Lúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,…
Chương 18
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Bạch tiên sinh về tới thành phố H, trên đường về, Kiệt Tử vẫn lải nhải sự nguy hiểm của chuyện lần này cùng với việc mình suy đoán chính xác ra sao. Bạch Ân mỉm cười nghe, bảo máy bay hạ cánh xuống một sân bay nằm ở đường ranh giới giữa tỉnh N và tỉnh X. Vừa xuống máy bay, ông chẳng nói chẳng rằng, đi theo người tới đón, bỏ máy bay riêng chuyển sang ca nô, để Kiệt Tử ngơ ngác đúng đợi.Kiệt Tử cũng chẳng biết Bạch tiên sinh lên cơn gì, đợi một buổi chiều không thấy người, vừa định báo cáo cho người bên nước J thì Tang Bắc gọi điện, ba phút đầu tiên dùng để xạc cho hắn một trận, một phút sau thì trình diễn tiết mục tình cảm buồn nôn giả dối, sau cùng mới hỏi sự tình trải qua thế nào.Kiệt Tử sợ mấy cái suy nghĩ kỳ lạ của Bạch tiên sinh sẽ hại chết ông, biết Bạch tiên sinh không sao mới kể lại chuyện trên máy bay.Tang Bắc nghe xong, không nói gì, thở dài: “Được rồi, tôi biết, anh về nhanh lên.”Kiệt Tử khinh bỉ: “Phía trước không thôn, phía sau không quán, cậu bảo tôi về thế nào? Đừng quên là tôi còn dẫn theo một đám ngốc phía sau, Bạch tiên sinh có chuyện gì? Bỗng dưng mặc kệ bọn tôi?” Hắn hiển nhiên vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.Gương mặt thần kinh tê liệt của Tang Bắc rốt cuộc không nhịn được, nứt toác: “Hiển nhiên là, chủ tịch chê anh ồn quá, mới bỏ lại!”Kiệt Tử hô thất thanh: “Vì thế thôi sao?!”Tang Bắc bĩnh tĩnh nói: “Vì thế thôi.”
Bạch tiên sinh về tới thành phố H, trên đường về, Kiệt Tử vẫn lải nhải sự nguy hiểm của chuyện lần này cùng với việc mình suy đoán chính xác ra sao. Bạch Ân mỉm cười nghe, bảo máy bay hạ cánh xuống một sân bay nằm ở đường ranh giới giữa tỉnh N và tỉnh X. Vừa xuống máy bay, ông chẳng nói chẳng rằng, đi theo người tới đón, bỏ máy bay riêng chuyển sang ca nô, để Kiệt Tử ngơ ngác đúng đợi.
Kiệt Tử cũng chẳng biết Bạch tiên sinh lên cơn gì, đợi một buổi chiều không thấy người, vừa định báo cáo cho người bên nước J thì Tang Bắc gọi điện, ba phút đầu tiên dùng để xạc cho hắn một trận, một phút sau thì trình diễn tiết mục tình cảm buồn nôn giả dối, sau cùng mới hỏi sự tình trải qua thế nào.
Kiệt Tử sợ mấy cái suy nghĩ kỳ lạ của Bạch tiên sinh sẽ hại chết ông, biết Bạch tiên sinh không sao mới kể lại chuyện trên máy bay.
Tang Bắc nghe xong, không nói gì, thở dài: “Được rồi, tôi biết, anh về nhanh lên.”
Kiệt Tử khinh bỉ: “Phía trước không thôn, phía sau không quán, cậu bảo tôi về thế nào? Đừng quên là tôi còn dẫn theo một đám ngốc phía sau, Bạch tiên sinh có chuyện gì? Bỗng dưng mặc kệ bọn tôi?” Hắn hiển nhiên vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Gương mặt thần kinh tê liệt của Tang Bắc rốt cuộc không nhịn được, nứt toác: “Hiển nhiên là, chủ tịch chê anh ồn quá, mới bỏ lại!”
Kiệt Tử hô thất thanh: “Vì thế thôi sao?!”
Tang Bắc bĩnh tĩnh nói: “Vì thế thôi.”
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Bạch tiên sinh về tới thành phố H, trên đường về, Kiệt Tử vẫn lải nhải sự nguy hiểm của chuyện lần này cùng với việc mình suy đoán chính xác ra sao. Bạch Ân mỉm cười nghe, bảo máy bay hạ cánh xuống một sân bay nằm ở đường ranh giới giữa tỉnh N và tỉnh X. Vừa xuống máy bay, ông chẳng nói chẳng rằng, đi theo người tới đón, bỏ máy bay riêng chuyển sang ca nô, để Kiệt Tử ngơ ngác đúng đợi.Kiệt Tử cũng chẳng biết Bạch tiên sinh lên cơn gì, đợi một buổi chiều không thấy người, vừa định báo cáo cho người bên nước J thì Tang Bắc gọi điện, ba phút đầu tiên dùng để xạc cho hắn một trận, một phút sau thì trình diễn tiết mục tình cảm buồn nôn giả dối, sau cùng mới hỏi sự tình trải qua thế nào.Kiệt Tử sợ mấy cái suy nghĩ kỳ lạ của Bạch tiên sinh sẽ hại chết ông, biết Bạch tiên sinh không sao mới kể lại chuyện trên máy bay.Tang Bắc nghe xong, không nói gì, thở dài: “Được rồi, tôi biết, anh về nhanh lên.”Kiệt Tử khinh bỉ: “Phía trước không thôn, phía sau không quán, cậu bảo tôi về thế nào? Đừng quên là tôi còn dẫn theo một đám ngốc phía sau, Bạch tiên sinh có chuyện gì? Bỗng dưng mặc kệ bọn tôi?” Hắn hiển nhiên vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.Gương mặt thần kinh tê liệt của Tang Bắc rốt cuộc không nhịn được, nứt toác: “Hiển nhiên là, chủ tịch chê anh ồn quá, mới bỏ lại!”Kiệt Tử hô thất thanh: “Vì thế thôi sao?!”Tang Bắc bĩnh tĩnh nói: “Vì thế thôi.”