chương một Thời điểm Lưu Huy đạp xe đạp đến Trương gia gia chúc viện, chính là lúc Trương Tiểu Dã đang tròng áo may ô, mặc q**n l*t ngồi trên băng ghế nhỏ ở cửa nhà gặm dưa hấu, trên cằm đều là màu đỏ của nước dưa, róc rách nhỏ xuống nửa thân người. Rõ ràng còn là một thằng nhóc, tư thế kia lại giống như một ông chú tuổi trung niên không nghề nghiệp “Hắc!” Lưu Huy gõ xuống đầu nhỏ của cậu, “Anh của cậu đâu?” Trương Tiểu Dã hiển nhiên vô cùng bất mãn với người làm phiền cậu ăn dưa hấu, vung lên khuôn mặt nhỏ nhìn Lưu Huy từ trên xuống dưới “Anh là ai?” Lưu Huy đoạt lấy nửa mảnh dưa hấu còn chưa kịp ngoạm ăn của Trương Tiểu Dã: “Mấy ngày không gặp, cậu liền không nhận ra Lưu ca.” Trương Tiểu Dã từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, nghiêng mặt sang bên cao giọng gọi: “Trương Kinh, gian phu của anh tìm được anh rồi.” Lưu Huy phun dưa hấu ra ngoài, Trương Tiểu Dã từ trên băng ghế nhảy dựng lên, mặt run rẩy nhìn đại áo may ô trên người ghét bỏ nói “Chao ôi ~anh thực phiền!!” Lưu Huy ho khan nói…
Chương 9
Phỉ Hoạn Tương TưTác giả: Phiên Qua Tiểu Lung BaoTruyện Đam Mỹchương một Thời điểm Lưu Huy đạp xe đạp đến Trương gia gia chúc viện, chính là lúc Trương Tiểu Dã đang tròng áo may ô, mặc q**n l*t ngồi trên băng ghế nhỏ ở cửa nhà gặm dưa hấu, trên cằm đều là màu đỏ của nước dưa, róc rách nhỏ xuống nửa thân người. Rõ ràng còn là một thằng nhóc, tư thế kia lại giống như một ông chú tuổi trung niên không nghề nghiệp “Hắc!” Lưu Huy gõ xuống đầu nhỏ của cậu, “Anh của cậu đâu?” Trương Tiểu Dã hiển nhiên vô cùng bất mãn với người làm phiền cậu ăn dưa hấu, vung lên khuôn mặt nhỏ nhìn Lưu Huy từ trên xuống dưới “Anh là ai?” Lưu Huy đoạt lấy nửa mảnh dưa hấu còn chưa kịp ngoạm ăn của Trương Tiểu Dã: “Mấy ngày không gặp, cậu liền không nhận ra Lưu ca.” Trương Tiểu Dã từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, nghiêng mặt sang bên cao giọng gọi: “Trương Kinh, gian phu của anh tìm được anh rồi.” Lưu Huy phun dưa hấu ra ngoài, Trương Tiểu Dã từ trên băng ghế nhảy dựng lên, mặt run rẩy nhìn đại áo may ô trên người ghét bỏ nói “Chao ôi ~anh thực phiền!!” Lưu Huy ho khan nói… Lưu Huy cùng Vương Hạo thuê hai gian phòng một phòng khách ở khu phụ cần trường học, phương tiện sinh hoạt coi như đầy đủ, tự nhiên trở thành căn cứ địa của đám người trong đội nhạc.Lúc Lưu Huy về thì ba người kia đã đến từ sớm, nhìn thấy Lưu Huy kéo theo Trương Tiểu Dã vào cửa, ngay lập tức bắt đầu ồn ào, huýt sáo, đùa giỡn gào to.“Lưu Huy cậu đã có tiến bộ rồi, hắc, vậy mà ở bên đường dụ dỗ người ta!!”“Tiểu đệ đến đây ~~ ca ca khuyên cậu cách xa hắn một chút nha, tên ngốc này không phải là người tốt!”