hồ, cũng cũng không phải là đối thủ của Hoàng Thượng, thật sự làm cho nô tài bội phục sát đất.”. “Hừ!Cả hai người các ngươi cũng chỉ giỏi khua môi múa mép mà thôi.”Ngoài mặt thiếu niên cẩm y hừ một tiếng, nhưng đáy lòng cũng tương đối thoải mái.“Cổ Lục, đến phiên ngươi .”. Cổ Lục nghe vậy, trong lòng nhất thời buồn rầu, da mặt căng thẳng.“Hoàng Thượng,ban đêm hôm qua nô tài bị tiêu chảy, chỉ sợ thể lực không tốt! Có thể tự nhận thua… “A!” Từ lúc chào đời tới nay, Nạp Lam lần đầu buồn rầu như vậy.Tiểu Thuận Tử nghe tiếng thở dài, hai tròng mắt thiếu chút nữa rơi ra ra.“ Đang êm đẹp , Hoàng Thượng tại sao lại thở dài ?” Hay là muốn người hầu hạ ? Tiểu hoàng muốn gió được gió, muốn mưa được mưa lại thở dài,đúng là tin lạ nha.Nạp Lam liếc mắt sang hắn,“Trẫm muốn thở dài thì thở dài, còn phải trải qua đồng ý của ngươi sao?”.“Nô tài không dám, nô tài chẳng qua hy vọng có thể giúp Hoàng Thượng giải sầu, thấy Hoàng Thượng vui vẻ, là tâm nguyện lớn nhất của nô tài.”.Nạp Lam lại hít một tiếng.“Ngươi sẽ không biết .”.“Mời Hoàng Thượng minh kì.”.“Ách…… Cái kia……” Vẻ mặt hắn muốn nói lại thôi, ngập ngừng hồi lâu, lại đem lời nói nuốt trở lại.“Quên đi! Trẫm cũng không tin mình không tìm ra cách.” Cho dù cứu hắn thì như thế nào, có thể có cơ hội cứu được hoàng đế là vinh hạnh của nàng, hắn sẽ không nói cảm ơn với nàng, nhiều lắm thưởng nàng một chút châu báu trang sức, nàng nên tránh ở chăn bông cười trộm .“Đúng rồi! Thái Hậu biết trẫm bị thương không?”.Tiểu Thuận Tử chột dạ quỳ xuống,“Nô tài…… Nô tài không dám có điều giấu diếm.”.“Ngươi nói hết sao?!” Hắn rống to.“Nô tài nói hết, bởi vì lúc ấy tình huống khẩn cấp, Thái Hậu lại tức giận, truy vấn Hoàng Thượng vì sao xuất hiện ở Phượng Minh Điện, còn có thể vô duyên vô cớ bị rắn cắn , nô tài bất đắc dĩ, đành phải…… bẩm báo.”.Nạp Lam tức giận đến đỉnh đầu có khói bay.“Miệng ngươi bình thường nói hay lắm mà, lưỡi chói lọi như hoa sen, sao không tìm một lý do gạt Thái Hậu nha?”.Tiểu Thuận Tử nói.“Thái Hậu khôn khéo hơn người, liếc mắt một cái liền biết nô tài nói dối, nô tài bất đắc dĩ mới……”.“Hừ!” Nạp Lam hừ lạnh một tiếng.Tiểu Thuận Tử rụt lui bả vai,“Thỉnh Hoàng Thượng thứ tội.”.“Ngươi……” Nạp Lam vừa mới xuất khẩu “Ngươi”, chợt nghe tiếng thái giám truyền lệnh đến.“Hoàng thái hậu giá lâm –”.Sắc mặt Nạp Lam đột nhiên biến đổi, kích động nằm xuống , nhắm mắt lại, ra vẻ suy yếu.“Nô tài tham kiến Thái Hậu……” Tiểu Thuận Tử run giọng nói.“Miễn lễ . Không phải nói Hoàng Thượng đã tỉnh sao?” Mắt của Hoàng thái hậu mắt lộ thân thiết đi đến, liếc nhi tử nằm trên giường.Tiểu Thuận Tử tận lực làm cho vẻ mặt tự nhiên chân thật, chỉ sợ trốn không qua pháp nhãn của hoàng thái hậu.“Dạ, Hoàng Thượng vừa mới là tỉnh, nhưng lại ngủ.”.