Đêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn………
Chương 151: Thân phận thật của mỹ nam trần trụi “trong mơ”
Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… Thật là giống tư thế lười biếng khi rời giường của mỹ nhân.“Vì sao ngươi nhất định phải ở bên cạnh ta?”Đóa Đóa nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, “Sao ngươi lại nhận Vân Tri Hiểu làm chủ nhân?”Hình như con Phá điểu này rất có bản lĩnh, thật ra chẳng cần dựa vào loài người mới sinh tồn được.“Ai bảo ta nhận nàng ta làm chủ nhân?” Phá điểu lập tức phản bác.“Làm gì có chuyện ta nhận con người làm chủ nhân!”Nghe ngữ khí của nó thì có vẻ rất khinh thường.Nhan Đóa Đóa bắt lấy nó, sau khi chọc chọc nó vài cái thì nói, “Không được xem thường con người!”“Vốn là thế!”Phá điểu đắc ý dào dạt vỗ vỗ cánh, “Các ngươi biết bay sao?”“Ngươi mà cởi áo ra thì cũng có bay được đâu!”Đóa Đóa xách nó để ngang tầm mắt mình, muốn nhìn nút cài áo của nó ở đâu.Ách. . . . . . Khoảng cách quá gần, lại nhìn thấy mỹ nam tr*n tr** nửa người.Đóa Đóa vội vàng dời tay ra một chút.Hả, không đúng a?!Nàng lại để Phá điểu lại gần mắt mình, vô cùng kinh ngạc nhìn đôi mắt lam và lông mi màu vàng của nó.“Là ngươi!”Tên nam nhân tr*n tr** trong “mộng xuân”!“Thì ra ngươi lừa ta!”Từ trước đến giờ vốn không hề có mộng xuân gì cả, là cái con Phá điểu này biến thành người phá rối!Nhan Đóa Đóa đảo mắt bốn phía để tìm “vũ khí”, “Hình dáng của ngươi sao lại thay đổi!”Ô ô, bằng không lần đó nàng cũng sẽ không không nhận ra hắn!“Trong thời kỳ dưỡng bệnh đương nhiên ta sẽ phải biến!”Bị vạch trần, Phá điểu cũng không lo lắng, vẫn rất ra dáng đại gia.Nhìn dáng vẻ điệu đà thích làm dáng của nó, mắt nàng loé loé sáng, cũng chả cần tìm vũ khí nữa.Hắc hắc hắc. . . . . .”Ta vò loạn tóc ngươi!”Vừa nói Đóa Đóa liền lập tức động thủ, thừa dịp Phá điểu đang ngây ngốc, làm một hồi vân vê nhào nặn cái đầu nhỏ bé của nó.Rất nhanh sau đó, Phá điểu đã đội một cái “tổ chim” trên đầu.“Nhan Đóa Đóa ——”Phá điểu rống to, “Ngươi lại vò tóc của ta!”Phá điệu lập tức giận dữ bay xa tránh khỏi “móng vuốt ma quỷ”, nó liều mạng quơ cánh, muốn lấy tốc độ nhanh nhất chỉnh lại “đầu tóc”, khôi phục hình tượng.Nhan Đóa Đóa cười tít mắt, “Hì hì, báo thù!”Khi Hoàng Phủ Hạo bước vào thì đúng lúc nhìn thấy nụ cười đẹp như hoa này của Đóa Đóa, hắn không khỏi sửng sốt.Thật đẹp.
Thật là giống tư thế lười biếng khi rời giường của mỹ nhân.
“Vì sao ngươi nhất định phải ở bên cạnh ta?”
Đóa Đóa nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, “Sao ngươi lại nhận Vân Tri Hiểu làm chủ nhân?”
Hình như con Phá điểu này rất có bản lĩnh, thật ra chẳng cần dựa vào loài người mới sinh tồn được.
“Ai bảo ta nhận nàng ta làm chủ nhân?” Phá điểu lập tức phản bác.
“Làm gì có chuyện ta nhận con người làm chủ nhân!”
Nghe ngữ khí của nó thì có vẻ rất khinh thường.
Nhan Đóa Đóa bắt lấy nó, sau khi chọc chọc nó vài cái thì nói, “Không được xem thường con người!”
“Vốn là thế!”
Phá điểu đắc ý dào dạt vỗ vỗ cánh, “Các ngươi biết bay sao?”
“Ngươi mà cởi áo ra thì cũng có bay được đâu!”
Đóa Đóa xách nó để ngang tầm mắt mình, muốn nhìn nút cài áo của nó ở đâu.
Ách. . . . . . Khoảng cách quá gần, lại nhìn thấy mỹ nam tr*n tr** nửa người.
Đóa Đóa vội vàng dời tay ra một chút.
Hả, không đúng a?!
Nàng lại để Phá điểu lại gần mắt mình, vô cùng kinh ngạc nhìn đôi mắt lam và lông mi màu vàng của nó.
“Là ngươi!”
Tên nam nhân tr*n tr** trong “mộng xuân”!
“Thì ra ngươi lừa ta!”
