Tác giả:

Đêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn………

Chương 94: Thì ra là tuyệt thế mỹ nhân (2)

Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… Sắc mặt thị vệ cực kém, song vẫn đứng tại chỗ.Ưm, quả nhiên vẫn là lá gan của thị vệ lớn hơn, Nhan Đóa Đóa hỏi hắn, "Còn gì thắc mắc không?""Có, ta, ta, ta. . . . . ."Thị vệ cà lăm cả nửa ngày, cuối cùng hỏi ra được một câu, "Ta có thể chạy không?"". . . . . ." Lại là một đám quạ đen bay qua.Nhưng mà sau đó rốt cục Đóa Đóa cũng hỏi được đáp án của thị vệ kia rằng không phải hắn không tin lời của nàng, mà chỉ là vừa nghĩ đến n phiên bản chuyện ma quỷ đã từng lưu truyền trong cung liền cảm thấy kh*ng b*, cho nên mới muốn lập tức chạy trốn như vậy.Đóa Đóa còn cho bọn họ nhìn khuôn mặt mình lúc đắp mặt nạ vào ban ngày để khẳng định tính chính xác trong lời nói của mình.Nhưng do ánh sáng cùng không khí không giống nhau, nên dù có cùng một khuôn mặt đắp mặt nạ khi nhìn vào kết quả vẫn là không giống.Vì để yên ổn lòng dân, Nhan Đóa Đóa kêu một bộ phận thị vệ có lá gan lớn một chút trong Đông cung lại để đến hoạt động quy mô lớn là "Tham quan mặt nạ quỷ".Đêm đầu tiên, nàng đắp sẵn mặt nạ, thành thành thật thật chờ được tham quan, những chờ mãi đến lúc ngủ rồi cũng không thấy nửa bóng người nào cả.Ngày hôm sau đi hỏi, hóa ra là không ai dám đến, rõ ràng là người chịu trách nhiệm kia đã không truyền xuống a. . . . . .Thế là đổi một bộ phận khác, nhưng đêm thứ hai vẫn không ai đến, đêm thứ ba, đêm thứ tư. . . . . .Sau đó Đóa Đóa cũng không biết làm sao, bỏ đi, chờ cho lá gan nhỏ bị hù dọa đến nứt ra của mọi người khép lại một chút rồi tính tiếp vậy.Nhưng mà tới ngày thứ năm, đã có mấy người lá gan lớn đến, nơm nớp lo sợ mà gõ gõ cửa phòng Đóa Đóa.Đóa Đóa đang mơ mơ màng màng ngủ, đã sớm quên chuyện mặt nạ gì rồi.Bị tiếng gõ cửa đánh thức, nàng động tác chậm chạp mà bò từ trên giường dậy, đi mở cửa cho bọn họ.Vì vậy mấy người ở ngoài cửa liền nhìn được một khuôn mặt màu tím. . . . . ."A ——" lại là một trận thét chói tai.Nhan Đóa Đóa bị âm thanh này dọa thanh tỉnh, ý thức được mình lại đang đắp mặt nạ."Là ta là ta." Nàng vội vàng giữ chặt một tên còn chưa chạy đi được, "Ta đắp mặt nạ màu tím."Người nọ còn chưa bị hù dọa hồ đồ hẳn, còn có chút năng lực phân biệt, nhận ra giọng của Đóa Đóa."Thái, Thái tử phi?""Là ta, trên mặt là mặt nạ, không tin ta lau đi cho ngươi xem thử."Nàng nói xong liền kiên quyết kéo người nọ vào cửa, thị vệ kia đã sớm sợ đến nhũn cả chân, không còn năng lực phản kháng nào, liền bị nàng kéo đi.

Sắc mặt thị vệ cực kém, song vẫn đứng tại chỗ.

Ưm, quả nhiên vẫn là lá gan của thị vệ lớn hơn, Nhan Đóa Đóa hỏi hắn, "Còn gì thắc mắc không?"

"Có, ta, ta, ta. . . . . ."

Thị vệ cà lăm cả nửa ngày, cuối cùng hỏi ra được một câu, "Ta có thể chạy không?"

". . . . . ." Lại là một đám quạ đen bay qua.

Nhưng mà sau đó rốt cục Đóa Đóa cũng hỏi được đáp án của thị vệ kia rằng không phải hắn không tin lời của nàng, mà chỉ là vừa nghĩ đến n phiên bản chuyện ma quỷ đã từng lưu truyền trong cung liền cảm thấy kh*ng b*, cho nên mới muốn lập tức chạy trốn như vậy.

Đóa Đóa còn cho bọn họ nhìn khuôn mặt mình lúc đắp mặt nạ vào ban ngày để khẳng định tính chính xác trong lời nói của mình.

Nhưng do ánh sáng cùng không khí không giống nhau, nên dù có cùng một khuôn mặt đắp mặt nạ khi nhìn vào kết quả vẫn là không giống.

Vì để yên ổn lòng dân, Nhan Đóa Đóa kêu một bộ phận thị vệ có lá gan lớn một chút trong Đông cung lại để đến hoạt động quy mô lớn là "Tham quan mặt nạ quỷ".

Đêm đầu tiên, nàng đắp sẵn mặt nạ, thành thành thật thật chờ được tham quan, những chờ mãi đến lúc ngủ rồi cũng không thấy nửa bóng người nào cả.

Ngày hôm sau đi hỏi, hóa ra là không ai dám đến, rõ ràng là người chịu trách nhiệm kia đã không truyền xuống a. . . . . .