“Lại ngủ?”Hai tròng mắt của Hoàng thái hậu lưu chuyển, ngoài cười nhưng trong không cười nói:“Như vậy cũng tốt, để cho hắn ngủ một lát đi, chờ hắn tỉnh lại mới tính toán sổ, nhưng thật ra ngươi……”.Vẻ mặt của Tiểu Thuận Tử nhanh khóc ra,“Nô tài chờ hoàng thái hậu trách phạt.”.Hoàng thái hậu lớn tiếng mắng chửi,“Hoàng Thượng nghĩ ra trò hại người, ngươi cư nhiên không ngăn lại, còn giúp hắn hồ nháo.Nếu Hoàng Thượng có chuyện gì, ngươi gánh vác được sao?”.“Nô tài biết tội, hoàng thái hậu khai ân.” Tiểu Thuận Tử cúi đầu cầu xin.Hoàng thái hậu thoáng chốc giận tái mặt,“Người đâu!”.Ngoài điện lập tức có hai gã đại nội thị vệ đi vào, chờ đợi hoàng hậu ra lệnh.“Đem này nô tài nàng xuống chém!” Hoàng thái hậu ác liệt quát.Hai gã thị vệ một trái một phải nhìn Tiểu Thuận Tử sợ tới mức toàn thân hư thoát.“Dạ, thuộc hạ tuân chỉ.”.Tiểu Thuận Tử ngẩng cao đầu phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, lại vẫn như cũ bị bọn thị vệ lôi ra ngoài,“Hoàng thái hậu tha mạng! Hoàng thái hậu khai ân! Hoàng Thượng, mau cứu nô tài……”.“Chậm đã!” Rốt cuộc không thể làm bộ thờ ơ Nạp Lam đứng dậy,“Không có chỉ của trẫm, ai cũng không được chém đầu hắn.”.Hoàng thái hậu biết rõ còn cố hỏi:“Thì ra Hoàng Thượng đã tỉnh,vậy thì đúng lúc, nô tài này chưa thực hiện hết chức trách bảo vệ Hoàng Thượng, chết là phải, nên xử trảm.”.Nạp Lam căng thẳng, lớn tiếng thừa nhận chính mình không đúng,“Mẫu hậu, tất cả việc này đều do nhi thần tự làm tự chịu, không liên quan đến Tiểu Thuận Tử .”.“Hoàng Thượng là người tự thừa nhận mình làm sai?” Hoàng thái hậu giảo cười hỏi.Ngực của Nạp Lam cứng lại, không dám nhìn thẳng hai mắt mẫu thân, lại không được tự nhiên xoay người nói:“Thừa nhận thìthừa nhận, có gì đặc biệt đâu,chuyện là do trẫm nghĩ ra,người bên ngoài không có liên quan.”.
“A!” Từ lúc chào đời tới nay, Nạp Lam lần đầu buồn rầu như vậy.
Tiểu Thuận Tử nghe tiếng thở dài, hai tròng mắt thiếu chút nữa rơi ra ra.“ Đang êm đẹp , Hoàng Thượng tại sao lại thở dài ?” Hay là muốn
người hầu hạ ? Tiểu hoàng muốn gió được gió, muốn mưa được mưa lại thở
dài,đúng là tin lạ nha.
Nạp Lam liếc mắt sang hắn,“Trẫm muốn thở dài thì thở dài, còn phải trải qua đồng ý của ngươi sao?”.
“Nô tài không dám, nô tài chẳng qua hy vọng có thể giúp Hoàng Thượng
giải sầu, thấy Hoàng Thượng vui vẻ, là tâm nguyện lớn nhất của nô tài.”.
Nạp Lam lại hít một tiếng.“Ngươi sẽ không biết .”.
“Mời Hoàng Thượng minh kì.”.
“Ách…… Cái kia……” Vẻ mặt hắn muốn nói lại thôi, ngập ngừng hồi lâu,
lại đem lời nói nuốt trở lại.“Quên đi! Trẫm cũng không tin mình không
tìm ra cách.” Cho dù cứu hắn thì như thế nào, có thể có cơ hội cứu được
hoàng đế là vinh hạnh của nàng, hắn sẽ không nói cảm ơn với nàng, nhiều
lắm thưởng nàng một chút châu báu trang sức, nàng nên tránh ở chăn bông
cười trộm .“Đúng rồi! Thái Hậu biết trẫm bị thương không?”.
