Tác giả:

Lúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,…

Chương 360

Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Trịnh Hòa bật TV, vừa xem bộ phim máu chó vừa gắp đồ ăn ra đĩa.Hôm đó, tay cậu bị thương. Lúc ấy đau đến độ còn tưởng sẽ gãy xương, phải bó bột gì đó. Nhưng chụp X quang xong, bác sĩ cực kỳ nghiêm túc, dùng ngón tay chọt chọt chỗ bị thương của cậu, hỏi cảm thấy thế nào rồi kê cho một bình cao hoa hồng, đuổi về.Bác sĩ nói: “Xương, cơ đều không sao cả, cùng lắm thâm tím vài ngày rồi hết, bôi cao hoa hồng là được rồi.”Không biết là do tác dụng tâm lý hay còn vì điều gì nữa, dù sao thì, sau khi nghe bác sĩ nói thế, Trịnh Hòa bỗng nhiên cảm thấy cánh tay đang đau chợt không còn cảm giác gì cả. Sáng hôm sau tỉnh dậy, dù tay bị một cái gối đè lên cũng chẳng thấy gì.Chuyện lần này khiến cậu bị tác động sâu sắc. Trước giờ, dù cậu biết thân phận của Bạch tiên sinh không đơn giản, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ có người ra tay với mình. Cậu vẫn tưởng mình là tay nghệ sĩ hạng ba, ra đường không cần đeo kính râm của ngày nào.Đêm hôm đó, cậu mất ngủ, ghé mình vào ông, hồi tưởng lại từng chuyện xảy ra trong hai năm qua.Cậu biết, có gì đó đang chậm rãi thay đổi.Cậu có một người yêu đáng để mình đánh đổi hết thảy. Người yêu cậu cũng thế, thậm chí còn đáp lại cậu bằng càng nhiều yêu thương. Hai người cùng nhau lo lắng, vun đắp cho tương lai của cả hai. Ông ấy không mong mình rời đi trước. Cậu cũng không muốn vì sơ sẩy của mình mà phải rời xa người đàn ông này.Trịnh Hòa nghĩ, có lẽ mình cần nói chuyện với Bạch tiên sinh, về việc dẫn theo vệ sĩ.

Trịnh Hòa bật TV, vừa xem bộ phim máu chó vừa gắp đồ ăn ra đĩa.

Hôm đó, tay cậu bị thương. Lúc ấy đau đến độ còn tưởng sẽ gãy xương, phải bó bột gì đó. Nhưng chụp X quang xong, bác sĩ cực kỳ nghiêm túc, dùng ngón tay chọt chọt chỗ bị thương của cậu, hỏi cảm thấy thế nào rồi kê cho một bình cao hoa hồng, đuổi về.

Bác sĩ nói: “Xương, cơ đều không sao cả, cùng lắm thâm tím vài ngày rồi hết, bôi cao hoa hồng là được rồi.”

Không biết là do tác dụng tâm lý hay còn vì điều gì nữa, dù sao thì, sau khi nghe bác sĩ nói thế, Trịnh Hòa bỗng nhiên cảm thấy cánh tay đang đau chợt không còn cảm giác gì cả. Sáng hôm sau tỉnh dậy, dù tay bị một cái gối đè lên cũng chẳng thấy gì.

Chuyện lần này khiến cậu bị tác động sâu sắc. Trước giờ, dù cậu biết thân phận của Bạch tiên sinh không đơn giản, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ có người ra tay với mình. Cậu vẫn tưởng mình là tay nghệ sĩ hạng ba, ra đường không cần đeo kính râm của ngày nào.

Đêm hôm đó, cậu mất ngủ, ghé mình vào ông, hồi tưởng lại từng chuyện xảy ra trong hai năm qua.

Cậu biết, có gì đó đang chậm rãi thay đổi.

Cậu có một người yêu đáng để mình đánh đổi hết thảy. Người yêu cậu cũng thế, thậm chí còn đáp lại cậu bằng càng nhiều yêu thương. Hai người cùng nhau lo lắng, vun đắp cho tương lai của cả hai. Ông ấy không mong mình rời đi trước. Cậu cũng không muốn vì sơ sẩy của mình mà phải rời xa người đàn ông này.

Trịnh Hòa nghĩ, có lẽ mình cần nói chuyện với Bạch tiên sinh, về việc dẫn theo vệ sĩ.

Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Trịnh Hòa bật TV, vừa xem bộ phim máu chó vừa gắp đồ ăn ra đĩa.Hôm đó, tay cậu bị thương. Lúc ấy đau đến độ còn tưởng sẽ gãy xương, phải bó bột gì đó. Nhưng chụp X quang xong, bác sĩ cực kỳ nghiêm túc, dùng ngón tay chọt chọt chỗ bị thương của cậu, hỏi cảm thấy thế nào rồi kê cho một bình cao hoa hồng, đuổi về.Bác sĩ nói: “Xương, cơ đều không sao cả, cùng lắm thâm tím vài ngày rồi hết, bôi cao hoa hồng là được rồi.”Không biết là do tác dụng tâm lý hay còn vì điều gì nữa, dù sao thì, sau khi nghe bác sĩ nói thế, Trịnh Hòa bỗng nhiên cảm thấy cánh tay đang đau chợt không còn cảm giác gì cả. Sáng hôm sau tỉnh dậy, dù tay bị một cái gối đè lên cũng chẳng thấy gì.Chuyện lần này khiến cậu bị tác động sâu sắc. Trước giờ, dù cậu biết thân phận của Bạch tiên sinh không đơn giản, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ có người ra tay với mình. Cậu vẫn tưởng mình là tay nghệ sĩ hạng ba, ra đường không cần đeo kính râm của ngày nào.Đêm hôm đó, cậu mất ngủ, ghé mình vào ông, hồi tưởng lại từng chuyện xảy ra trong hai năm qua.Cậu biết, có gì đó đang chậm rãi thay đổi.Cậu có một người yêu đáng để mình đánh đổi hết thảy. Người yêu cậu cũng thế, thậm chí còn đáp lại cậu bằng càng nhiều yêu thương. Hai người cùng nhau lo lắng, vun đắp cho tương lai của cả hai. Ông ấy không mong mình rời đi trước. Cậu cũng không muốn vì sơ sẩy của mình mà phải rời xa người đàn ông này.Trịnh Hòa nghĩ, có lẽ mình cần nói chuyện với Bạch tiên sinh, về việc dẫn theo vệ sĩ.

Chương 360