Thế là đổi một bộ phận khác, nhưng đêm thứ hai vẫn không ai đến, đêm thứ ba, đêm thứ tư. . . . . .

Sau đó Đóa Đóa cũng không biết làm sao, bỏ đi, chờ cho lá gan nhỏ bị hù dọa đến nứt ra của mọi người khép lại một chút rồi tính tiếp vậy.

Nhưng mà tới ngày thứ năm, đã có mấy người lá gan lớn đến, nơm nớp lo sợ mà gõ gõ cửa phòng Đóa Đóa.

Đóa Đóa đang mơ mơ màng màng ngủ, đã sớm quên chuyện mặt nạ gì rồi.

Bị tiếng gõ cửa đánh thức, nàng động tác chậm chạp mà bò từ trên giường dậy, đi mở cửa cho bọn họ.

Vì vậy mấy người ở ngoài cửa liền nhìn được một khuôn mặt màu tím. . . . . .

"A ——" lại là một trận thét chói tai.

Nhan Đóa Đóa bị âm thanh này dọa thanh tỉnh, ý thức được mình lại đang đắp mặt nạ.

"Là ta là ta." Nàng vội vàng giữ chặt một tên còn chưa chạy đi được, "Ta đắp mặt nạ màu tím."

Người nọ còn chưa bị hù dọa hồ đồ hẳn, còn có chút năng lực phân biệt, nhận ra giọng của Đóa Đóa.

"Thái, Thái tử phi?"

"Là ta, trên mặt là mặt nạ, không tin ta lau đi cho ngươi xem thử."

Nàng nói xong liền kiên quyết kéo người nọ vào cửa, thị vệ kia đã sớm sợ đến nhũn cả chân, không còn năng lực phản kháng nào, liền bị nàng kéo đi.

Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… Sắc mặt thị vệ cực kém, song vẫn đứng tại chỗ.Ưm, quả nhiên vẫn là lá gan của thị vệ lớn hơn, Nhan Đóa Đóa hỏi hắn, "Còn gì thắc mắc không?""Có, ta, ta, ta. . . . . ."Thị vệ cà lăm cả nửa ngày, cuối cùng hỏi ra được một câu, "Ta có thể chạy không?"". . . . . ." Lại là một đám quạ đen bay qua.Nhưng mà sau đó rốt cục Đóa Đóa cũng hỏi được đáp án của thị vệ kia rằng không phải hắn không tin lời của nàng, mà chỉ là vừa nghĩ đến n phiên bản chuyện ma quỷ đã từng lưu truyền trong cung liền cảm thấy kh*ng b*, cho nên mới muốn lập tức chạy trốn như vậy.Đóa Đóa còn cho bọn họ nhìn khuôn mặt mình lúc đắp mặt nạ vào ban ngày để khẳng định tính chính xác trong lời nói của mình.Nhưng do ánh sáng cùng không khí không giống nhau, nên dù có cùng một khuôn mặt đắp mặt nạ khi nhìn vào kết quả vẫn là không giống.Vì để yên ổn lòng dân, Nhan Đóa Đóa kêu một bộ phận thị vệ có lá gan lớn một chút trong Đông cung lại để đến hoạt động quy mô lớn là "Tham quan mặt nạ quỷ".Đêm đầu tiên, nàng đắp sẵn mặt nạ, thành thành thật thật chờ được tham quan, những chờ mãi đến lúc ngủ rồi cũng không thấy nửa bóng người nào cả.Ngày hôm sau đi hỏi, hóa ra là không ai dám đến, rõ ràng là người chịu trách nhiệm kia đã không truyền xuống a. . . . . .Thế là đổi một bộ phận khác, nhưng đêm thứ hai vẫn không ai đến, đêm thứ ba, đêm thứ tư. . . . . .Sau đó Đóa Đóa cũng không biết làm sao, bỏ đi, chờ cho lá gan nhỏ bị hù dọa đến nứt ra của mọi người khép lại một chút rồi tính tiếp vậy.Nhưng mà tới ngày thứ năm, đã có mấy người lá gan lớn đến, nơm nớp lo sợ mà gõ gõ cửa phòng Đóa Đóa.Đóa Đóa đang mơ mơ màng màng ngủ, đã sớm quên chuyện mặt nạ gì rồi.Bị tiếng gõ cửa đánh thức, nàng động tác chậm chạp mà bò từ trên giường dậy, đi mở cửa cho bọn họ.Vì vậy mấy người ở ngoài cửa liền nhìn được một khuôn mặt màu tím. . . . . ."A ——" lại là một trận thét chói tai.Nhan Đóa Đóa bị âm thanh này dọa thanh tỉnh, ý thức được mình lại đang đắp mặt nạ."Là ta là ta." Nàng vội vàng giữ chặt một tên còn chưa chạy đi được, "Ta đắp mặt nạ màu tím."Người nọ còn chưa bị hù dọa hồ đồ hẳn, còn có chút năng lực phân biệt, nhận ra giọng của Đóa Đóa."Thái, Thái tử phi?""Là ta, trên mặt là mặt nạ, không tin ta lau đi cho ngươi xem thử."Nàng nói xong liền kiên quyết kéo người nọ vào cửa, thị vệ kia đã sớm sợ đến nhũn cả chân, không còn năng lực phản kháng nào, liền bị nàng kéo đi.

Chương 94: Thì ra là tuyệt thế mỹ nhân (2)