Tác giả:

Đêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn………

Chương 56: Nhào vào trong lòng

Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… Đóa Đóa đã đói đến không còn sức lực gì, mặc hắn kéo đứng lên.Hai người mặt đối mặt, đứng rất gần, Đóa Đóa so sánh, thực kinh ngạc vui sướng ngẩng đầu, "Hình như quả thực so với ngươi. . . . . ." Gầy a.Lời phía sau còn chưa nói xong, đã bởi vì nàng vừa ý thức được hai người đứng gần như thế, đã sắp ôm lấy nhau rồi.Hơn nữa thế nào mà lại thấy Hoàng Phủ Dật đẹp trai hơn vậy. . . . . .Mây bay, đều là mây bay!Đóa Đóa vội vàng cúi đầu, nhưng chính là vì quá vội vàng , nên ngay tức khắc liền nhào vào trong lòng Hoàng Phủ Dật.Vốn đã không còn sức lực gì, lại va chạm như thế, nàng thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống, vội vàng bám lấy Hoàng Phủ Dật để giữ thăng bằng."Ta không phải cố ý ôm ngươi!" Đóa Đóa vội vàng giải thích, "Ta cũng không định chiếm tiện nghi của ngươi."Hoàng Phủ Dật thở dài một tiếng, vừa ôn hòa vừa bất đắc dĩ cười cười, "Không có việc gì."". . . . . ." Ngữ khí của hắn hình như là vô lực phản kháng nữ sắc lang, chỉ có thể chịu đựng mà khuất phục con sói nhỏ đó. . . . . .Ô ô, nàng bị oan a!Nhan Đóa Đóa rơi lệ buông tay ra, quyết định sau này nhất định phải tránh thật xa hắn ra, ngàn vạn lần không thể làm chuyện khiến người ta hiểu lầm nữa."Vậy, ta hình như có thể đi ra ngoài rồi, ta đi thử xem đã."Hoàng Phủ Dật nhanh hơn nàng, đi ra khỏi tẩm điện trước nàng vài bước, liền đứng ở ngoài cửa nhìn nàng.Đóa Đóa có chút khẩn trương, thật cẩn thận bước ra một bước, một hồi lâu mới bước được bước thứ hai——"A. . . . . . Ta đi ra được rồi!" Đóa Đóa mừng rỡ nhảy nhót, lại quên việc thể lực của mình hiện tại cực kém.Vì thế lúc nàng đặt chân xuống mặt đất, chân liền yếu ớt ngã về phía trước, vừa lúc rơi vào trong lòng Hoàng Phủ Dật.Nàng có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch! Đó là ý thức cuối cùng trước khi Nhan Đóa Đóa té xỉu.Ôm nàng, thừa dịp bốn bề không có ai, Hoàng Phủ Dật còn nâng cánh tay xốc xốc nàng lên, hiện tại đã rất nhẹ.Đóa Đóa vẫn che mặt, hắn vô cùng tò mò mặt nàng bây giờ trông như thế nào, nhưng ngón tay vừa chạm tới mặt nàng, miệng Đóa Đóa liền há ra, cắn ngón tay hắn."Ta muốn ăn thịt. . . . . ." Nàng mơ hồ nói.Hoàng Phủ Dật cười to, lập tức gọi người làm món thịt dễ tiêu hóa đến, cho nàng ăn một bữa thật đã.Người còn chưa thực sự thanh tỉnh, Nhan Đóa Đóa chậm rãi mở mắt ra, "Thật đẹp trai. . . . . ."Mơ thấy soái ca sao?Trong lòng cười, nhưng Hoàng Phủ Dật vẫn mang vẻ mặt quân tử, "Thật sao?"

Đóa Đóa đã đói đến không còn sức lực gì, mặc hắn kéo đứng lên.

Hai người mặt đối mặt, đứng rất gần, Đóa Đóa so sánh, thực kinh ngạc vui sướng ngẩng đầu, "Hình như quả thực so với ngươi. . . . . ." Gầy a.

Lời phía sau còn chưa nói xong, đã bởi vì nàng vừa ý thức được hai người đứng gần như thế, đã sắp ôm lấy nhau rồi.

Hơn nữa thế nào mà lại thấy Hoàng Phủ Dật đẹp trai hơn vậy. . . . . .

Mây bay, đều là mây bay!

Đóa Đóa vội vàng cúi đầu, nhưng chính là vì quá vội vàng , nên ngay tức khắc liền nhào vào trong lòng Hoàng Phủ Dật.

Vốn đã không còn sức lực gì, lại va chạm như thế, nàng thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống, vội vàng bám lấy Hoàng Phủ Dật để giữ thăng bằng.

"Ta không phải cố ý ôm ngươi!" Đóa Đóa vội vàng giải thích, "Ta cũng không định chiếm tiện nghi của ngươi."

Hoàng Phủ Dật thở dài một tiếng, vừa ôn hòa vừa bất đắc dĩ cười cười, "Không có việc gì."

". . . . . ." Ngữ khí của hắn hình như là vô lực phản kháng nữ sắc lang, chỉ có thể chịu đựng mà khuất phục con sói nhỏ đó. . . . . .

Ô ô, nàng bị oan a!

Nhan Đóa Đóa rơi lệ buông tay ra, quyết định sau này nhất định phải tránh thật xa hắn ra, ngàn vạn lần không thể làm chuyện khiến người ta hiểu lầm nữa.

"Vậy, ta hình như có thể đi ra ngoài rồi, ta đi thử xem đã."

