Đêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn………
Chương 159: Chỉ số thông minh của nàng kỳ thật rất cao (4)
Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… Ô ô, rất đả kích người, giải thích cho nàng đi. . . . . .Nàng rất tò mò, lại cảm thấy Vân Tri Dao. . . . . .Khụ, nàng cảm thấy chỉ số thông minh của Vân Tri Dao đặc biệt không nhiều, cho nên liền mạo hiểm hỏi.“Dao Dao, mọi người tại sao sợ ta như thế?” Đóa Đóa giữ xao trắc kích.“Tỷ thiếu chút ăn thịt bọn họ, bọn họ sao có thể không sợ.”“. . . . . .” Ăn, ăn?Đóa Đóa cúi đầu nhìn mình, là con người a. . . . . . thất kính thất kính!Ô ô, rất dọa người!“Khụ, ta chỉ là nói đùa, sao có thể ăn thật?” Đóa Đóa nói tiếp.“Nói đùa?”Vân Tri Dao nửa điểm cũng không tin, “Nào có người nói đùa lại thật như vậy, tỷ rõ ràng là giảm béo giảm đến đói chết được, thấy người liền cắn!”Nàng thuận tay chỉ gia đinh đang nhìn bọn họ ở phía xa xa định chạy trốn.“Đứng lại! Đại tiểu thư khi ấy cắn ngươi đã nói gì!”“. . . . . .” Gia đinh sợ đến run cầm cập, “Đại tiểu thư nói nếu nướng chín phết tương lên ăn ngon hơn. . . . . .”“. . . . . .” Đóa Đóa có cảm giác một đám qua đen bay qua trước mắt.Thật biết ăn a. . . . . .Có điều nói thật, nàng lúc trước giảm béo cũng đói quá, khi ấy nhìn mọi người đi ngoài cửa đều thành hình dạng gà cá . . . . . . Khụ.Điểm này nàng vẫn ngại thừa nhận, hiện nhìn đến, nàng vẫn còn “rụt rè”, cũng chỉ là nghĩ thầm, không thật sự đi lên cắn.Không ngờ Vân Tri Hiểu năm ấy cũng muốn giảm béo a. . . . . . Rất cảm động!Tới chủ thính, Vân phu nhân vừa thấy hai nữ nhi trở về liền thập phần cao hứng.“Mau lại đây nhìn xem,… thích trang sức này không?”“Khụ, Dao Dao, muội trước chọn đi.” Đóa Đóa muốn cùng Vân phu nhân nói chuyện riêng.Cô nương gia đều thích những thứ này, Vân Tri Dao đương nhiên sẽ không phản đối đề nghị này, sớm đã quên chuyện phải nhờ nương “chủ trì công đạo” cho nàng, chuyên tâm lựa trang sức.“Hiểu Hiểu, sao con không chọn?”“Ngày thường con không đặc biệt thích mang trang sức.”Hơn nữa mặc dù nàng không đặc biệt thích, nhưng trang sức Hoàng Phủ Dật chuẩn bị cho nàng cũng đã đủ nhiều.Đóa Đóa hạ giọng, “Mẹ, con có việc phải thương lượng cùng người.”Vân phu nhân thấy đại nữ nhi dáng vẻ thần bí, đem nàng kéo đến bên cạnh.
Ô ô, rất đả kích người, giải thích cho nàng đi. . . . . .
Nàng rất tò mò, lại cảm thấy Vân Tri Dao. . . . . .
Khụ, nàng cảm thấy chỉ số thông minh của Vân Tri Dao đặc biệt không nhiều, cho nên liền mạo hiểm hỏi.
“Dao Dao, mọi người tại sao sợ ta như thế?” Đóa Đóa giữ xao trắc kích.
“Tỷ thiếu chút ăn thịt bọn họ, bọn họ sao có thể không sợ.”
“. . . . . .” Ăn, ăn?
Đóa Đóa cúi đầu nhìn mình, là con người a. . . . . . thất kính thất kính!
Ô ô, rất dọa người!
“Khụ, ta chỉ là nói đùa, sao có thể ăn thật?” Đóa Đóa nói tiếp.
“Nói đùa?”
Vân Tri Dao nửa điểm cũng không tin, “Nào có người nói đùa lại thật như vậy, tỷ rõ ràng là giảm béo giảm đến đói chết được, thấy người liền cắn!”
Nàng thuận tay chỉ gia đinh đang nhìn bọn họ ở phía xa xa định chạy trốn.
“Đứng lại! Đại tiểu thư khi ấy cắn ngươi đã nói gì!”
“. . . . . .” Gia đinh sợ đến run cầm cập, “Đại tiểu thư nói nếu nướng chín phết tương lên ăn ngon hơn. . . . . .”
“. . . . . .” Đóa Đóa có cảm giác một đám qua đen bay qua trước mắt.