Tiểu Thuận Tử chột dạ quỳ xuống,“Nô tài…… Nô tài không dám có điều giấu diếm.”.
“Ngươi nói hết sao?!” Hắn rống to.
“Nô tài nói hết, bởi vì lúc ấy tình huống khẩn cấp, Thái Hậu lại tức
giận, truy vấn Hoàng Thượng vì sao xuất hiện ở Phượng Minh Điện, còn có
thể vô duyên vô cớ bị rắn cắn , nô tài bất đắc dĩ, đành phải…… bẩm
báo.”.
Nạp Lam tức giận đến đỉnh đầu có khói bay.“Miệng ngươi bình thường
nói hay lắm mà, lưỡi chói lọi như hoa sen, sao không tìm một lý do gạt
Thái Hậu nha?”.
Tiểu Thuận Tử nói.“Thái Hậu khôn khéo hơn người, liếc mắt một cái liền biết nô tài nói dối, nô tài bất đắc dĩ mới……”.
“Hừ!” Nạp Lam hừ lạnh một tiếng.
Tiểu Thuận Tử rụt lui bả vai,“Thỉnh Hoàng Thượng thứ tội.”.
“Ngươi……” Nạp Lam vừa mới xuất khẩu “Ngươi”, chợt nghe tiếng thái giám truyền lệnh đến.
“Hoàng thái hậu giá lâm –”.
Sắc mặt Nạp Lam đột nhiên biến đổi, kích động nằm xuống , nhắm mắt lại, ra vẻ suy yếu.
“Nô tài tham kiến Thái Hậu……” Tiểu Thuận Tử run giọng nói.
“Miễn lễ . Không phải nói Hoàng Thượng đã tỉnh sao?” Mắt của Hoàng
thái hậu mắt lộ thân thiết đi đến, liếc nhi tử nằm trên giường.
Tiểu Thuận Tử tận lực làm cho vẻ mặt tự nhiên chân thật, chỉ sợ trốn không qua pháp nhãn của hoàng thái hậu.“Dạ, Hoàng Thượng vừa mới là
tỉnh, nhưng lại ngủ.”.
“Lại ngủ?”Hai tròng mắt của Hoàng thái hậu lưu chuyển, ngoài cười
nhưng trong không cười nói:“Như vậy cũng tốt, để cho hắn ngủ một lát đi, chờ hắn tỉnh lại mới tính toán sổ, nhưng thật ra ngươi……”.
Vẻ mặt của Tiểu Thuận Tử nhanh khóc ra,“Nô tài chờ hoàng thái hậu trách phạt.”.
Hoàng thái hậu lớn tiếng mắng chửi,“Hoàng Thượng nghĩ ra trò hại
người, ngươi cư nhiên không ngăn lại, còn giúp hắn hồ nháo.Nếu Hoàng
Thượng có chuyện gì, ngươi gánh vác được sao?”.
“Nô tài biết tội, hoàng thái hậu khai ân.” Tiểu Thuận Tử cúi đầu cầu xin.
Hoàng thái hậu thoáng chốc giận tái mặt,“Người đâu!”.
Ngoài điện lập tức có hai gã đại nội thị vệ đi vào, chờ đợi hoàng hậu ra lệnh.
“Đem này nô tài nàng xuống chém!” Hoàng thái hậu ác liệt quát.
Hai gã thị vệ một trái một phải nhìn Tiểu Thuận Tử sợ tới mức toàn thân hư thoát.“Dạ, thuộc hạ tuân chỉ.”.
Tiểu Thuận Tử ngẩng cao đầu phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết,
lại vẫn như cũ bị bọn thị vệ lôi ra ngoài,“Hoàng thái hậu tha mạng!
Hoàng thái hậu khai ân! Hoàng Thượng, mau cứu nô tài……”.
“Chậm đã!” Rốt cuộc không thể làm bộ thờ ơ Nạp Lam đứng dậy,“Không có chỉ của trẫm, ai cũng không được chém đầu hắn.”.
Hoàng thái hậu biết rõ còn cố hỏi:“Thì ra Hoàng Thượng đã tỉnh,vậy
thì đúng lúc, nô tài này chưa thực hiện hết chức trách bảo vệ Hoàng
Thượng, chết là phải, nên xử trảm.”.