Hoàng Phủ Dật nhanh hơn nàng, đi ra khỏi tẩm điện trước nàng vài bước, liền đứng ở ngoài cửa nhìn nàng.

Đóa Đóa có chút khẩn trương, thật cẩn thận bước ra một bước, một hồi lâu mới bước được bước thứ hai——

"A. . . . . . Ta đi ra được rồi!" Đóa Đóa mừng rỡ nhảy nhót, lại quên việc thể lực của mình hiện tại cực kém.

Vì thế lúc nàng đặt chân xuống mặt đất, chân liền yếu ớt ngã về phía trước, vừa lúc rơi vào trong lòng Hoàng Phủ Dật.

Nàng có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch! Đó là ý thức cuối cùng trước khi Nhan Đóa Đóa té xỉu.

Ôm nàng, thừa dịp bốn bề không có ai, Hoàng Phủ Dật còn nâng cánh tay xốc xốc nàng lên, hiện tại đã rất nhẹ.

Đóa Đóa vẫn che mặt, hắn vô cùng tò mò mặt nàng bây giờ trông như thế nào, nhưng ngón tay vừa chạm tới mặt nàng, miệng Đóa Đóa liền há ra, cắn ngón tay hắn.

"Ta muốn ăn thịt. . . . . ." Nàng mơ hồ nói.

Hoàng Phủ Dật cười to, lập tức gọi người làm món thịt dễ tiêu hóa đến, cho nàng ăn một bữa thật đã.

Người còn chưa thực sự thanh tỉnh, Nhan Đóa Đóa chậm rãi mở mắt ra, "Thật đẹp trai. . . . . ."

Mơ thấy soái ca sao?

Trong lòng cười, nhưng Hoàng Phủ Dật vẫn mang vẻ mặt quân tử, "Thật sao?"

Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… Đóa Đóa đã đói đến không còn sức lực gì, mặc hắn kéo đứng lên.Hai người mặt đối mặt, đứng rất gần, Đóa Đóa so sánh, thực kinh ngạc vui sướng ngẩng đầu, "Hình như quả thực so với ngươi. . . . . ." Gầy a.Lời phía sau còn chưa nói xong, đã bởi vì nàng vừa ý thức được hai người đứng gần như thế, đã sắp ôm lấy nhau rồi.Hơn nữa thế nào mà lại thấy Hoàng Phủ Dật đẹp trai hơn vậy. . . . . .Mây bay, đều là mây bay!Đóa Đóa vội vàng cúi đầu, nhưng chính là vì quá vội vàng , nên ngay tức khắc liền nhào vào trong lòng Hoàng Phủ Dật.Vốn đã không còn sức lực gì, lại va chạm như thế, nàng thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống, vội vàng bám lấy Hoàng Phủ Dật để giữ thăng bằng."Ta không phải cố ý ôm ngươi!" Đóa Đóa vội vàng giải thích, "Ta cũng không định chiếm tiện nghi của ngươi."Hoàng Phủ Dật thở dài một tiếng, vừa ôn hòa vừa bất đắc dĩ cười cười, "Không có việc gì."". . . . . ." Ngữ khí của hắn hình như là vô lực phản kháng nữ sắc lang, chỉ có thể chịu đựng mà khuất phục con sói nhỏ đó. . . . . .Ô ô, nàng bị oan a!Nhan Đóa Đóa rơi lệ buông tay ra, quyết định sau này nhất định phải tránh thật xa hắn ra, ngàn vạn lần không thể làm chuyện khiến người ta hiểu lầm nữa."Vậy, ta hình như có thể đi ra ngoài rồi, ta đi thử xem đã."Hoàng Phủ Dật nhanh hơn nàng, đi ra khỏi tẩm điện trước nàng vài bước, liền đứng ở ngoài cửa nhìn nàng.Đóa Đóa có chút khẩn trương, thật cẩn thận bước ra một bước, một hồi lâu mới bước được bước thứ hai——"A. . . . . . Ta đi ra được rồi!" Đóa Đóa mừng rỡ nhảy nhót, lại quên việc thể lực của mình hiện tại cực kém.Vì thế lúc nàng đặt chân xuống mặt đất, chân liền yếu ớt ngã về phía trước, vừa lúc rơi vào trong lòng Hoàng Phủ Dật.Nàng có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch! Đó là ý thức cuối cùng trước khi Nhan Đóa Đóa té xỉu.Ôm nàng, thừa dịp bốn bề không có ai, Hoàng Phủ Dật còn nâng cánh tay xốc xốc nàng lên, hiện tại đã rất nhẹ.Đóa Đóa vẫn che mặt, hắn vô cùng tò mò mặt nàng bây giờ trông như thế nào, nhưng ngón tay vừa chạm tới mặt nàng, miệng Đóa Đóa liền há ra, cắn ngón tay hắn."Ta muốn ăn thịt. . . . . ." Nàng mơ hồ nói.Hoàng Phủ Dật cười to, lập tức gọi người làm món thịt dễ tiêu hóa đến, cho nàng ăn một bữa thật đã.Người còn chưa thực sự thanh tỉnh, Nhan Đóa Đóa chậm rãi mở mắt ra, "Thật đẹp trai. . . . . ."Mơ thấy soái ca sao?Trong lòng cười, nhưng Hoàng Phủ Dật vẫn mang vẻ mặt quân tử, "Thật sao?"

Chương 56: Nhào vào trong lòng