Tác giả:

Đêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn………

Chương 168: Bí mật của nhiếp chính vương (4)

Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… Trên dưới Tây Nguyệt quốc lời ra tiếng vào, gần như tất cả mọi người đều nhận định lão hoàng thượng là hắn hại chết.Vì chuyện này, đám triều thần liền trực tiếp công nhiên công kích hắn khi lâm triều, hắn cũng không hề giải thích điều gì.Hắn xác thật nửa lời cũng không giải thích, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt.Sau một lúc yên ổn, văn võ bá quan vẫn không nhúc nhích đột nhiên cảm thấy xung quanh rất đông đúc, giống như từ trên trời giáng xuống rất nhiều người, đứng giữa bọn họ.Nhưng bọn họ liền lập tức phát hiện chân tướng, không phải có thêm người, mà là rất nhiều người biến thành “hai người”.Một kiếm đi xuống, đem người chém thành hai phần trước sau, sau khi thu kiếm, hai mảnh người liền phân đôi, như đứng song song nhau.Đây là chuyện sau này mọi người đoán, nhưng khi ấy căn bản không ai có thể xác định mình có thấy hắn đi đến không, càng không ai thấy rõ hắn ra tay thế nào.Cho dù là võ tướng quen nhìn cảnh huyết vũ tinh phong trên chiến trường, thấy một màn này cũng không nhịn nổi mà sợ hãi, từ đó về sau, không ai dám phản đối nhiếp chính vương nửa lời.Hắn quản lý quốc gia rất có đường lối, hiện ở Tây Nguyệt quốc dân chúng an cư lạc nghiệp, thực lực cả nước tăng lên, nhưng bởi vì tác phong tàn nhẫn buổi lâm triều đó của hắn đã truyền đến cả nước đều biết, trên dưới cả nước không mấy người đối với hắn có tâm lý cảm ơn.Nghe Hoàng Phủ Dật kể xong “sự tích” của bạn học biểu ca, Đóa Đóa trợn mắt há mồm.“Chúng ta đang nói về cùng một người sao. . . . . .” Nàng định thần, “Các ngươi không nhìn thấy dáng vẻ hắn chạy đến chỗ ta vừa rồi, rất vui vẻ a. . . . . .”.Nói hắn có chút ẻo lả thì được, nhưng nói hắn tâm địa hiểm độc, thủ đoạn tàn nhẫn. . . . . thật sự là không thể tin a.Phá điểu hừ một tiếng, “Ta biết thân phận thật của hắn cũng chấn kinh, quan sát hắn nửa tháng, nam nhân kia rất cổ quái, lãnh khốc, u buồn, ẻo lả, bình tĩnh, diêm dúa, quyến rũ, ngươi muốn dạng nam nhân gì, đều có thể thấy được trên người hắn”.Đang nói Phá điểu chửi một câu, “Ta xem hắn là tinh thần phân liệt!”.“. . . . . .” Nàng thật ra cảm thấy hắn rất có thể là người máy a. . . . . .Nói không chừng còn có thể có một cái remote, trên đó có mục chọn tính cách, có thể tùy tiện chọn, khụ.Có lẽ là do một màn bạn học biểu ca vui vẻ vung tay chạy lại chỗ nàng làm rung động, Đóa Đóa nghe Hoàng Phủ Dật kể cũng không cảm thấy hắn đáng sợ gì.

Trên dưới Tây Nguyệt quốc lời ra tiếng vào, gần như tất cả mọi người đều nhận định lão hoàng thượng là hắn hại chết.

Vì chuyện này, đám triều thần liền trực tiếp công nhiên công kích hắn khi lâm triều, hắn cũng không hề giải thích điều gì.

Hắn xác thật nửa lời cũng không giải thích, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt.

Sau một lúc yên ổn, văn võ bá quan vẫn không nhúc nhích đột nhiên cảm thấy xung quanh rất đông đúc, giống như từ trên trời giáng xuống rất nhiều người, đứng giữa bọn họ.

Nhưng bọn họ liền lập tức phát hiện chân tướng, không phải có thêm người, mà là rất nhiều người biến thành “hai người”.

Một kiếm đi xuống, đem người chém thành hai phần trước sau, sau khi thu kiếm, hai mảnh người liền phân đôi, như đứng song song nhau.

Đây là chuyện sau này mọi người đoán, nhưng khi ấy căn bản không ai có thể xác định mình có thấy hắn đi đến không, càng không ai thấy rõ hắn ra tay thế nào.

Cho dù là võ tướng quen nhìn cảnh huyết vũ tinh phong trên chiến trường, thấy một màn này cũng không nhịn nổi mà sợ hãi, từ đó về sau, không ai dám phản đối nhiếp chính vương nửa lời.

Hắn quản lý quốc gia rất có đường lối, hiện ở Tây Nguyệt quốc dân chúng an cư lạc nghiệp, thực lực cả nước tăng lên, nhưng bởi vì tác phong tàn nhẫn buổi lâm triều đó của hắn đã truyền đến cả nước đều biết, trên dưới cả nước không mấy người đối với hắn có tâm lý cảm ơn.

