Đêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn………
Chương 172: Ngăn cản Thái tử lấy tiểu lão bà (4)
Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… Hoàng hậu nhìn nàng với vẻ mặt hiền lành, “Điều này thì có gì phải xấu hổ, ngốc nghếch cũng rất đáng yêu.”“. . . . . .” Ô ô.Đóa Đóa rơi lệ nhìn hoàng hậu nương nương, rất là đả kích tâm hồn yếu ớt của nàng!Nàng không ngu ngốc a, nàng thật sự thông minh không lộ ra ngoài thôi! Sao không ai tin a?Ô ô, hình là nàng che dấu quá sâu a. . . . . .Hoàng hậu nương nương cũng nhận ra Đóa Đóa đang thực sự bị đả kích, vội vàng sửa miệng, “Con không đấu lại các nàng bởi vì tâm tư con đơn thuần.”“. . . . . .” Ô ô, vô dụng thôi.Hiện giờ mặc kệ có nói gì cũng không thể bù đắp tâm hồn bị tổn thương của nàng!Bởi vì một câu nói kia của hoàng hậu, Đóa Đóa nỗ lực vươn lên, quyết định cho mọi người chiêm ngưỡng chỉ số thông mình của mình một chút.Những người đó còn chưa tìm thấy chỗ của nàng, cho nên việc cần giải quyết trước hết hiện giờ là làm cho họ không đến Khôn Ninh cung quấy nhiễu hoàng hậu nữa.Cho nên sáng sớm hôm sau, bên ngoài Khôn Ninh Cung có treo một tấm ván gỗ cản đường mọi người, rất là có khí thế thổ phỉ ‘đường này là ta mở cây này do ta trồng’.Chỉ là dáng người của hai tên “thổ phỉ”. . . . . . xinh xắn nhỏ nhắn.Nhóm người đầu tiên đến là Phúc vương gia và thượng thư bộ binh Triệu đại nhân, hai người họ đương nhiên không phải kết bạn mà đến, chỉ là tình cờ gặp trên đường.Hiện giờ hai người đều trợn mắt há mồm nhìn hai con chim một xám một hoa, nhất là con chim xám kia vẫn còn đeo một thứ rất không phù hợp với dáng người của nó, “Hai ngươi. . . . . .”“Tiểu Bụi!”Phá điểu rất ra vẻ đại lão gia phất cánh, chỉ huy tiểu Bụi.Tiểu Bụi bị buộc nghẹn đầy một bụng hỏa, thái độ vô cùng ác liệt nhìn hai người họ.“Giao tiền! Không giao không cho đi qua!”Nói xong nó phẩy phẩy cây quạt trong tay, trên đó viết “từ nay về sau nếu muốn đi qua, phải để lại tiền mãi lộ.”Tiểu Bụi cực kì bi phẫn.Đóa Đóa chỉ nói cho hai bọn chúng đi thu tiền, cái chủ ý khiêng cờ giết người chết tiệt này là của tên Mộ Dung này mà ra!Phúc vương gia và Triệu đại nhân khóe miệng đều run rẩy lôi tiền ra, “Phải bao nhiêu?”“Một đồng!”“. . . . . . Không cần trả lại.” Hai người đều lấy ra một đĩnh bạc.“Không được, bảo một đồng chính là một đồng!”Phá điểu bất mãn quơ quơ cánh, “Tìm tiền lẻ!”“. . . . . . Không có.”
Hoàng hậu nhìn nàng với vẻ mặt hiền lành, “Điều này thì có gì phải xấu hổ, ngốc nghếch cũng rất đáng yêu.”
“. . . . . .” Ô ô.
Đóa Đóa rơi lệ nhìn hoàng hậu nương nương, rất là đả kích tâm hồn yếu ớt của nàng!
Nàng không ngu ngốc a, nàng thật sự thông minh không lộ ra ngoài thôi! Sao không ai tin a?
Ô ô, hình là nàng che dấu quá sâu a. . . . . .
Hoàng hậu nương nương cũng nhận ra Đóa Đóa đang thực sự bị đả kích, vội vàng sửa miệng, “Con không đấu lại các nàng bởi vì tâm tư con đơn thuần.”
“. . . . . .” Ô ô, vô dụng thôi.
Hiện giờ mặc kệ có nói gì cũng không thể bù đắp tâm hồn bị tổn thương của nàng!
Bởi vì một câu nói kia của hoàng hậu, Đóa Đóa nỗ lực vươn lên, quyết định cho mọi người chiêm ngưỡng chỉ số thông mình của mình một chút.
Những người đó còn chưa tìm thấy chỗ của nàng, cho nên việc cần giải quyết trước hết hiện giờ là làm cho họ không đến Khôn Ninh cung quấy nhiễu hoàng hậu nữa.
Cho nên sáng sớm hôm sau, bên ngoài Khôn Ninh Cung có treo một tấm ván gỗ cản đường mọi người, rất là có khí thế thổ phỉ ‘đường này là ta mở cây này do ta trồng’.
