Lúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,…
Chương 31
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Đối với việc Trịnh Hòa dám tới chỗ như thế để tìm người khác, Bạch tiên sinh vẫn có chút phản cảm, hơn nữa lúc Trịnh Hòa vào xe, Bạch Ân ngửi thấy trên người cậu mùi rượu nồng nặc, cảm giác khó chịu càng mãnh liệt.Ông lấy xì gà ra, định dùng vị xì gà để che mùi đó đi, Trịnh Hòa đưa tay ngăn lại: “Đừng! Hút xì gà trên xe nguy hiểm!”Bạch Ân cố gắng bình tĩnh lại, nói: “Được rồi, nhưng đổi lại, tôi muốn sau này em đừng đến những chỗ thế này, được chứ?”Đột nhiên, mặt Trịnh Hòa nhăn lại, Bạch tiên sinh không hài lòng. Cậu ấy không đồng ý sao? Gay bar hấp dẫn cậu ấy đến thế, hay là cậu khát khao đến độ dám phản bác ông.Hừ.Bạch Ân không vui, người chịu thiệt đương nhiên là Trịnh Hòa.Sau khi nửa giãy giụa, nửa cưỡng ép, Trịnh Hòa đột nhiên dùng sức đẩy ông ra: “Ngài buông ra! Mau buông!”Môi Bạch Ân mím chặt lại, nén cơn giận trong lòng xuống, quăng cho cậu một bạt tai. Tuy tiếng rất vang nhưng thực ra sẽ không cảm thấy đau đớn, ông khống chế lực của mình rất chuẩn.Ông làm thế để cảnh báo Trịnh Hòa, cũng để nghĩ lại, có phải mình tỏ ra quá dễ nói chuyện, nên cậu ấy mới dám nói thế không.Tới giờ, không ai dám dùng thái độ đó với ông, Trịnh Hòa chán sống rồi chắc!“Em muốn trốn?” ánh mắt Bạch Ân trở nên dữ tợn, giống như, ngay sau đó, ông sẽ không khống chế được bản thân mình.“Không…..vừa nãy em đi vội quá, quên ví trong quán…” Trịnh Hòa vừa nói, vừa sợ, vừa rụt rụt xa ra.Một phút im lặng bắt đầu —Cảm xúc của Bạch Ân từ mưa dầm chuyển nắng.
Đối với việc Trịnh Hòa dám tới chỗ như thế để tìm người khác, Bạch tiên sinh vẫn có chút phản cảm, hơn nữa lúc Trịnh Hòa vào xe, Bạch Ân ngửi thấy trên người cậu mùi rượu nồng nặc, cảm giác khó chịu càng mãnh liệt.
Ông lấy xì gà ra, định dùng vị xì gà để che mùi đó đi, Trịnh Hòa đưa tay ngăn lại: “Đừng! Hút xì gà trên xe nguy hiểm!”
Bạch Ân cố gắng bình tĩnh lại, nói: “Được rồi, nhưng đổi lại, tôi muốn sau này em đừng đến những chỗ thế này, được chứ?”
Đột nhiên, mặt Trịnh Hòa nhăn lại, Bạch tiên sinh không hài lòng. Cậu ấy không đồng ý sao? Gay bar hấp dẫn cậu ấy đến thế, hay là cậu khát khao đến độ dám phản bác ông.
Hừ.
Bạch Ân không vui, người chịu thiệt đương nhiên là Trịnh Hòa.
Sau khi nửa giãy giụa, nửa cưỡng ép, Trịnh Hòa đột nhiên dùng sức đẩy ông ra: “Ngài buông ra! Mau buông!”
Môi Bạch Ân mím chặt lại, nén cơn giận trong lòng xuống, quăng cho cậu một bạt tai. Tuy tiếng rất vang nhưng thực ra sẽ không cảm thấy đau đớn, ông khống chế lực của mình rất chuẩn.
Ông làm thế để cảnh báo Trịnh Hòa, cũng để nghĩ lại, có phải mình tỏ ra quá dễ nói chuyện, nên cậu ấy mới dám nói thế không.
Tới giờ, không ai dám dùng thái độ đó với ông, Trịnh Hòa chán sống rồi chắc!
“Em muốn trốn?” ánh mắt Bạch Ân trở nên dữ tợn, giống như, ngay sau đó, ông sẽ không khống chế được bản thân mình.
“Không…..vừa nãy em đi vội quá, quên ví trong quán…” Trịnh Hòa vừa nói, vừa sợ, vừa rụt rụt xa ra.
Một phút im lặng bắt đầu —
Cảm xúc của Bạch Ân từ mưa dầm chuyển nắng.
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Đối với việc Trịnh Hòa dám tới chỗ như thế để tìm người khác, Bạch tiên sinh vẫn có chút phản cảm, hơn nữa lúc Trịnh Hòa vào xe, Bạch Ân ngửi thấy trên người cậu mùi rượu nồng nặc, cảm giác khó chịu càng mãnh liệt.Ông lấy xì gà ra, định dùng vị xì gà để che mùi đó đi, Trịnh Hòa đưa tay ngăn lại: “Đừng! Hút xì gà trên xe nguy hiểm!”Bạch Ân cố gắng bình tĩnh lại, nói: “Được rồi, nhưng đổi lại, tôi muốn sau này em đừng đến những chỗ thế này, được chứ?”Đột nhiên, mặt Trịnh Hòa nhăn lại, Bạch tiên sinh không hài lòng. Cậu ấy không đồng ý sao? Gay bar hấp dẫn cậu ấy đến thế, hay là cậu khát khao đến độ dám phản bác ông.Hừ.Bạch Ân không vui, người chịu thiệt đương nhiên là Trịnh Hòa.Sau khi nửa giãy giụa, nửa cưỡng ép, Trịnh Hòa đột nhiên dùng sức đẩy ông ra: “Ngài buông ra! Mau buông!”Môi Bạch Ân mím chặt lại, nén cơn giận trong lòng xuống, quăng cho cậu một bạt tai. Tuy tiếng rất vang nhưng thực ra sẽ không cảm thấy đau đớn, ông khống chế lực của mình rất chuẩn.Ông làm thế để cảnh báo Trịnh Hòa, cũng để nghĩ lại, có phải mình tỏ ra quá dễ nói chuyện, nên cậu ấy mới dám nói thế không.Tới giờ, không ai dám dùng thái độ đó với ông, Trịnh Hòa chán sống rồi chắc!“Em muốn trốn?” ánh mắt Bạch Ân trở nên dữ tợn, giống như, ngay sau đó, ông sẽ không khống chế được bản thân mình.“Không…..vừa nãy em đi vội quá, quên ví trong quán…” Trịnh Hòa vừa nói, vừa sợ, vừa rụt rụt xa ra.Một phút im lặng bắt đầu —Cảm xúc của Bạch Ân từ mưa dầm chuyển nắng.