Đêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn………
Chương 152: Nguyên nhân lấy chồng thật kỳ lạ (1)
Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… Hắn thầm tán thưởng trong lòng một câu.Nghe thấy tiếng mở cửa, Đóa Đóa quay đầu lại…., sau khi thấy là hắn thì chào hỏi, “Tứ hoàng tử.”“Đóa Đóa.” Hoàng Phủ Hạo hoàn hồn sau khi ngây ngốc một lúc, khôi phục trạng thái ban đầu cong miệng cười với nàng.Điện nghìn vol như vậy phóng tới chỗ Đóa Đóa cũng không hiệu quả lắm, nàng hơi cảm giác được Hoàng Phủ Hạo đang cố ý phóng điện.“Tìm ta có việc sao, Tứ hoàng tử?”“Không cần khách khí thế, gọi ta Hạo là được rồi.”“. . . . . . Khụ, cái này, hình như ta phải theo Hoàng Phủ Dật, gọi ngươi là tứ ca?”“Hạo.”“Hạo cái gì mà Hạo, chuột thì có!” Phá điểu đứng bên cạnh chen miệng vào.(Cách đọc: Hạo [hào] và Con Chuột [hào·zi] rất giống nhau)“Gọi là Tứ ca là được rồi.” Hoàng Phủ Dật vừa bước vào cười ôm lấy eo Đóa Đóa.Không cho ôm nàng, nàng vẫn còn đang “tức giận”!Không tránh được khỏi vòng tay của hắn, Đóa Đóa phóng ra tia cảnh cáo cho Hoàng Phủ Dật từ đôi mắt nhỏ của mình.Đáng tiếc Hoàng Phủ Dật hoàn toàn không để ý, còn cúi đầu hôn lên đôi mắt của nàng, “Đẹp quá.”“. . . . . .” Ô ô, tên này không biết thẹn, rất không có khí thế!Đứng bên cạnh nhìn một màn này, trong lòng Hoàng Phủ Hạo ghen tị, chỉ là trên mặt vẫn ung dung thản nhiên.Phá điểu thì không có lực kiềm chế tốt như thế, bay tới bên cạnh bọn họ.“Tránh ra tránh ra, tránh ra cho ta đi!”Tiểu Bụi cười nhạo một tiếng, tự lẩm bẩm, “Còn nói mình là vạn người mê hả, căn bản là không ai đếm xỉa thì có.”Phá điểu nổi giận, xoay người một cánh đập tới.Thế là hai con gì đó không biết có phải là chim hay không xông vào nhau thành một đống, đứng bên cạnh mọi người “rèn luyện thân thể”.Híp mắt lại, Hoàng Phủ Hạo nhìn hai người vô cùng thân mật kia, lễ nghi đều không làm, xoay người bước đi.Xem ra muốn đuổi theo Đóa Đóa, thật sự là tốn bản lĩnh một phen.——————Trong cung lần này lại rối loạn lớn, hoàng tử quan lại phạm tội đều bị bắt, hình phạt khá rõ ràng, các chức vị còn ghế trống cần an bài người kế nhiệm….. rất rất nhiều chuyện phải làm.Thân là một trong hai hoàng tử tự do còn sót lại, hơn nữa lại là thái tử, gần đây Hoàng Phủ Dật cũng bận tối mày tối mặt.Mặc dù không có hắn bên cạnh làm bạn, Đóa Đóa cũng không sợ nhàm chán, bởi vì đương nhiên có việc sẽ tìm đến nàng a. . . . . . Aizz.Phá điểu lại ra ngoài đánh nhau với Tiểu Bụi, mà người ngồi trước mặt nàng chính là Trình Tuyết Y.
Hắn thầm tán thưởng trong lòng một câu.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Đóa Đóa quay đầu lại…., sau khi thấy là hắn thì chào hỏi, “Tứ hoàng tử.”
“Đóa Đóa.” Hoàng Phủ Hạo hoàn hồn sau khi ngây ngốc một lúc, khôi phục trạng thái ban đầu cong miệng cười với nàng.
Điện nghìn vol như vậy phóng tới chỗ Đóa Đóa cũng không hiệu quả lắm, nàng hơi cảm giác được Hoàng Phủ Hạo đang cố ý phóng điện.
“Tìm ta có việc sao, Tứ hoàng tử?”
“Không cần khách khí thế, gọi ta Hạo là được rồi.”
“. . . . . . Khụ, cái này, hình như ta phải theo Hoàng Phủ Dật, gọi ngươi là tứ ca?”
“Hạo.”
“Hạo cái gì mà Hạo, chuột thì có!” Phá điểu đứng bên cạnh chen miệng vào.
(Cách đọc: Hạo [hào] và Con Chuột [hào·zi] rất giống nhau)
“Gọi là Tứ ca là được rồi.” Hoàng Phủ Dật vừa bước vào cười ôm lấy eo Đóa Đóa.
Không cho ôm nàng, nàng vẫn còn đang “tức giận”!
Không tránh được khỏi vòng tay của hắn, Đóa Đóa phóng ra tia cảnh cáo cho Hoàng Phủ Dật từ đôi mắt nhỏ của mình.
Đáng tiếc Hoàng Phủ Dật hoàn toàn không để ý, còn cúi đầu hôn lên đôi mắt của nàng, “Đẹp quá.”
“. . . . . .” Ô ô, tên này không biết thẹn, rất không có khí thế!