Chỉ là dáng người của hai tên “thổ phỉ”. . . . . . xinh xắn nhỏ nhắn.
Nhóm người đầu tiên đến là Phúc vương gia và thượng thư bộ binh Triệu đại nhân, hai người họ đương nhiên không phải kết bạn mà đến, chỉ là tình cờ gặp trên đường.
Hiện giờ hai người đều trợn mắt há mồm nhìn hai con chim một xám một hoa, nhất là con chim xám kia vẫn còn đeo một thứ rất không phù hợp với dáng người của nó, “Hai ngươi. . . . . .”
“Tiểu Bụi!”
Phá điểu rất ra vẻ đại lão gia phất cánh, chỉ huy tiểu Bụi.
Tiểu Bụi bị buộc nghẹn đầy một bụng hỏa, thái độ vô cùng ác liệt nhìn hai người họ.
“Giao tiền! Không giao không cho đi qua!”
Nói xong nó phẩy phẩy cây quạt trong tay, trên đó viết “từ nay về sau nếu muốn đi qua, phải để lại tiền mãi lộ.”
Tiểu Bụi cực kì bi phẫn.
Đóa Đóa chỉ nói cho hai bọn chúng đi thu tiền, cái chủ ý khiêng cờ giết người chết tiệt này là của tên Mộ Dung này mà ra!
Phúc vương gia và Triệu đại nhân khóe miệng đều run rẩy lôi tiền ra, “Phải bao nhiêu?”
“Một đồng!”
“. . . . . . Không cần trả lại.” Hai người đều lấy ra một đĩnh bạc.
“Không được, bảo một đồng chính là một đồng!”
Phá điểu bất mãn quơ quơ cánh, “Tìm tiền lẻ!”
“. . . . . . Không có.”
Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… Hoàng hậu nhìn nàng với vẻ mặt hiền lành, “Điều này thì có gì phải xấu hổ, ngốc nghếch cũng rất đáng yêu.”“. . . . . .” Ô ô.Đóa Đóa rơi lệ nhìn hoàng hậu nương nương, rất là đả kích tâm hồn yếu ớt của nàng!Nàng không ngu ngốc a, nàng thật sự thông minh không lộ ra ngoài thôi! Sao không ai tin a?Ô ô, hình là nàng che dấu quá sâu a. . . . . .Hoàng hậu nương nương cũng nhận ra Đóa Đóa đang thực sự bị đả kích, vội vàng sửa miệng, “Con không đấu lại các nàng bởi vì tâm tư con đơn thuần.”“. . . . . .” Ô ô, vô dụng thôi.Hiện giờ mặc kệ có nói gì cũng không thể bù đắp tâm hồn bị tổn thương của nàng!Bởi vì một câu nói kia của hoàng hậu, Đóa Đóa nỗ lực vươn lên, quyết định cho mọi người chiêm ngưỡng chỉ số thông mình của mình một chút.Những người đó còn chưa tìm thấy chỗ của nàng, cho nên việc cần giải quyết trước hết hiện giờ là làm cho họ không đến Khôn Ninh cung quấy nhiễu hoàng hậu nữa.Cho nên sáng sớm hôm sau, bên ngoài Khôn Ninh Cung có treo một tấm ván gỗ cản đường mọi người, rất là có khí thế thổ phỉ ‘đường này là ta mở cây này do ta trồng’.Chỉ là dáng người của hai tên “thổ phỉ”. . . . . . xinh xắn nhỏ nhắn.Nhóm người đầu tiên đến là Phúc vương gia và thượng thư bộ binh Triệu đại nhân, hai người họ đương nhiên không phải kết bạn mà đến, chỉ là tình cờ gặp trên đường.Hiện giờ hai người đều trợn mắt há mồm nhìn hai con chim một xám một hoa, nhất là con chim xám kia vẫn còn đeo một thứ rất không phù hợp với dáng người của nó, “Hai ngươi. . . . . .”“Tiểu Bụi!”Phá điểu rất ra vẻ đại lão gia phất cánh, chỉ huy tiểu Bụi.Tiểu Bụi bị buộc nghẹn đầy một bụng hỏa, thái độ vô cùng ác liệt nhìn hai người họ.“Giao tiền! Không giao không cho đi qua!”Nói xong nó phẩy phẩy cây quạt trong tay, trên đó viết “từ nay về sau nếu muốn đi qua, phải để lại tiền mãi lộ.”Tiểu Bụi cực kì bi phẫn.Đóa Đóa chỉ nói cho hai bọn chúng đi thu tiền, cái chủ ý khiêng cờ giết người chết tiệt này là của tên Mộ Dung này mà ra!Phúc vương gia và Triệu đại nhân khóe miệng đều run rẩy lôi tiền ra, “Phải bao nhiêu?”“Một đồng!”“. . . . . . Không cần trả lại.” Hai người đều lấy ra một đĩnh bạc.“Không được, bảo một đồng chính là một đồng!”Phá điểu bất mãn quơ quơ cánh, “Tìm tiền lẻ!”“. . . . . . Không có.”