Nạp Lam căng thẳng, lớn tiếng thừa nhận chính mình không đúng,“Mẫu
hậu, tất cả việc này đều do nhi thần tự làm tự chịu, không liên quan đến Tiểu Thuận Tử .”.
“Hoàng Thượng là người tự thừa nhận mình làm sai?” Hoàng thái hậu giảo cười hỏi.
Ngực của Nạp Lam cứng lại, không dám nhìn thẳng hai mắt mẫu thân,
lại không được tự nhiên xoay người nói:“Thừa nhận thìthừa nhận, có gì
đặc biệt đâu,chuyện là do trẫm nghĩ ra,người bên ngoài không có liên
quan.”.
Nha Đầu! Đến Đây Với TrẫmTác giả: Mai Bối NhĩTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhHừ! Các ngươi còn dám tự xưng là đại nội cao thủ,dưới ba chiêu đã bị trẫm hạ,thật sự là vô dụng!”Thiếu niên cẩm y đứng chính giữa Điện Văn Hoa đảo ánh mắt qua,uy phong lẫm liệt quát. Cao Cần cười gượng hai tiếng,“Đó là bởi vì Hoàng Thượng quá lợi hại thôi! Nô tài làm sao là đối thủ của ngài, Cổ Lục, ngươi nói đúng không?”. Tên thị vệ Cổ Lục liếc mắt sang bên kia một cái, vội vàng làm vẻ mặt tươi cười phụ họa,“Đúng vậy, đúng vậy! Cao Cần nói đúng.Võ công của Hoàng Thượng đã muốn tới tình trạng xuất thần nhập hóa, cho dù là cao thủ nhất đẳng nhất trên giang hồ, cũng cũng không phải là đối thủ của Hoàng Thượng, thật sự làm cho nô tài bội phục sát đất.”. “Hừ!Cả hai người các ngươi cũng chỉ giỏi khua môi múa mép mà thôi.”Ngoài mặt thiếu niên cẩm y hừ một tiếng, nhưng đáy lòng cũng tương đối thoải mái.“Cổ Lục, đến phiên ngươi .”. Cổ Lục nghe vậy, trong lòng nhất thời buồn rầu, da mặt căng thẳng.“Hoàng Thượng,ban đêm hôm qua nô tài bị tiêu chảy, chỉ sợ thể lực không tốt! Có thể tự nhận thua… “A!” Từ lúc chào đời tới nay, Nạp Lam lần đầu buồn rầu như vậy.Tiểu Thuận Tử nghe tiếng thở dài, hai tròng mắt thiếu chút nữa rơi ra ra.“ Đang êm đẹp , Hoàng Thượng tại sao lại thở dài ?” Hay là muốn người hầu hạ ? Tiểu hoàng muốn gió được gió, muốn mưa được mưa lại thở dài,đúng là tin lạ nha.Nạp Lam liếc mắt sang hắn,“Trẫm muốn thở dài thì thở dài, còn phải trải qua đồng ý của ngươi sao?”.“Nô tài không dám, nô tài chẳng qua hy vọng có thể giúp Hoàng Thượng giải sầu, thấy Hoàng Thượng vui vẻ, là tâm nguyện lớn nhất của nô tài.”.Nạp Lam lại hít một tiếng.“Ngươi sẽ không biết .”.“Mời Hoàng Thượng minh kì.”.“Ách…… Cái kia……” Vẻ mặt hắn muốn nói lại thôi, ngập ngừng hồi lâu, lại đem lời nói nuốt trở lại.“Quên đi! Trẫm cũng không tin mình không tìm ra cách.” Cho dù cứu hắn thì như thế nào, có thể có cơ hội cứu được hoàng đế là vinh hạnh của nàng, hắn sẽ không nói cảm ơn với nàng, nhiều lắm thưởng nàng một chút châu báu trang sức, nàng nên tránh ở chăn bông cười trộm .“Đúng rồi! Thái Hậu biết trẫm bị thương không?”.Tiểu Thuận Tử chột dạ quỳ xuống,“Nô tài…… Nô tài không dám có điều giấu diếm.”.“Ngươi nói hết sao?!” Hắn rống to.