Đêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn………
Chương 160: Chỉ số thông minh của nàng kỳ thật rất cao (5)
Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… Bà vui sướng hỏi Đóa Đóa, “Thành công rồi?”“. . . . . .” Một đám quạ đen bay qua.“Khụ, mẹ, con muốn thương lượng với mẹ, mẹ bỏ kế hoạch đó đi.”“Vì sao!” Vân phu nhân kinh ngạc kêu to.May mắn tâm tư Vân Tri Dao đều bị trang sức mê hoặc, cũng không để ý bên này xảy ra chuyện gì.“Khụ, nhỏ giọng nhỏ giọng.”Nhan Đóa Đóa ý bảo Vân phu nhân cũng cùng nàng như hạ giọng, sau đó giải thích.“Chuyện trong cung mẹ nhất định cũng nghe nói.”Nàng vừa mở đầu, Vân phu nhân liền hưng trí bừng bừng cắt lời nàng.“Ta đương nhiên nghe nói, Hiểu Hiểu, con nói mắt mẹ có phải tốt lắm hay không? Nhiều hoàng tử vậy, chỉ có hai người ta chọn thoát được một kiếp!”“. . . . . .” Ô ô, nàng dường như đã biết thế nào là “không thể khai thông” giữa hai người bọn họ. . . . . .Đóa Đóa kiên nhẫn giải thích, “Nhưng trong cung nguy hiểm cũng nhiều a, chuyện lần này ngài cũng nghe nói, bè phái của các hoàng tử đấu đá nhau, không phải dễ đối phó, một khi không để ý, cái gì cũng mất.”Nói đến đây Vân phu nhân có vẻ rất kiêng kị.Vân gia đại trạch ở khu vực rất tốt trong kinh thành, bên cạnh cũng có rất nhiều nhà ở của các đại quan triều đình.Nhưng vài ngày nay, những căn nhà này phần lớn đều bị tịch thu, khiến cho vừa ra khỏi cửa, cả khu thoạt nhìn đều váng vẻ, nhớ đến thịnh cảnh lúc trước, thật sự khiến người ta khẩn trương.“Thái tử và Tứ hoàng tử không phải lợi hại sao, bằng không sao không gặp chuyện gì.”“Do lợi hại mới thảm a.” Nhan Đóa Đóa bắt đầu đe dọa, “Ngôi vị hoàng đế cuối cùng chỉ có thể là một người, lên kế vị sao có thể tha cho địch thủ mạnh còn sống sót?”“Không phải ai thắng cũng như nhau sao, nhà chúng ta đều không bị tổn hại.” . . . . . . Nhỉ?Vân phu nhân cũng có chút không hiểu.“Sao có thể không bị tổn hại chứ, làm gì có hoàng đế nào lại dễ dàng tha thứ tỷ muội nhà Hoàng hậu hắn là lão bà của địch thủ? Tục ngữ nói diệt cỏ phải trừ tận gốc, hắn có thể trực tiếp ‘răng rắc’ cái cổ nhỏ của lão bà hắn.”Đóa Đóa nói có đầu có đuôi, như là sự thật.Vân phu nhân bị dọa, “Chưa từng nghe qua Tứ hoàng tử loạn sát vô tội, Thái tử cũng ôn hòa khoan hậu, có thể giống con nói như vậy sao?”
Bà vui sướng hỏi Đóa Đóa, “Thành công rồi?”
“. . . . . .” Một đám quạ đen bay qua.
“Khụ, mẹ, con muốn thương lượng với mẹ, mẹ bỏ kế hoạch đó đi.”
“Vì sao!” Vân phu nhân kinh ngạc kêu to.
May mắn tâm tư Vân Tri Dao đều bị trang sức mê hoặc, cũng không để ý bên này xảy ra chuyện gì.
“Khụ, nhỏ giọng nhỏ giọng.”
Nhan Đóa Đóa ý bảo Vân phu nhân cũng cùng nàng như hạ giọng, sau đó giải thích.
“Chuyện trong cung mẹ nhất định cũng nghe nói.”
Nàng vừa mở đầu, Vân phu nhân liền hưng trí bừng bừng cắt lời nàng.
“Ta đương nhiên nghe nói, Hiểu Hiểu, con nói mắt mẹ có phải tốt lắm hay không? Nhiều hoàng tử vậy, chỉ có hai người ta chọn thoát được một kiếp!”
“. . . . . .” Ô ô, nàng dường như đã biết thế nào là “không thể khai thông” giữa hai người bọn họ. . . . . .
Đóa Đóa kiên nhẫn giải thích, “Nhưng trong cung nguy hiểm cũng nhiều a, chuyện lần này ngài cũng nghe nói, bè phái của các hoàng tử đấu đá nhau, không phải dễ đối phó, một khi không để ý, cái gì cũng mất.”
Nói đến đây Vân phu nhân có vẻ rất kiêng kị.
