Tác giả:

Lúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,…

Chương 200

Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Lý trí của Bạch Ân dường như bị cơn bệnh ăn rồi.Điều này khiến cho chất lượng cuộc sống của Trịnh Hòa giảm xuống nghiêm trọng, bởi Bạch Ân sẽ đột nghiên đề xuất những yêu cầu cổ quái.Trịnh Hòa than thở nấu mì trong phòng bếp, nhìn Bạch tiên sinh ngồi bệt trên thảm, đang nghịch di động của mình, nói: “Em đã bảo với ngài rồi mà, di động của em ngoài chị Phương là người đại diện trước đây, và Đào Tiệp, còn lại đều ba chân hết.”Bạch Ân nói: “Thế em có từng quan hệ với chị Phương hoặc Đào Tiệp không?”Trịnh Hòa sắp khóc đến nơi.Tình nhân hoàn mỹ – Bạch tiên sinh, của mình lại nói những lời như thế, đúng là trời sập. Cậu nói: “Chị Phương là một lão bà bà xinh đẹp, tiêu chuẩn của Đào Tiệp thì rất cao, trừ những người như CEO có thể giúp cô ấy nổi tiếng, thì không để ý ai khác nữa. Ngài thấy em hợp với họ sao?”Bạch Ân đột nhiên giận: “Em chẳng phải là GAY sao? Sao lại thích nữ?”Trịnh Hòa: TAT.Chẳng phải ngài hỏi sao?Bạch Ân giận ngầm, đọc hết tin nhắn của Trịnh Hòa, weixin, hòm thư, mọi phần mềm liên quan đến xã giao, trò chuyện, nhận ra ngoài công việc và một số lời nói đùa, không có dấu hiệu khả nghi nào, sắc mặt mới dịu đi: “Mì nấu xong chưa?”Trịnh Hòa thấy Bạch Ân rốt cuộc bình thường, vui quá hóa khóc: “Xong lâu rồi, giờ ăn sao?”Bạch Ân chọn xương trong trứng: “Xong lâu rồi sao không cho tôi ăn? Nói, chẳng nhẽ em còn giận tôi.”Trịnh Hòa: “…Em nào dám nha.”Trịnh Hòa nhìn Bạch Ân gắp mì sang bát mình, cuối cùng chỉ để lại hai, ba sợi trôi nổi trong bát, thầm thở dài. Nghĩ rằng Bạch tiên sinh đã quay trở lại với con người trước đây, mình ngây – thơ – quá – rồi!

Lý trí của Bạch Ân dường như bị cơn bệnh ăn rồi.

Điều này khiến cho chất lượng cuộc sống của Trịnh Hòa giảm xuống nghiêm trọng, bởi Bạch Ân sẽ đột nghiên đề xuất những yêu cầu cổ quái.

Trịnh Hòa than thở nấu mì trong phòng bếp, nhìn Bạch tiên sinh ngồi bệt trên thảm, đang nghịch di động của mình, nói: “Em đã bảo với ngài rồi mà, di động của em ngoài chị Phương là người đại diện trước đây, và Đào Tiệp, còn lại đều ba chân hết.”

Bạch Ân nói: “Thế em có từng quan hệ với chị Phương hoặc Đào Tiệp không?”

Trịnh Hòa sắp khóc đến nơi.

Tình nhân hoàn mỹ – Bạch tiên sinh, của mình lại nói những lời như thế, đúng là trời sập. Cậu nói: “Chị Phương là một lão bà bà xinh đẹp, tiêu chuẩn của Đào Tiệp thì rất cao, trừ những người như CEO có thể giúp cô ấy nổi tiếng, thì không để ý ai khác nữa. Ngài thấy em hợp với họ sao?”

Bạch Ân đột nhiên giận: “Em chẳng phải là GAY sao? Sao lại thích nữ?”

Trịnh Hòa: TAT.

Chẳng phải ngài hỏi sao?

Bạch Ân giận ngầm, đọc hết tin nhắn của Trịnh Hòa, weixin, hòm thư, mọi phần mềm liên quan đến xã giao, trò chuyện, nhận ra ngoài công việc và một số lời nói đùa, không có dấu hiệu khả nghi nào, sắc mặt mới dịu đi: “Mì nấu xong chưa?”

Trịnh Hòa thấy Bạch Ân rốt cuộc bình thường, vui quá hóa khóc: “Xong lâu rồi, giờ ăn sao?”

Bạch Ân chọn xương trong trứng: “Xong lâu rồi sao không cho tôi ăn? Nói, chẳng nhẽ em còn giận tôi.”

Trịnh Hòa: “…Em nào dám nha.”

Trịnh Hòa nhìn Bạch Ân gắp mì sang bát mình, cuối cùng chỉ để lại hai, ba sợi trôi nổi trong bát, thầm thở dài. Nghĩ rằng Bạch tiên sinh đã quay trở lại với con người trước đây, mình ngây – thơ – quá – rồi!

Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Lý trí của Bạch Ân dường như bị cơn bệnh ăn rồi.Điều này khiến cho chất lượng cuộc sống của Trịnh Hòa giảm xuống nghiêm trọng, bởi Bạch Ân sẽ đột nghiên đề xuất những yêu cầu cổ quái.Trịnh Hòa than thở nấu mì trong phòng bếp, nhìn Bạch tiên sinh ngồi bệt trên thảm, đang nghịch di động của mình, nói: “Em đã bảo với ngài rồi mà, di động của em ngoài chị Phương là người đại diện trước đây, và Đào Tiệp, còn lại đều ba chân hết.”Bạch Ân nói: “Thế em có từng quan hệ với chị Phương hoặc Đào Tiệp không?”Trịnh Hòa sắp khóc đến nơi.Tình nhân hoàn mỹ – Bạch tiên sinh, của mình lại nói những lời như thế, đúng là trời sập. Cậu nói: “Chị Phương là một lão bà bà xinh đẹp, tiêu chuẩn của Đào Tiệp thì rất cao, trừ những người như CEO có thể giúp cô ấy nổi tiếng, thì không để ý ai khác nữa. Ngài thấy em hợp với họ sao?”Bạch Ân đột nhiên giận: “Em chẳng phải là GAY sao? Sao lại thích nữ?”Trịnh Hòa: TAT.Chẳng phải ngài hỏi sao?Bạch Ân giận ngầm, đọc hết tin nhắn của Trịnh Hòa, weixin, hòm thư, mọi phần mềm liên quan đến xã giao, trò chuyện, nhận ra ngoài công việc và một số lời nói đùa, không có dấu hiệu khả nghi nào, sắc mặt mới dịu đi: “Mì nấu xong chưa?”Trịnh Hòa thấy Bạch Ân rốt cuộc bình thường, vui quá hóa khóc: “Xong lâu rồi, giờ ăn sao?”Bạch Ân chọn xương trong trứng: “Xong lâu rồi sao không cho tôi ăn? Nói, chẳng nhẽ em còn giận tôi.”Trịnh Hòa: “…Em nào dám nha.”Trịnh Hòa nhìn Bạch Ân gắp mì sang bát mình, cuối cùng chỉ để lại hai, ba sợi trôi nổi trong bát, thầm thở dài. Nghĩ rằng Bạch tiên sinh đã quay trở lại với con người trước đây, mình ngây – thơ – quá – rồi!

Chương 200