“Bạn nhỏ này cậu phải nhận ra, tên ngốc kia chính là cầm thú khoác da người, cẩn thận bị ăn mà không biết.”“Các cậu đủ rồi đó.” Lưu Huy đỡ trán, “Đây là của em trai của bạn học tôi.”“Ồ ~~” ba người liếc mắt nhìn nhau, ý vị thâm trường kéo dài âm thanh nói, “Em trai ~~ em trai ~~ a ~~ “Trương Tiểu Dã nhướng cổ nhìn bọn họ.Lưu Huy nói: “Các cậu đừng lộn xộn nữa.”“Không lộn xộn không lộn xộn.” Triệu Đức Đông đặt tay lên vai Triệu Thuận, “Tôi không quấy rầy bọn họ, em trai, chúng ta về nhà.”Triệu Thuận trưng ra bộ dạng xấu hổ, sợ hãi nịnh nọt: “Em đi nha~, ca ca.”“Cút đi!” Lưu Huy cười đạp mông bọn họ, “Mau cút mau cút.”Hai người kia hi hi ha ha ra cửa, ngoài sân truyền đến tiếng hai người hợp sướng: “Cậu đến tột cùng có mấy đứa em trai tốt, tại sao mỗi người em trai đều tiều tụy như vậy…”Lưu Huy quay đầu, Vương Hạo đáng kéo kéo nói: “Cậu không phải cũng đem tôi đuổi ra ngoài đi, tôi cũng không có em trai em gái nào muốn nuôi a.”Lưu Huy đã mặc kệ gã, nói với Trương Tiểu Dã: “Đi tắm đi, sẽ bị cảm.”Vương Hạo ở một bên gật đầu: “Tắm sạch sẽ đi, càng sạch càng tốt.” >0ChươngtrướcChươngtiếpBáo lỗi chươngBình luậnBạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Lưu Huy cùng Vương Hạo thuê hai gian phòng một phòng khách ở khu phụ cần trường học, phương tiện sinh hoạt coi như đầy đủ, tự nhiên trở thành căn cứ địa của đám người trong đội nhạc.
Lúc Lưu Huy về thì ba người kia đã đến từ sớm, nhìn thấy Lưu Huy kéo theo Trương Tiểu Dã vào cửa, ngay lập tức bắt đầu ồn ào, huýt sáo, đùa giỡn gào to.
“Lưu Huy cậu đã có tiến bộ rồi, hắc, vậy mà ở bên đường dụ dỗ người ta!!”
“Tiểu đệ đến đây ~~ ca ca khuyên cậu cách xa hắn một chút nha, tên ngốc này không phải là người tốt!”
“Bạn nhỏ này cậu phải nhận ra, tên ngốc kia chính là cầm thú khoác da người, cẩn thận bị ăn mà không biết.”
“Các cậu đủ rồi đó.” Lưu Huy đỡ trán, “Đây là của em trai của bạn học tôi.”
“Ồ ~~” ba người liếc mắt nhìn nhau, ý vị thâm trường kéo dài âm thanh nói, “Em trai ~~ em trai ~~ a ~~ “
Trương Tiểu Dã nhướng cổ nhìn bọn họ.
Lưu Huy nói: “Các cậu đừng lộn xộn nữa.”
“Không lộn xộn không lộn xộn.” Triệu Đức Đông đặt tay lên vai Triệu Thuận, “Tôi không quấy rầy bọn họ, em trai, chúng ta về nhà.”
Triệu Thuận trưng ra bộ dạng xấu hổ, sợ hãi nịnh nọt: “Em đi nha~, ca ca.”
“Cút đi!” Lưu Huy cười đạp mông bọn họ, “Mau cút mau cút.”
Hai người kia hi hi ha ha ra cửa, ngoài sân truyền đến tiếng hai người hợp sướng: “Cậu đến tột cùng có mấy đứa em trai tốt, tại sao mỗi người em trai đều tiều tụy như vậy…”
Lưu Huy quay đầu, Vương Hạo đáng kéo kéo nói: “Cậu không phải cũng đem tôi đuổi ra ngoài đi, tôi cũng không có em trai em gái nào muốn nuôi a.”
Lưu Huy đã mặc kệ gã, nói với Trương Tiểu Dã: “Đi tắm đi, sẽ bị cảm.”
