Tác giả:

Lúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,…

Chương 109

Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Về lịch sử bệnh tâm thần của nhà họ Bạch, chúng ta cần phải ngược dòng về cái lứa làm giàu hồi thời chiến tranh. Từ đời đó, nam giới nhà họ Bạch thường xuyên nằm viện hoặc chỉ ở trong nhà, không chuyên chú làm việc. May mà thượng đế mở một cửa sổ khác cho họ – những người đàn ông của gia tộc này đều vô cùng thông minh, hơn nữa kiếm tiền rất giỏi, huyết thống ưu tú còn khiến họ có vẻ ngoài anh tuấn. Những thứ đó đủ để đền bù khiếm khuyết của họ.Bạch lão gia tử lấy danh nghĩa gia chủ yêu cầu mọi người trong tộc phải tới nước J mừng năm mới. Bạch Ân còn đang chần chừ không biết đi hay không, ông chưa kịp nghĩ ra đáp án thì Trịnh Hòa đã vui vẻ nói: “Em phải về đón năm mới, sang năm gặp lại, bye bye.”Bach Ân bình tĩnh nhìn Trịnh Hòa hơn 10 phút.Cuối cùng, Trịnh Hòa trụ vững trước cơn áp suất thấp của Bạch tiên sinh, chột dạ đóng gói hành lý, hai người ăn một bữa cơm, l*m t*nh cho đã, rồi hôm sau, cậu khoác bọc nhỏ, được thư ký của ông tiễn bước.Thôi vậy.Bạch Ân cất kỹ thiệp mời, bảo thư ký sắp xếp thời gian, về bằng tuyến đường thủy tư nhân của gia tộc.

Về lịch sử bệnh tâm thần của nhà họ Bạch, chúng ta cần phải ngược dòng về cái lứa làm giàu hồi thời chiến tranh. Từ đời đó, nam giới nhà họ Bạch thường xuyên nằm viện hoặc chỉ ở trong nhà, không chuyên chú làm việc. May mà thượng đế mở một cửa sổ khác cho họ – những người đàn ông của gia tộc này đều vô cùng thông minh, hơn nữa kiếm tiền rất giỏi, huyết thống ưu tú còn khiến họ có vẻ ngoài anh tuấn. Những thứ đó đủ để đền bù khiếm khuyết của họ.

Bạch lão gia tử lấy danh nghĩa gia chủ yêu cầu mọi người trong tộc phải tới nước J mừng năm mới. Bạch Ân còn đang chần chừ không biết đi hay không, ông chưa kịp nghĩ ra đáp án thì Trịnh Hòa đã vui vẻ nói: “Em phải về đón năm mới, sang năm gặp lại, bye bye.”

Bach Ân bình tĩnh nhìn Trịnh Hòa hơn 10 phút.

Cuối cùng, Trịnh Hòa trụ vững trước cơn áp suất thấp của Bạch tiên sinh, chột dạ đóng gói hành lý, hai người ăn một bữa cơm, l*m t*nh cho đã, rồi hôm sau, cậu khoác bọc nhỏ, được thư ký của ông tiễn bước.

Thôi vậy.

Bạch Ân cất kỹ thiệp mời, bảo thư ký sắp xếp thời gian, về bằng tuyến đường thủy tư nhân của gia tộc.

Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Về lịch sử bệnh tâm thần của nhà họ Bạch, chúng ta cần phải ngược dòng về cái lứa làm giàu hồi thời chiến tranh. Từ đời đó, nam giới nhà họ Bạch thường xuyên nằm viện hoặc chỉ ở trong nhà, không chuyên chú làm việc. May mà thượng đế mở một cửa sổ khác cho họ – những người đàn ông của gia tộc này đều vô cùng thông minh, hơn nữa kiếm tiền rất giỏi, huyết thống ưu tú còn khiến họ có vẻ ngoài anh tuấn. Những thứ đó đủ để đền bù khiếm khuyết của họ.Bạch lão gia tử lấy danh nghĩa gia chủ yêu cầu mọi người trong tộc phải tới nước J mừng năm mới. Bạch Ân còn đang chần chừ không biết đi hay không, ông chưa kịp nghĩ ra đáp án thì Trịnh Hòa đã vui vẻ nói: “Em phải về đón năm mới, sang năm gặp lại, bye bye.”Bach Ân bình tĩnh nhìn Trịnh Hòa hơn 10 phút.Cuối cùng, Trịnh Hòa trụ vững trước cơn áp suất thấp của Bạch tiên sinh, chột dạ đóng gói hành lý, hai người ăn một bữa cơm, l*m t*nh cho đã, rồi hôm sau, cậu khoác bọc nhỏ, được thư ký của ông tiễn bước.Thôi vậy.Bạch Ân cất kỹ thiệp mời, bảo thư ký sắp xếp thời gian, về bằng tuyến đường thủy tư nhân của gia tộc.

Chương 109