Thật biết ăn a. . . . . .
Có điều nói thật, nàng lúc trước giảm béo cũng đói quá, khi ấy nhìn mọi người đi ngoài cửa đều thành hình dạng gà cá . . . . . . Khụ.
Điểm này nàng vẫn ngại thừa nhận, hiện nhìn đến, nàng vẫn còn “rụt rè”, cũng chỉ là nghĩ thầm, không thật sự đi lên cắn.
Không ngờ Vân Tri Hiểu năm ấy cũng muốn giảm béo a. . . . . . Rất cảm động!
Tới chủ thính, Vân phu nhân vừa thấy hai nữ nhi trở về liền thập phần cao hứng.
“Mau lại đây nhìn xem,… thích trang sức này không?”
“Khụ, Dao Dao, muội trước chọn đi.” Đóa Đóa muốn cùng Vân phu nhân nói chuyện riêng.
Cô nương gia đều thích những thứ này, Vân Tri Dao đương nhiên sẽ không phản đối đề nghị này, sớm đã quên chuyện phải nhờ nương “chủ trì công đạo” cho nàng, chuyên tâm lựa trang sức.
“Hiểu Hiểu, sao con không chọn?”
“Ngày thường con không đặc biệt thích mang trang sức.”
Hơn nữa mặc dù nàng không đặc biệt thích, nhưng trang sức Hoàng Phủ Dật chuẩn bị cho nàng cũng đã đủ nhiều.
Đóa Đóa hạ giọng, “Mẹ, con có việc phải thương lượng cùng người.”
Vân phu nhân thấy đại nữ nhi dáng vẻ thần bí, đem nàng kéo đến bên cạnh.
Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… Ô ô, rất đả kích người, giải thích cho nàng đi. . . . . .Nàng rất tò mò, lại cảm thấy Vân Tri Dao. . . . . .Khụ, nàng cảm thấy chỉ số thông minh của Vân Tri Dao đặc biệt không nhiều, cho nên liền mạo hiểm hỏi.“Dao Dao, mọi người tại sao sợ ta như thế?” Đóa Đóa giữ xao trắc kích.“Tỷ thiếu chút ăn thịt bọn họ, bọn họ sao có thể không sợ.”“. . . . . .” Ăn, ăn?Đóa Đóa cúi đầu nhìn mình, là con người a. . . . . . thất kính thất kính!Ô ô, rất dọa người!“Khụ, ta chỉ là nói đùa, sao có thể ăn thật?” Đóa Đóa nói tiếp.“Nói đùa?”Vân Tri Dao nửa điểm cũng không tin, “Nào có người nói đùa lại thật như vậy, tỷ rõ ràng là giảm béo giảm đến đói chết được, thấy người liền cắn!”Nàng thuận tay chỉ gia đinh đang nhìn bọn họ ở phía xa xa định chạy trốn.“Đứng lại! Đại tiểu thư khi ấy cắn ngươi đã nói gì!”“. . . . . .” Gia đinh sợ đến run cầm cập, “Đại tiểu thư nói nếu nướng chín phết tương lên ăn ngon hơn. . . . . .”“. . . . . .” Đóa Đóa có cảm giác một đám qua đen bay qua trước mắt.Thật biết ăn a. . . . . .Có điều nói thật, nàng lúc trước giảm béo cũng đói quá, khi ấy nhìn mọi người đi ngoài cửa đều thành hình dạng gà cá . . . . . . Khụ.Điểm này nàng vẫn ngại thừa nhận, hiện nhìn đến, nàng vẫn còn “rụt rè”, cũng chỉ là nghĩ thầm, không thật sự đi lên cắn.Không ngờ Vân Tri Hiểu năm ấy cũng muốn giảm béo a. . . . . . Rất cảm động!Tới chủ thính, Vân phu nhân vừa thấy hai nữ nhi trở về liền thập phần cao hứng.“Mau lại đây nhìn xem,… thích trang sức này không?”“Khụ, Dao Dao, muội trước chọn đi.” Đóa Đóa muốn cùng Vân phu nhân nói chuyện riêng.Cô nương gia đều thích những thứ này, Vân Tri Dao đương nhiên sẽ không phản đối đề nghị này, sớm đã quên chuyện phải nhờ nương “chủ trì công đạo” cho nàng, chuyên tâm lựa trang sức.“Hiểu Hiểu, sao con không chọn?”“Ngày thường con không đặc biệt thích mang trang sức.”Hơn nữa mặc dù nàng không đặc biệt thích, nhưng trang sức Hoàng Phủ Dật chuẩn bị cho nàng cũng đã đủ nhiều.Đóa Đóa hạ giọng, “Mẹ, con có việc phải thương lượng cùng người.”Vân phu nhân thấy đại nữ nhi dáng vẻ thần bí, đem nàng kéo đến bên cạnh.