Vương Hạo ở một bên gật đầu: “Tắm sạch sẽ đi, càng sạch càng tốt.” >0
Báo lỗi chương
Bình luận
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Phỉ Hoạn Tương TưTác giả: Phiên Qua Tiểu Lung BaoTruyện Đam Mỹchương một Thời điểm Lưu Huy đạp xe đạp đến Trương gia gia chúc viện, chính là lúc Trương Tiểu Dã đang tròng áo may ô, mặc q**n l*t ngồi trên băng ghế nhỏ ở cửa nhà gặm dưa hấu, trên cằm đều là màu đỏ của nước dưa, róc rách nhỏ xuống nửa thân người. Rõ ràng còn là một thằng nhóc, tư thế kia lại giống như một ông chú tuổi trung niên không nghề nghiệp “Hắc!” Lưu Huy gõ xuống đầu nhỏ của cậu, “Anh của cậu đâu?” Trương Tiểu Dã hiển nhiên vô cùng bất mãn với người làm phiền cậu ăn dưa hấu, vung lên khuôn mặt nhỏ nhìn Lưu Huy từ trên xuống dưới “Anh là ai?” Lưu Huy đoạt lấy nửa mảnh dưa hấu còn chưa kịp ngoạm ăn của Trương Tiểu Dã: “Mấy ngày không gặp, cậu liền không nhận ra Lưu ca.” Trương Tiểu Dã từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, nghiêng mặt sang bên cao giọng gọi: “Trương Kinh, gian phu của anh tìm được anh rồi.” Lưu Huy phun dưa hấu ra ngoài, Trương Tiểu Dã từ trên băng ghế nhảy dựng lên, mặt run rẩy nhìn đại áo may ô trên người ghét bỏ nói “Chao ôi ~anh thực phiền!!” Lưu Huy ho khan nói… Lưu Huy cùng Vương Hạo thuê hai gian phòng một phòng khách ở khu phụ cần trường học, phương tiện sinh hoạt coi như đầy đủ, tự nhiên trở thành căn cứ địa của đám người trong đội nhạc.Lúc Lưu Huy về thì ba người kia đã đến từ sớm, nhìn thấy Lưu Huy kéo theo Trương Tiểu Dã vào cửa, ngay lập tức bắt đầu ồn ào, huýt sáo, đùa giỡn gào to.“Lưu Huy cậu đã có tiến bộ rồi, hắc, vậy mà ở bên đường dụ dỗ người ta!!”“Tiểu đệ đến đây ~~ ca ca khuyên cậu cách xa hắn một chút nha, tên ngốc này không phải là người tốt!”“Bạn nhỏ này cậu phải nhận ra, tên ngốc kia chính là cầm thú khoác da người, cẩn thận bị ăn mà không biết.”“Các cậu đủ rồi đó.” Lưu Huy đỡ trán, “Đây là của em trai của bạn học tôi.”“Ồ ~~” ba người liếc mắt nhìn nhau, ý vị thâm trường kéo dài âm thanh nói, “Em trai ~~ em trai ~~ a ~~ “Trương Tiểu Dã nhướng cổ nhìn bọn họ.Lưu Huy nói: “Các cậu đừng lộn xộn nữa.”“Không lộn xộn không lộn xộn.” Triệu Đức Đông đặt tay lên vai Triệu Thuận, “Tôi không quấy rầy bọn họ, em trai, chúng ta về nhà.”Triệu Thuận trưng ra bộ dạng xấu hổ, sợ hãi nịnh nọt: “Em đi nha~, ca ca.”“Cút đi!” Lưu Huy cười đạp mông bọn họ, “Mau cút mau cút.”Hai người kia hi hi ha ha ra cửa, ngoài sân truyền đến tiếng hai người hợp sướng: “Cậu đến tột cùng có mấy đứa em trai tốt, tại sao mỗi người em trai đều tiều tụy như vậy…”Lưu Huy quay đầu, Vương Hạo đáng kéo kéo nói: “Cậu không phải cũng đem tôi đuổi ra ngoài đi, tôi cũng không có em trai em gái nào muốn nuôi a.”Lưu Huy đã mặc kệ gã, nói với Trương Tiểu Dã: “Đi tắm đi, sẽ bị cảm.”Vương Hạo ở một bên gật đầu: “Tắm sạch sẽ đi, càng sạch càng tốt.” >0ChươngtrướcChươngtiếpBáo lỗi chươngBình luậnBạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.