Đêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn………
Chương 167: Bí mật của nhiếp chính vương (3)
Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… Gì? Đóa Đóa hết sức ngạc nhiên, thì ra hắn cũng biết bí mật này!Phá điểu dựng lông, “Sao ngươi biết bí mật này!”.Hoàng Phủ Dật rất ung dung cười cười, “Vốn không biết, vừa mới đoán”.“. . . . . .” Phá điểu giận đến “đầu tóc” dựng đứng cả lên.Đóa Đóa lại kinh ngạc, cái này mà cũng có thể đoán à?Ô ô, đả đảo giàu có, đả đảo giàu có! Căm thù những người có chỉ số thông minh như thế!“Là ngươi tự mình quá đắc ý.” Hoàng Phủ Dật cười nhìn Phá điểu , “Bằng không ta cũng sẽ không hoài nghi phương hướng không thể tưởng ra này”.Thua như thế, Phá điểu cực kì tức giận, mắng vài câu sau đó hạ xuống nệm lót, hai cánh ôm ngực mà ngồi. . . . . .Khụ, có lẽ là đứng, chân quá ngắn, thấy không rõ. . . . . .Hoàng Phủ Dật cũng không để ý đến nó, chỉ ngưng thần, “Nhiếp chính vương của Tây Nguyệt Quốc. . . . . .”.Hắn nhìn Đóa Đóa, “Sau này muốn xuất cung cho biết ta một tiếng, ta đi cùng nàng”.“Có gì nguy hiểm sao?” Đóa Đóa rất không hiểu, “Nhưng Mạc Lương Ngôn nhìn rất. . . . . . dịu dàng”.Nhất thời cũng tìm không thấy từ thích hợp để hình dung, Đóa Đóa liền chọn từ này. Kỳ thật cũng rất chính xác, Mạc Lương Ngôn và Bạch Tử Dạ hiện đang bị phái đi ải Bắc đều là mĩ nam, nhưng so ra hai người. . . . . .Bạch Tử Dạ chính là hồ ly tinh, yêu nghiệt, còn Mạc Lương Ngôn. . . . . . Khụ, là thuộc loại “đại gia khuê tú”.“Dịu dàng?” Hoàng Phủ Dật lắc đầu nở nụ cười, “Không ai nói nhiếp chính vương Tây Nguyệt quốc như thế”.Có lẽ hắn lấy thân phận “nam sủng” xuất hiện thì xác thật nhìn rất không có tính công kích, nhưng hắn đeo mặt nạ bạc, đem toàn thân mình bao trong một bộ áo choàng màu đen thì hắn chính là nhiếp chính vương khiến Tây Nguyệt quốc trên dưới khiếp đảm.Mọi người thậm chí cả tên của hắn cũng không biết, cũng không ai dám tò mò, giống như tên hắn đã trở thành một cấm kỵ.Cũng không ai biết hắn là thế nào trở thành tâm phúc lão hoàng thượng, chỉ biết có một ngày, hắn đột nhiên xuất hiện bên cạnh lão hoàng thượng như vậy.Không nói gì, không nhìn ai, mọi người lúc đầu đều tưởng hắn là thiếp thân hộ vệ của lão hoàng thượng.Nhưng ba tháng sau, lão hoàng thượng bệnh nặng tạ thế, lưu lại một chiếu thư, phong hắn làm nhiếp chính vương, phụ tá tiểu hoàng thượng.
Gì? Đóa Đóa hết sức ngạc nhiên, thì ra hắn cũng biết bí mật này!
Phá điểu dựng lông, “Sao ngươi biết bí mật này!”.
Hoàng Phủ Dật rất ung dung cười cười, “Vốn không biết, vừa mới đoán”.
“. . . . . .” Phá điểu giận đến “đầu tóc” dựng đứng cả lên.
Đóa Đóa lại kinh ngạc, cái này mà cũng có thể đoán à?
Ô ô, đả đảo giàu có, đả đảo giàu có! Căm thù những người có chỉ số thông minh như thế!
“Là ngươi tự mình quá đắc ý.” Hoàng Phủ Dật cười nhìn Phá điểu , “Bằng không ta cũng sẽ không hoài nghi phương hướng không thể tưởng ra này”.
Thua như thế, Phá điểu cực kì tức giận, mắng vài câu sau đó hạ xuống nệm lót, hai cánh ôm ngực mà ngồi. . . . . .
Khụ, có lẽ là đứng, chân quá ngắn, thấy không rõ. . . . . .
Hoàng Phủ Dật cũng không để ý đến nó, chỉ ngưng thần, “Nhiếp chính vương của Tây Nguyệt Quốc. . . . . .”.
Hắn nhìn Đóa Đóa, “Sau này muốn xuất cung cho biết ta một tiếng, ta đi cùng nàng”.
“Có gì nguy hiểm sao?” Đóa Đóa rất không hiểu, “Nhưng Mạc Lương Ngôn nhìn rất. . . . . . dịu dàng”.
