Lúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,…
Chương 361
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Bạch tiên sinh dắt hai con chó vào hàng rào, đi vào từ cửa thủy tinh trong sân: “Bảo bối, tôi về rồi.”“Hôm nay ông về muộn.” Trịnh Hòa sờ sờ đĩa đồ ăn có chút lạnh, oán giận nói.“Thực xin lỗi, ” Bạch tiên sinh đi qua, hôn hôn trán Trịnh Hòa.Trịnh Hòa bỗng nhiên thấy ngứa mũi, hắt hơi một cái, ôm mũi rời xa cái ôm của ông: “Trên người ông có mùi gì thế? Ông đi đâu vậy?”“Mùi thế nào?” Bạch Ân cởi áo khoác ra.Trịnh Hòa đón lấy, nói: “Thối thối … đại khái rất khó ngửi, ông đi tắm đi, quần áo đưa em giặt.”Bạch Ân bỗng nhiên quay đầu lại, hôn môi Trịnh Hòa chụt một tiếng, cười: “Bảo bối, em đảm đang thật đấy.”“Thôi đi.” Trịnh Hòa nhăm mặt, “Ai bảo ông chẳng biết làm gì cả, lại không cho các thím đến, ngày nào cũng h**p bức em.”“Em chịu mệt rồi…..Đến tối tôi sẽ trả công.” Bạch tiên sinh thì thầm câu thứ hai bên tai Trịnh Hòa, giọng nói khàn khàn và ái muội.Trịnh Hòa trừng ông một cái, đẩy vào phòng tắm, hô: “Tắm nhanh lên, đồ ăn nguội bây giờ.”Bạch tiên sinh cười, đóng cửa lại.Trịnh Hòa xoa xoa lỗ tai mình, cậu chưa bao giờ từ chối yêu cầu của Bạch tiên sinh, còn rất vui vẻ nghe theo.Quần áo Bạch tiên sinh cởi vương vãi trên sàn, Trịnh Hòa nhặt lên. Cái mùi đó vô cùng khó chịu. Cậu cũng không rõ là mùi gì, hỗn tạp lắm, giống như thịt thối bị nướng trên ngọn lửa. Cậu bịt mũi, lấy hết đồ để trong quần áo ra, chuẩn bị giặt. Bỗng nhiên, Trịnh Hòa đụng tới một mảnh cứng cứng, cậu tò mò giở ra.Đầu óc Trịnh Hòa trống rỗng.
Bạch tiên sinh dắt hai con chó vào hàng rào, đi vào từ cửa thủy tinh trong sân: “Bảo bối, tôi về rồi.”
“Hôm nay ông về muộn.” Trịnh Hòa sờ sờ đĩa đồ ăn có chút lạnh, oán giận nói.
“Thực xin lỗi, ” Bạch tiên sinh đi qua, hôn hôn trán Trịnh Hòa.
Trịnh Hòa bỗng nhiên thấy ngứa mũi, hắt hơi một cái, ôm mũi rời xa cái ôm của ông: “Trên người ông có mùi gì thế? Ông đi đâu vậy?”
“Mùi thế nào?” Bạch Ân cởi áo khoác ra.
Trịnh Hòa đón lấy, nói: “Thối thối … đại khái rất khó ngửi, ông đi tắm đi, quần áo đưa em giặt.”
Bạch Ân bỗng nhiên quay đầu lại, hôn môi Trịnh Hòa chụt một tiếng, cười: “Bảo bối, em đảm đang thật đấy.”
“Thôi đi.” Trịnh Hòa nhăm mặt, “Ai bảo ông chẳng biết làm gì cả, lại không cho các thím đến, ngày nào cũng h**p bức em.”
“Em chịu mệt rồi…..Đến tối tôi sẽ trả công.” Bạch tiên sinh thì thầm câu thứ hai bên tai Trịnh Hòa, giọng nói khàn khàn và ái muội.
Trịnh Hòa trừng ông một cái, đẩy vào phòng tắm, hô: “Tắm nhanh lên, đồ ăn nguội bây giờ.”
Bạch tiên sinh cười, đóng cửa lại.
Trịnh Hòa xoa xoa lỗ tai mình, cậu chưa bao giờ từ chối yêu cầu của Bạch tiên sinh, còn rất vui vẻ nghe theo.
Quần áo Bạch tiên sinh cởi vương vãi trên sàn, Trịnh Hòa nhặt lên. Cái mùi đó vô cùng khó chịu. Cậu cũng không rõ là mùi gì, hỗn tạp lắm, giống như thịt thối bị nướng trên ngọn lửa. Cậu bịt mũi, lấy hết đồ để trong quần áo ra, chuẩn bị giặt. Bỗng nhiên, Trịnh Hòa đụng tới một mảnh cứng cứng, cậu tò mò giở ra.
Đầu óc Trịnh Hòa trống rỗng.
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Bạch tiên sinh dắt hai con chó vào hàng rào, đi vào từ cửa thủy tinh trong sân: “Bảo bối, tôi về rồi.”“Hôm nay ông về muộn.” Trịnh Hòa sờ sờ đĩa đồ ăn có chút lạnh, oán giận nói.“Thực xin lỗi, ” Bạch tiên sinh đi qua, hôn hôn trán Trịnh Hòa.Trịnh Hòa bỗng nhiên thấy ngứa mũi, hắt hơi một cái, ôm mũi rời xa cái ôm của ông: “Trên người ông có mùi gì thế? Ông đi đâu vậy?”“Mùi thế nào?” Bạch Ân cởi áo khoác ra.Trịnh Hòa đón lấy, nói: “Thối thối … đại khái rất khó ngửi, ông đi tắm đi, quần áo đưa em giặt.”Bạch Ân bỗng nhiên quay đầu lại, hôn môi Trịnh Hòa chụt một tiếng, cười: “Bảo bối, em đảm đang thật đấy.”“Thôi đi.” Trịnh Hòa nhăm mặt, “Ai bảo ông chẳng biết làm gì cả, lại không cho các thím đến, ngày nào cũng h**p bức em.”“Em chịu mệt rồi…..Đến tối tôi sẽ trả công.” Bạch tiên sinh thì thầm câu thứ hai bên tai Trịnh Hòa, giọng nói khàn khàn và ái muội.Trịnh Hòa trừng ông một cái, đẩy vào phòng tắm, hô: “Tắm nhanh lên, đồ ăn nguội bây giờ.”Bạch tiên sinh cười, đóng cửa lại.Trịnh Hòa xoa xoa lỗ tai mình, cậu chưa bao giờ từ chối yêu cầu của Bạch tiên sinh, còn rất vui vẻ nghe theo.Quần áo Bạch tiên sinh cởi vương vãi trên sàn, Trịnh Hòa nhặt lên. Cái mùi đó vô cùng khó chịu. Cậu cũng không rõ là mùi gì, hỗn tạp lắm, giống như thịt thối bị nướng trên ngọn lửa. Cậu bịt mũi, lấy hết đồ để trong quần áo ra, chuẩn bị giặt. Bỗng nhiên, Trịnh Hòa đụng tới một mảnh cứng cứng, cậu tò mò giở ra.Đầu óc Trịnh Hòa trống rỗng.