Đêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn………
Chương 254: Mỹ nhân Nhiếp Chính Vương khả nghi (4)
Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… “Có cần ta giúp gì không?”Trong mắt Mạc Lương Ngôn tràn đầy quan tâm lẫn dịu dàng, “Ta có thể tạo áp lực với Nhiếp Chính Vương Tây Nguyệt quốc, vì bang giao, bọn họ sẽ không làm gì với Thái tử đâu .”Giả vờ giống quá. . . . . .Tay Đóa Đóa để trong tay áo, dùng hết sức lực véo đùi mình một cái.Hu hu, đau. . . . . .Vành mắt đỏ lên, nước mắt bắt đầu đảo quanh vành mắt.“Biểu ca. . . . . .”Mạc Lương Ngôn đau lòng thở dài, “Sao lại khóc vậy? Đừng sợ, có ta ở đây, ai cũng không gây thương tổn cho muội được.”Ô ô, nàng là bởi vì không giả vờ nổi nữa, sợ bị nhìn ra sơ hở qua ánh mắt, nên chỉ có thể lấy nước mắt cản lại thôi. . . . . .Đóa Đóa khóc ròng, nàng nhất thời quên mất mình đã học chút võ công, lúc véo lại ra sức quá. . . . . . Ô ô.Mạc Lương Ngôn cũng bất chấp mình đang ở trong đình viện của Vân gia, những hạ nhân đi qua đều sẽ nhìn thấy mà dang tay ôm lấy Đóa Đóa, thương tiếc lau nước mắt cho nàng.“. . . . . .” Ngoại trừ Hoàng Phủ Dật, Đóa Đóa cũng chưa hề tiếp xúc thân mật với một nam nhân nào như thế, hiện giờ tóc gáy đều dựng thẳng lên hết rồi.Nhưng nàng vẫn phải chịu đựng, cũng không thể trực tiếp đẩy hắn ra.Hu hu, lúc này thật đúng là tức phụ đường cùng cũng phải giả lưu manh!Nhưng thân thể cứng ngắc rất rõ của Đóa Đóa vẫn khiến cho Mạc Lương Ngôn hoài nghi, ánh mắt hơi lóe lên, hắn nhỏ tiếng hỏi, “Làm sao vậy?”“Muội sợ bị nhìn thấy. . . . . .” Hu hu, rất bi phẫn !Đóa Đóa nước mắt lưng tròng, cũng không nhìn rõ được ánh mắt, nhưng âm thanh bi phẫn nhỏ kia vẫn nghe rất rõ ràng .Thế là Mạc Lương Ngôn cũng bị nàng lừa . . . . . .“Sợ bị Thái tử biết sao?”“Ừm,” Giọng Đóa Đóa khẩn trương, “Để hắn biết được muội sẽ rất thảm.”Sự khẩn trương của Đóa Đóa là thật, nên một chút sơ hở cũng không có, bây giờ gấp quá, cũng không còn cách khác, nhưng chờ việc này qua đi . . . . . .Hu hu, Hoàng Phủ Dật nhất định sẽ giả vờ hiểu lầm nàng “bất tuân nữ tắc” (không tuân thủ đạo làm vợ), mượn cớ trừng phạt, để làm chuyện không thuần khiết mà ăn nàng sạch sẽ. . . . . .Rất bi phẫn ! Nàng đều có thể dự liệu được hành vi của Hoàng Phủ Dật, nhưng vẫn không có cách nào ngăn cản hắn!Lúc Đóa Đóa đang lẩm bẩm trong lòng, liền cảm giác được tay Mạc Lương Ngôn ôm nàng cuối cùng cũng bỏ ra.
“Có cần ta giúp gì không?”
Trong mắt Mạc Lương Ngôn tràn đầy quan tâm lẫn dịu dàng, “Ta có thể tạo áp lực với Nhiếp Chính Vương Tây Nguyệt quốc, vì bang giao, bọn họ sẽ không làm gì với Thái tử đâu .”
Giả vờ giống quá. . . . . .
Tay Đóa Đóa để trong tay áo, dùng hết sức lực véo đùi mình một cái.
Hu hu, đau. . . . . .
Vành mắt đỏ lên, nước mắt bắt đầu đảo quanh vành mắt.
“Biểu ca. . . . . .”
Mạc Lương Ngôn đau lòng thở dài, “Sao lại khóc vậy? Đừng sợ, có ta ở đây, ai cũng không gây thương tổn cho muội được.”
Ô ô, nàng là bởi vì không giả vờ nổi nữa, sợ bị nhìn ra sơ hở qua ánh mắt, nên chỉ có thể lấy nước mắt cản lại thôi. . . . . .
Đóa Đóa khóc ròng, nàng nhất thời quên mất mình đã học chút võ công, lúc véo lại ra sức quá. . . . . . Ô ô.
Mạc Lương Ngôn cũng bất chấp mình đang ở trong đình viện của Vân gia, những hạ nhân đi qua đều sẽ nhìn thấy mà dang tay ôm lấy Đóa Đóa, thương tiếc lau nước mắt cho nàng.
“. . . . . .” Ngoại trừ Hoàng Phủ Dật, Đóa Đóa cũng chưa hề tiếp xúc thân mật với một nam nhân nào như thế, hiện giờ tóc gáy đều dựng thẳng lên hết rồi.