Nhất thời cũng tìm không thấy từ thích hợp để hình dung, Đóa Đóa liền chọn từ này. Kỳ thật cũng rất chính xác, Mạc Lương Ngôn và Bạch Tử Dạ hiện đang bị phái đi ải Bắc đều là mĩ nam, nhưng so ra hai người. . . . . .
Bạch Tử Dạ chính là hồ ly tinh, yêu nghiệt, còn Mạc Lương Ngôn. . . . . . Khụ, là thuộc loại “đại gia khuê tú”.
“Dịu dàng?” Hoàng Phủ Dật lắc đầu nở nụ cười, “Không ai nói nhiếp chính vương Tây Nguyệt quốc như thế”.
Có lẽ hắn lấy thân phận “nam sủng” xuất hiện thì xác thật nhìn rất không có tính công kích, nhưng hắn đeo mặt nạ bạc, đem toàn thân mình bao trong một bộ áo choàng màu đen thì hắn chính là nhiếp chính vương khiến Tây Nguyệt quốc trên dưới khiếp đảm.
Mọi người thậm chí cả tên của hắn cũng không biết, cũng không ai dám tò mò, giống như tên hắn đã trở thành một cấm kỵ.
Cũng không ai biết hắn là thế nào trở thành tâm phúc lão hoàng thượng, chỉ biết có một ngày, hắn đột nhiên xuất hiện bên cạnh lão hoàng thượng như vậy.
Không nói gì, không nhìn ai, mọi người lúc đầu đều tưởng hắn là thiếp thân hộ vệ của lão hoàng thượng.
Nhưng ba tháng sau, lão hoàng thượng bệnh nặng tạ thế, lưu lại một chiếu thư, phong hắn làm nhiếp chính vương, phụ tá tiểu hoàng thượng.
Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… Gì? Đóa Đóa hết sức ngạc nhiên, thì ra hắn cũng biết bí mật này!Phá điểu dựng lông, “Sao ngươi biết bí mật này!”.Hoàng Phủ Dật rất ung dung cười cười, “Vốn không biết, vừa mới đoán”.“. . . . . .” Phá điểu giận đến “đầu tóc” dựng đứng cả lên.Đóa Đóa lại kinh ngạc, cái này mà cũng có thể đoán à?Ô ô, đả đảo giàu có, đả đảo giàu có! Căm thù những người có chỉ số thông minh như thế!“Là ngươi tự mình quá đắc ý.” Hoàng Phủ Dật cười nhìn Phá điểu , “Bằng không ta cũng sẽ không hoài nghi phương hướng không thể tưởng ra này”.Thua như thế, Phá điểu cực kì tức giận, mắng vài câu sau đó hạ xuống nệm lót, hai cánh ôm ngực mà ngồi. . . . . .Khụ, có lẽ là đứng, chân quá ngắn, thấy không rõ. . . . . .Hoàng Phủ Dật cũng không để ý đến nó, chỉ ngưng thần, “Nhiếp chính vương của Tây Nguyệt Quốc. . . . . .”.Hắn nhìn Đóa Đóa, “Sau này muốn xuất cung cho biết ta một tiếng, ta đi cùng nàng”.“Có gì nguy hiểm sao?” Đóa Đóa rất không hiểu, “Nhưng Mạc Lương Ngôn nhìn rất. . . . . . dịu dàng”.Nhất thời cũng tìm không thấy từ thích hợp để hình dung, Đóa Đóa liền chọn từ này. Kỳ thật cũng rất chính xác, Mạc Lương Ngôn và Bạch Tử Dạ hiện đang bị phái đi ải Bắc đều là mĩ nam, nhưng so ra hai người. . . . . .Bạch Tử Dạ chính là hồ ly tinh, yêu nghiệt, còn Mạc Lương Ngôn. . . . . . Khụ, là thuộc loại “đại gia khuê tú”.“Dịu dàng?” Hoàng Phủ Dật lắc đầu nở nụ cười, “Không ai nói nhiếp chính vương Tây Nguyệt quốc như thế”.Có lẽ hắn lấy thân phận “nam sủng” xuất hiện thì xác thật nhìn rất không có tính công kích, nhưng hắn đeo mặt nạ bạc, đem toàn thân mình bao trong một bộ áo choàng màu đen thì hắn chính là nhiếp chính vương khiến Tây Nguyệt quốc trên dưới khiếp đảm.Mọi người thậm chí cả tên của hắn cũng không biết, cũng không ai dám tò mò, giống như tên hắn đã trở thành một cấm kỵ.Cũng không ai biết hắn là thế nào trở thành tâm phúc lão hoàng thượng, chỉ biết có một ngày, hắn đột nhiên xuất hiện bên cạnh lão hoàng thượng như vậy.Không nói gì, không nhìn ai, mọi người lúc đầu đều tưởng hắn là thiếp thân hộ vệ của lão hoàng thượng.Nhưng ba tháng sau, lão hoàng thượng bệnh nặng tạ thế, lưu lại một chiếu thư, phong hắn làm nhiếp chính vương, phụ tá tiểu hoàng thượng.