Vân gia đại trạch ở khu vực rất tốt trong kinh thành, bên cạnh cũng có rất nhiều nhà ở của các đại quan triều đình.
Nhưng vài ngày nay, những căn nhà này phần lớn đều bị tịch thu, khiến cho vừa ra khỏi cửa, cả khu thoạt nhìn đều váng vẻ, nhớ đến thịnh cảnh lúc trước, thật sự khiến người ta khẩn trương.
“Thái tử và Tứ hoàng tử không phải lợi hại sao, bằng không sao không gặp chuyện gì.”
“Do lợi hại mới thảm a.” Nhan Đóa Đóa bắt đầu đe dọa, “Ngôi vị hoàng đế cuối cùng chỉ có thể là một người, lên kế vị sao có thể tha cho địch thủ mạnh còn sống sót?”
“Không phải ai thắng cũng như nhau sao, nhà chúng ta đều không bị tổn hại.” . . . . . . Nhỉ?
Vân phu nhân cũng có chút không hiểu.
“Sao có thể không bị tổn hại chứ, làm gì có hoàng đế nào lại dễ dàng tha thứ tỷ muội nhà Hoàng hậu hắn là lão bà của địch thủ? Tục ngữ nói diệt cỏ phải trừ tận gốc, hắn có thể trực tiếp ‘răng rắc’ cái cổ nhỏ của lão bà hắn.”
Đóa Đóa nói có đầu có đuôi, như là sự thật.
Vân phu nhân bị dọa, “Chưa từng nghe qua Tứ hoàng tử loạn sát vô tội, Thái tử cũng ôn hòa khoan hậu, có thể giống con nói như vậy sao?”
Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… Bà vui sướng hỏi Đóa Đóa, “Thành công rồi?”“. . . . . .” Một đám quạ đen bay qua.“Khụ, mẹ, con muốn thương lượng với mẹ, mẹ bỏ kế hoạch đó đi.”“Vì sao!” Vân phu nhân kinh ngạc kêu to.May mắn tâm tư Vân Tri Dao đều bị trang sức mê hoặc, cũng không để ý bên này xảy ra chuyện gì.“Khụ, nhỏ giọng nhỏ giọng.”Nhan Đóa Đóa ý bảo Vân phu nhân cũng cùng nàng như hạ giọng, sau đó giải thích.“Chuyện trong cung mẹ nhất định cũng nghe nói.”Nàng vừa mở đầu, Vân phu nhân liền hưng trí bừng bừng cắt lời nàng.“Ta đương nhiên nghe nói, Hiểu Hiểu, con nói mắt mẹ có phải tốt lắm hay không? Nhiều hoàng tử vậy, chỉ có hai người ta chọn thoát được một kiếp!”“. . . . . .” Ô ô, nàng dường như đã biết thế nào là “không thể khai thông” giữa hai người bọn họ. . . . . .Đóa Đóa kiên nhẫn giải thích, “Nhưng trong cung nguy hiểm cũng nhiều a, chuyện lần này ngài cũng nghe nói, bè phái của các hoàng tử đấu đá nhau, không phải dễ đối phó, một khi không để ý, cái gì cũng mất.”Nói đến đây Vân phu nhân có vẻ rất kiêng kị.Vân gia đại trạch ở khu vực rất tốt trong kinh thành, bên cạnh cũng có rất nhiều nhà ở của các đại quan triều đình.Nhưng vài ngày nay, những căn nhà này phần lớn đều bị tịch thu, khiến cho vừa ra khỏi cửa, cả khu thoạt nhìn đều váng vẻ, nhớ đến thịnh cảnh lúc trước, thật sự khiến người ta khẩn trương.“Thái tử và Tứ hoàng tử không phải lợi hại sao, bằng không sao không gặp chuyện gì.”“Do lợi hại mới thảm a.” Nhan Đóa Đóa bắt đầu đe dọa, “Ngôi vị hoàng đế cuối cùng chỉ có thể là một người, lên kế vị sao có thể tha cho địch thủ mạnh còn sống sót?”“Không phải ai thắng cũng như nhau sao, nhà chúng ta đều không bị tổn hại.” . . . . . . Nhỉ?Vân phu nhân cũng có chút không hiểu.“Sao có thể không bị tổn hại chứ, làm gì có hoàng đế nào lại dễ dàng tha thứ tỷ muội nhà Hoàng hậu hắn là lão bà của địch thủ? Tục ngữ nói diệt cỏ phải trừ tận gốc, hắn có thể trực tiếp ‘răng rắc’ cái cổ nhỏ của lão bà hắn.”Đóa Đóa nói có đầu có đuôi, như là sự thật.Vân phu nhân bị dọa, “Chưa từng nghe qua Tứ hoàng tử loạn sát vô tội, Thái tử cũng ôn hòa khoan hậu, có thể giống con nói như vậy sao?”