Nghe Hoàng Phủ Dật kể xong “sự tích” của bạn học biểu ca, Đóa Đóa trợn mắt há mồm.

“Chúng ta đang nói về cùng một người sao. . . . . .” Nàng định thần, “Các ngươi không nhìn thấy dáng vẻ hắn chạy đến chỗ ta vừa rồi, rất vui vẻ a. . . . . .”.

Nói hắn có chút ẻo lả thì được, nhưng nói hắn tâm địa hiểm độc, thủ đoạn tàn nhẫn. . . . . thật sự là không thể tin a.

Phá điểu hừ một tiếng, “Ta biết thân phận thật của hắn cũng chấn kinh, quan sát hắn nửa tháng, nam nhân kia rất cổ quái, lãnh khốc, u buồn, ẻo lả, bình tĩnh, diêm dúa, quyến rũ, ngươi muốn dạng nam nhân gì, đều có thể thấy được trên người hắn”.

Đang nói Phá điểu chửi một câu, “Ta xem hắn là tinh thần phân liệt!”.

“. . . . . .” Nàng thật ra cảm thấy hắn rất có thể là người máy a. . . . . .

Nói không chừng còn có thể có một cái remote, trên đó có mục chọn tính cách, có thể tùy tiện chọn, khụ.

Có lẽ là do một màn bạn học biểu ca vui vẻ vung tay chạy lại chỗ nàng làm rung động, Đóa Đóa nghe Hoàng Phủ Dật kể cũng không cảm thấy hắn đáng sợ gì.

Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… Trên dưới Tây Nguyệt quốc lời ra tiếng vào, gần như tất cả mọi người đều nhận định lão hoàng thượng là hắn hại chết.Vì chuyện này, đám triều thần liền trực tiếp công nhiên công kích hắn khi lâm triều, hắn cũng không hề giải thích điều gì.Hắn xác thật nửa lời cũng không giải thích, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt.Sau một lúc yên ổn, văn võ bá quan vẫn không nhúc nhích đột nhiên cảm thấy xung quanh rất đông đúc, giống như từ trên trời giáng xuống rất nhiều người, đứng giữa bọn họ.Nhưng bọn họ liền lập tức phát hiện chân tướng, không phải có thêm người, mà là rất nhiều người biến thành “hai người”.Một kiếm đi xuống, đem người chém thành hai phần trước sau, sau khi thu kiếm, hai mảnh người liền phân đôi, như đứng song song nhau.Đây là chuyện sau này mọi người đoán, nhưng khi ấy căn bản không ai có thể xác định mình có thấy hắn đi đến không, càng không ai thấy rõ hắn ra tay thế nào.Cho dù là võ tướng quen nhìn cảnh huyết vũ tinh phong trên chiến trường, thấy một màn này cũng không nhịn nổi mà sợ hãi, từ đó về sau, không ai dám phản đối nhiếp chính vương nửa lời.Hắn quản lý quốc gia rất có đường lối, hiện ở Tây Nguyệt quốc dân chúng an cư lạc nghiệp, thực lực cả nước tăng lên, nhưng bởi vì tác phong tàn nhẫn buổi lâm triều đó của hắn đã truyền đến cả nước đều biết, trên dưới cả nước không mấy người đối với hắn có tâm lý cảm ơn.Nghe Hoàng Phủ Dật kể xong “sự tích” của bạn học biểu ca, Đóa Đóa trợn mắt há mồm.“Chúng ta đang nói về cùng một người sao. . . . . .” Nàng định thần, “Các ngươi không nhìn thấy dáng vẻ hắn chạy đến chỗ ta vừa rồi, rất vui vẻ a. . . . . .”.Nói hắn có chút ẻo lả thì được, nhưng nói hắn tâm địa hiểm độc, thủ đoạn tàn nhẫn. . . . . thật sự là không thể tin a.Phá điểu hừ một tiếng, “Ta biết thân phận thật của hắn cũng chấn kinh, quan sát hắn nửa tháng, nam nhân kia rất cổ quái, lãnh khốc, u buồn, ẻo lả, bình tĩnh, diêm dúa, quyến rũ, ngươi muốn dạng nam nhân gì, đều có thể thấy được trên người hắn”.Đang nói Phá điểu chửi một câu, “Ta xem hắn là tinh thần phân liệt!”.“. . . . . .” Nàng thật ra cảm thấy hắn rất có thể là người máy a. . . . . .Nói không chừng còn có thể có một cái remote, trên đó có mục chọn tính cách, có thể tùy tiện chọn, khụ.Có lẽ là do một màn bạn học biểu ca vui vẻ vung tay chạy lại chỗ nàng làm rung động, Đóa Đóa nghe Hoàng Phủ Dật kể cũng không cảm thấy hắn đáng sợ gì.

Chương 168: Bí mật của nhiếp chính vương (4)