Đứng bên cạnh nhìn một màn này, trong lòng Hoàng Phủ Hạo ghen tị, chỉ là trên mặt vẫn ung dung thản nhiên.
Phá điểu thì không có lực kiềm chế tốt như thế, bay tới bên cạnh bọn họ.
“Tránh ra tránh ra, tránh ra cho ta đi!”
Tiểu Bụi cười nhạo một tiếng, tự lẩm bẩm, “Còn nói mình là vạn người mê hả, căn bản là không ai đếm xỉa thì có.”
Phá điểu nổi giận, xoay người một cánh đập tới.
Thế là hai con gì đó không biết có phải là chim hay không xông vào nhau thành một đống, đứng bên cạnh mọi người “rèn luyện thân thể”.
Híp mắt lại, Hoàng Phủ Hạo nhìn hai người vô cùng thân mật kia, lễ nghi đều không làm, xoay người bước đi.
Xem ra muốn đuổi theo Đóa Đóa, thật sự là tốn bản lĩnh một phen.
——————
Trong cung lần này lại rối loạn lớn, hoàng tử quan lại phạm tội đều bị bắt, hình phạt khá rõ ràng, các chức vị còn ghế trống cần an bài người kế nhiệm….. rất rất nhiều chuyện phải làm.
Thân là một trong hai hoàng tử tự do còn sót lại, hơn nữa lại là thái tử, gần đây Hoàng Phủ Dật cũng bận tối mày tối mặt.
Mặc dù không có hắn bên cạnh làm bạn, Đóa Đóa cũng không sợ nhàm chán, bởi vì đương nhiên có việc sẽ tìm đến nàng a. . . . . . Aizz.
Phá điểu lại ra ngoài đánh nhau với Tiểu Bụi, mà người ngồi trước mặt nàng chính là Trình Tuyết Y.
Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… Hắn thầm tán thưởng trong lòng một câu.Nghe thấy tiếng mở cửa, Đóa Đóa quay đầu lại…., sau khi thấy là hắn thì chào hỏi, “Tứ hoàng tử.”“Đóa Đóa.” Hoàng Phủ Hạo hoàn hồn sau khi ngây ngốc một lúc, khôi phục trạng thái ban đầu cong miệng cười với nàng.Điện nghìn vol như vậy phóng tới chỗ Đóa Đóa cũng không hiệu quả lắm, nàng hơi cảm giác được Hoàng Phủ Hạo đang cố ý phóng điện.“Tìm ta có việc sao, Tứ hoàng tử?”“Không cần khách khí thế, gọi ta Hạo là được rồi.”“. . . . . . Khụ, cái này, hình như ta phải theo Hoàng Phủ Dật, gọi ngươi là tứ ca?”“Hạo.”“Hạo cái gì mà Hạo, chuột thì có!” Phá điểu đứng bên cạnh chen miệng vào.(Cách đọc: Hạo [hào] và Con Chuột [hào·zi] rất giống nhau)“Gọi là Tứ ca là được rồi.” Hoàng Phủ Dật vừa bước vào cười ôm lấy eo Đóa Đóa.Không cho ôm nàng, nàng vẫn còn đang “tức giận”!Không tránh được khỏi vòng tay của hắn, Đóa Đóa phóng ra tia cảnh cáo cho Hoàng Phủ Dật từ đôi mắt nhỏ của mình.Đáng tiếc Hoàng Phủ Dật hoàn toàn không để ý, còn cúi đầu hôn lên đôi mắt của nàng, “Đẹp quá.”“. . . . . .” Ô ô, tên này không biết thẹn, rất không có khí thế!Đứng bên cạnh nhìn một màn này, trong lòng Hoàng Phủ Hạo ghen tị, chỉ là trên mặt vẫn ung dung thản nhiên.Phá điểu thì không có lực kiềm chế tốt như thế, bay tới bên cạnh bọn họ.“Tránh ra tránh ra, tránh ra cho ta đi!”Tiểu Bụi cười nhạo một tiếng, tự lẩm bẩm, “Còn nói mình là vạn người mê hả, căn bản là không ai đếm xỉa thì có.”Phá điểu nổi giận, xoay người một cánh đập tới.Thế là hai con gì đó không biết có phải là chim hay không xông vào nhau thành một đống, đứng bên cạnh mọi người “rèn luyện thân thể”.Híp mắt lại, Hoàng Phủ Hạo nhìn hai người vô cùng thân mật kia, lễ nghi đều không làm, xoay người bước đi.Xem ra muốn đuổi theo Đóa Đóa, thật sự là tốn bản lĩnh một phen.——————Trong cung lần này lại rối loạn lớn, hoàng tử quan lại phạm tội đều bị bắt, hình phạt khá rõ ràng, các chức vị còn ghế trống cần an bài người kế nhiệm….. rất rất nhiều chuyện phải làm.Thân là một trong hai hoàng tử tự do còn sót lại, hơn nữa lại là thái tử, gần đây Hoàng Phủ Dật cũng bận tối mày tối mặt.Mặc dù không có hắn bên cạnh làm bạn, Đóa Đóa cũng không sợ nhàm chán, bởi vì đương nhiên có việc sẽ tìm đến nàng a. . . . . . Aizz.Phá điểu lại ra ngoài đánh nhau với Tiểu Bụi, mà người ngồi trước mặt nàng chính là Trình Tuyết Y.