“Nô tài nói hết, bởi vì lúc ấy tình huống khẩn cấp, Thái Hậu lại tức giận, truy vấn Hoàng Thượng vì sao xuất hiện ở Phượng Minh Điện, còn có thể vô duyên vô cớ bị rắn cắn , nô tài bất đắc dĩ, đành phải…… bẩm báo.”.Nạp Lam tức giận đến đỉnh đầu có khói bay.“Miệng ngươi bình thường nói hay lắm mà, lưỡi chói lọi như hoa sen, sao không tìm một lý do gạt Thái Hậu nha?”.Tiểu Thuận Tử nói.“Thái Hậu khôn khéo hơn người, liếc mắt một cái liền biết nô tài nói dối, nô tài bất đắc dĩ mới……”.“Hừ!” Nạp Lam hừ lạnh một tiếng.Tiểu Thuận Tử rụt lui bả vai,“Thỉnh Hoàng Thượng thứ tội.”.“Ngươi……” Nạp Lam vừa mới xuất khẩu “Ngươi”, chợt nghe tiếng thái giám truyền lệnh đến.“Hoàng thái hậu giá lâm –”.Sắc mặt Nạp Lam đột nhiên biến đổi, kích động nằm xuống , nhắm mắt lại, ra vẻ suy yếu.“Nô tài tham kiến Thái Hậu……” Tiểu Thuận Tử run giọng nói.“Miễn lễ . Không phải nói Hoàng Thượng đã tỉnh sao?” Mắt của Hoàng thái hậu mắt lộ thân thiết đi đến, liếc nhi tử nằm trên giường.Tiểu Thuận Tử tận lực làm cho vẻ mặt tự nhiên chân thật, chỉ sợ trốn không qua pháp nhãn của hoàng thái hậu.“Dạ, Hoàng Thượng vừa mới là tỉnh, nhưng lại ngủ.”.“Lại ngủ?”Hai tròng mắt của Hoàng thái hậu lưu chuyển, ngoài cười nhưng trong không cười nói:“Như vậy cũng tốt, để cho hắn ngủ một lát đi, chờ hắn tỉnh lại mới tính toán sổ, nhưng thật ra ngươi……”.Vẻ mặt của Tiểu Thuận Tử nhanh khóc ra,“Nô tài chờ hoàng thái hậu trách phạt.”.Hoàng thái hậu lớn tiếng mắng chửi,“Hoàng Thượng nghĩ ra trò hại người, ngươi cư nhiên không ngăn lại, còn giúp hắn hồ nháo.Nếu Hoàng Thượng có chuyện gì, ngươi gánh vác được sao?”.“Nô tài biết tội, hoàng thái hậu khai ân.” Tiểu Thuận Tử cúi đầu cầu xin.Hoàng thái hậu thoáng chốc giận tái mặt,“Người đâu!”.Ngoài điện lập tức có hai gã đại nội thị vệ đi vào, chờ đợi hoàng hậu ra lệnh.“Đem này nô tài nàng xuống chém!” Hoàng thái hậu ác liệt quát.Hai gã thị vệ một trái một phải nhìn Tiểu Thuận Tử sợ tới mức toàn thân hư thoát.“Dạ, thuộc hạ tuân chỉ.”.Tiểu Thuận Tử ngẩng cao đầu phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, lại vẫn như cũ bị bọn thị vệ lôi ra ngoài,“Hoàng thái hậu tha mạng! Hoàng thái hậu khai ân! Hoàng Thượng, mau cứu nô tài……”.“Chậm đã!” Rốt cuộc không thể làm bộ thờ ơ Nạp Lam đứng dậy,“Không có chỉ của trẫm, ai cũng không được chém đầu hắn.”.Hoàng thái hậu biết rõ còn cố hỏi:“Thì ra Hoàng Thượng đã tỉnh,vậy thì đúng lúc, nô tài này chưa thực hiện hết chức trách bảo vệ Hoàng Thượng, chết là phải, nên xử trảm.”.Nạp Lam căng thẳng, lớn tiếng thừa nhận chính mình không đúng,“Mẫu hậu, tất cả việc này đều do nhi thần tự làm tự chịu, không liên quan đến Tiểu Thuận Tử .”.“Hoàng Thượng là người tự thừa nhận mình làm sai?” Hoàng thái hậu giảo cười hỏi.Ngực của Nạp Lam cứng lại, không dám nhìn thẳng hai mắt mẫu thân, lại không được tự nhiên xoay người nói:“Thừa nhận thìthừa nhận, có gì đặc biệt đâu,chuyện là do trẫm nghĩ ra,người bên ngoài không có liên quan.”.