Từ trước đến giờ vốn không hề có mộng xuân gì cả, là cái con Phá điểu này biến thành người phá rối!
Nhan Đóa Đóa đảo mắt bốn phía để tìm “vũ khí”, “Hình dáng của ngươi sao lại thay đổi!”
Ô ô, bằng không lần đó nàng cũng sẽ không không nhận ra hắn!
“Trong thời kỳ dưỡng bệnh đương nhiên ta sẽ phải biến!”
Bị vạch trần, Phá điểu cũng không lo lắng, vẫn rất ra dáng đại gia.
Nhìn dáng vẻ điệu đà thích làm dáng của nó, mắt nàng loé loé sáng, cũng chả cần tìm vũ khí nữa.
Hắc hắc hắc. . . . . .”Ta vò loạn tóc ngươi!”
Vừa nói Đóa Đóa liền lập tức động thủ, thừa dịp Phá điểu đang ngây ngốc, làm một hồi vân vê nhào nặn cái đầu nhỏ bé của nó.
Rất nhanh sau đó, Phá điểu đã đội một cái “tổ chim” trên đầu.
“Nhan Đóa Đóa ——”
Phá điểu rống to, “Ngươi lại vò tóc của ta!”
Phá điệu lập tức giận dữ bay xa tránh khỏi “móng vuốt ma quỷ”, nó liều mạng quơ cánh, muốn lấy tốc độ nhanh nhất chỉnh lại “đầu tóc”, khôi phục hình tượng.
Nhan Đóa Đóa cười tít mắt, “Hì hì, báo thù!”
Khi Hoàng Phủ Hạo bước vào thì đúng lúc nhìn thấy nụ cười đẹp như hoa này của Đóa Đóa, hắn không khỏi sửng sốt.
Thật đẹp.
Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… Thật là giống tư thế lười biếng khi rời giường của mỹ nhân.“Vì sao ngươi nhất định phải ở bên cạnh ta?”Đóa Đóa nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, “Sao ngươi lại nhận Vân Tri Hiểu làm chủ nhân?”Hình như con Phá điểu này rất có bản lĩnh, thật ra chẳng cần dựa vào loài người mới sinh tồn được.“Ai bảo ta nhận nàng ta làm chủ nhân?” Phá điểu lập tức phản bác.“Làm gì có chuyện ta nhận con người làm chủ nhân!”Nghe ngữ khí của nó thì có vẻ rất khinh thường.Nhan Đóa Đóa bắt lấy nó, sau khi chọc chọc nó vài cái thì nói, “Không được xem thường con người!”“Vốn là thế!”Phá điểu đắc ý dào dạt vỗ vỗ cánh, “Các ngươi biết bay sao?”“Ngươi mà cởi áo ra thì cũng có bay được đâu!”Đóa Đóa xách nó để ngang tầm mắt mình, muốn nhìn nút cài áo của nó ở đâu.Ách. . . . . . Khoảng cách quá gần, lại nhìn thấy mỹ nam tr*n tr** nửa người.Đóa Đóa vội vàng dời tay ra một chút.Hả, không đúng a?!Nàng lại để Phá điểu lại gần mắt mình, vô cùng kinh ngạc nhìn đôi mắt lam và lông mi màu vàng của nó.“Là ngươi!”Tên nam nhân tr*n tr** trong “mộng xuân”!“Thì ra ngươi lừa ta!”Từ trước đến giờ vốn không hề có mộng xuân gì cả, là cái con Phá điểu này biến thành người phá rối!Nhan Đóa Đóa đảo mắt bốn phía để tìm “vũ khí”, “Hình dáng của ngươi sao lại thay đổi!”Ô ô, bằng không lần đó nàng cũng sẽ không không nhận ra hắn!“Trong thời kỳ dưỡng bệnh đương nhiên ta sẽ phải biến!”Bị vạch trần, Phá điểu cũng không lo lắng, vẫn rất ra dáng đại gia.Nhìn dáng vẻ điệu đà thích làm dáng của nó, mắt nàng loé loé sáng, cũng chả cần tìm vũ khí nữa.Hắc hắc hắc. . . . . .”Ta vò loạn tóc ngươi!”Vừa nói Đóa Đóa liền lập tức động thủ, thừa dịp Phá điểu đang ngây ngốc, làm một hồi vân vê nhào nặn cái đầu nhỏ bé của nó.Rất nhanh sau đó, Phá điểu đã đội một cái “tổ chim” trên đầu.“Nhan Đóa Đóa ——”Phá điểu rống to, “Ngươi lại vò tóc của ta!”Phá điệu lập tức giận dữ bay xa tránh khỏi “móng vuốt ma quỷ”, nó liều mạng quơ cánh, muốn lấy tốc độ nhanh nhất chỉnh lại “đầu tóc”, khôi phục hình tượng.Nhan Đóa Đóa cười tít mắt, “Hì hì, báo thù!”Khi Hoàng Phủ Hạo bước vào thì đúng lúc nhìn thấy nụ cười đẹp như hoa này của Đóa Đóa, hắn không khỏi sửng sốt.Thật đẹp.