Nhưng nàng vẫn phải chịu đựng, cũng không thể trực tiếp đẩy hắn ra.
Hu hu, lúc này thật đúng là tức phụ đường cùng cũng phải giả lưu manh!
Nhưng thân thể cứng ngắc rất rõ của Đóa Đóa vẫn khiến cho Mạc Lương Ngôn hoài nghi, ánh mắt hơi lóe lên, hắn nhỏ tiếng hỏi, “Làm sao vậy?”
“Muội sợ bị nhìn thấy. . . . . .” Hu hu, rất bi phẫn !
Đóa Đóa nước mắt lưng tròng, cũng không nhìn rõ được ánh mắt, nhưng âm thanh bi phẫn nhỏ kia vẫn nghe rất rõ ràng .
Thế là Mạc Lương Ngôn cũng bị nàng lừa . . . . . .
“Sợ bị Thái tử biết sao?”
“Ừm,” Giọng Đóa Đóa khẩn trương, “Để hắn biết được muội sẽ rất thảm.”
Sự khẩn trương của Đóa Đóa là thật, nên một chút sơ hở cũng không có, bây giờ gấp quá, cũng không còn cách khác, nhưng chờ việc này qua đi . . . . . .
Hu hu, Hoàng Phủ Dật nhất định sẽ giả vờ hiểu lầm nàng “bất tuân nữ tắc” (không tuân thủ đạo làm vợ), mượn cớ trừng phạt, để làm chuyện không thuần khiết mà ăn nàng sạch sẽ. . . . . .
Rất bi phẫn ! Nàng đều có thể dự liệu được hành vi của Hoàng Phủ Dật, nhưng vẫn không có cách nào ngăn cản hắn!
Lúc Đóa Đóa đang lẩm bẩm trong lòng, liền cảm giác được tay Mạc Lương Ngôn ôm nàng cuối cùng cũng bỏ ra.
Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… “Có cần ta giúp gì không?”Trong mắt Mạc Lương Ngôn tràn đầy quan tâm lẫn dịu dàng, “Ta có thể tạo áp lực với Nhiếp Chính Vương Tây Nguyệt quốc, vì bang giao, bọn họ sẽ không làm gì với Thái tử đâu .”Giả vờ giống quá. . . . . .Tay Đóa Đóa để trong tay áo, dùng hết sức lực véo đùi mình một cái.Hu hu, đau. . . . . .Vành mắt đỏ lên, nước mắt bắt đầu đảo quanh vành mắt.“Biểu ca. . . . . .”Mạc Lương Ngôn đau lòng thở dài, “Sao lại khóc vậy? Đừng sợ, có ta ở đây, ai cũng không gây thương tổn cho muội được.”Ô ô, nàng là bởi vì không giả vờ nổi nữa, sợ bị nhìn ra sơ hở qua ánh mắt, nên chỉ có thể lấy nước mắt cản lại thôi. . . . . .Đóa Đóa khóc ròng, nàng nhất thời quên mất mình đã học chút võ công, lúc véo lại ra sức quá. . . . . . Ô ô.Mạc Lương Ngôn cũng bất chấp mình đang ở trong đình viện của Vân gia, những hạ nhân đi qua đều sẽ nhìn thấy mà dang tay ôm lấy Đóa Đóa, thương tiếc lau nước mắt cho nàng.“. . . . . .” Ngoại trừ Hoàng Phủ Dật, Đóa Đóa cũng chưa hề tiếp xúc thân mật với một nam nhân nào như thế, hiện giờ tóc gáy đều dựng thẳng lên hết rồi.Nhưng nàng vẫn phải chịu đựng, cũng không thể trực tiếp đẩy hắn ra.Hu hu, lúc này thật đúng là tức phụ đường cùng cũng phải giả lưu manh!Nhưng thân thể cứng ngắc rất rõ của Đóa Đóa vẫn khiến cho Mạc Lương Ngôn hoài nghi, ánh mắt hơi lóe lên, hắn nhỏ tiếng hỏi, “Làm sao vậy?”“Muội sợ bị nhìn thấy. . . . . .” Hu hu, rất bi phẫn !Đóa Đóa nước mắt lưng tròng, cũng không nhìn rõ được ánh mắt, nhưng âm thanh bi phẫn nhỏ kia vẫn nghe rất rõ ràng .Thế là Mạc Lương Ngôn cũng bị nàng lừa . . . . . .“Sợ bị Thái tử biết sao?”“Ừm,” Giọng Đóa Đóa khẩn trương, “Để hắn biết được muội sẽ rất thảm.”Sự khẩn trương của Đóa Đóa là thật, nên một chút sơ hở cũng không có, bây giờ gấp quá, cũng không còn cách khác, nhưng chờ việc này qua đi . . . . . .Hu hu, Hoàng Phủ Dật nhất định sẽ giả vờ hiểu lầm nàng “bất tuân nữ tắc” (không tuân thủ đạo làm vợ), mượn cớ trừng phạt, để làm chuyện không thuần khiết mà ăn nàng sạch sẽ. . . . . .Rất bi phẫn ! Nàng đều có thể dự liệu được hành vi của Hoàng Phủ Dật, nhưng vẫn không có cách nào ngăn cản hắn!Lúc Đóa Đóa đang lẩm bẩm trong lòng, liền cảm giác được tay Mạc Lương Ngôn ôm nàng cuối cùng cũng bỏ ra.