Đêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn………
Chương 253: Mỹ nhân Nhiếp Chính Vương khả nghi (3)
Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… “Cô đi gấp như thế làm gì?” Cửu Vương gia hỏi nàng, “Cô cảm thấy biểu ca có vấn đề?”Giờ hắn cũng không cười Đóa Đóa ngốc, không nghĩ đến nàng lại từ những vấn đề vụn vặt ấy tìm ra manh mối.“Phải.” Đóa Đóa thấp giọng thừa nhận.“Cô sợ cái gì? Có ta ở đây.”“Ngươi không đánh lại hắn,” Đóa Đóa vẫn bước nhanh ra ngoài, “Giờ tìm tới hắn, chính là tự đưa đầu vào lưới.”Cho nên phải nhanh chút quay về cung, đem chuyện này cho Hoàng Phủ Dật biết mới là quan trọng.Cửu Vương gia chưa trả lời, đã nghe xa xa có người kêu, “Biểu muội ~”“. . . . . .” Vẫn bị hắn bắt gặp . . . . . .Đóa Đóa bất đắc dĩ, lập tức khẽ dặn dò Cửu Vương gia, “Đừng vọng động.”Hắn là người l* m*ng vậy sao?Cửu Vương gia liếc mắt xem thường; nghiêm chĩnh đứng trên vai Đóa Đóa đảm nhiệm chức tiểu hồng điểu.Bất quá hắn đã chuẩn bị tốt, nếu nam nhân này nghĩ muốn động thủ, hắn có thể lập tức mang Đóa Đóa bay đi.“Biểu ca.” Đóa Đóa thần sắc không quá tự nhiên.Bất quá cũng không có gì khả nghi, nàng cùng Mạc Lương Ngôn là thanh mai trúc mã, từng tư định chung thân, nhưng giờ nàng đã gả cho người khác, ngượng ngùng cũng là bình thường, cho nên Mạc Lương Ngôn không hoài nghi cái gì.Kỳ thật Mạc Lương Ngôn cũng coi nàng ngu ngốc, sẽ không phòng bị nàng. . . . . .Khụ, cho nên “thông minh không hiện rõ ” vẫn rất có chỗ tốt.“Ta nghe nói Thái tử có chuyện, tình huống trong cung tốt không?” Mạc Lương Ngôn rất quan tâm hỏi.“. . . . . . Không biết, hắn sáng sớm đã ra ngoài, cũng không biết thế nào.”Đóa Đóa đối với chút bản lĩnh của mình trong lòng không nắm chắc, kỹ thuật nói dối của nàng không đến nỗi vụng về vừa thấy liền biết, nhưng từ kinh nghiệm “đấu tranh” huyết lệ cùng Hoàng Phủ Dật——Nàng nhất định không gạt được loại người tâm tư cẩn mật như bọn họ, hoặc là nói. . . . . . người xảo quyệt.Cho nên nàng cố gắng nói thật, có điều không nói đến phần quan trọng trọng nhất thôi, như vậy không dễ dàng bị người phát hiện sơ hở.Ô ô, thì ra đó một lão công phúc hắc cũng có chỗ tốt.Bình thường tích lũy “kinh nghiệm đối địch ” phong phú, đợi đến khi nàng đối mặt nguy hiểm thật sự, trong nháy mắt liền cảm thấy mình là người túc trí đa mưu. . . . . .
“Cô đi gấp như thế làm gì?” Cửu Vương gia hỏi nàng, “Cô cảm thấy biểu ca có vấn đề?”
Giờ hắn cũng không cười Đóa Đóa ngốc, không nghĩ đến nàng lại từ những vấn đề vụn vặt ấy tìm ra manh mối.
“Phải.” Đóa Đóa thấp giọng thừa nhận.
“Cô sợ cái gì? Có ta ở đây.”
“Ngươi không đánh lại hắn,” Đóa Đóa vẫn bước nhanh ra ngoài, “Giờ tìm tới hắn, chính là tự đưa đầu vào lưới.”
Cho nên phải nhanh chút quay về cung, đem chuyện này cho Hoàng Phủ Dật biết mới là quan trọng.
Cửu Vương gia chưa trả lời, đã nghe xa xa có người kêu, “Biểu muội ~”
“. . . . . .” Vẫn bị hắn bắt gặp . . . . . .
Đóa Đóa bất đắc dĩ, lập tức khẽ dặn dò Cửu Vương gia, “Đừng vọng động.”
Hắn là người l* m*ng vậy sao?
Cửu Vương gia liếc mắt xem thường; nghiêm chĩnh đứng trên vai Đóa Đóa đảm nhiệm chức tiểu hồng điểu.
Bất quá hắn đã chuẩn bị tốt, nếu nam nhân này nghĩ muốn động thủ, hắn có thể lập tức mang Đóa Đóa bay đi.
“Biểu ca.” Đóa Đóa thần sắc không quá tự nhiên.
Bất quá cũng không có gì khả nghi, nàng cùng Mạc Lương Ngôn là thanh mai trúc mã, từng tư định chung thân, nhưng giờ nàng đã gả cho người khác, ngượng ngùng cũng là bình thường, cho nên Mạc Lương Ngôn không hoài nghi cái gì.
Kỳ thật Mạc Lương Ngôn cũng coi nàng ngu ngốc, sẽ không phòng bị nàng. . . . . .
Khụ, cho nên “thông minh không hiện rõ ” vẫn rất có chỗ tốt.
“Ta nghe nói Thái tử có chuyện, tình huống trong cung tốt không?” Mạc Lương Ngôn rất quan tâm hỏi.
“. . . . . . Không biết, hắn sáng sớm đã ra ngoài, cũng không biết thế nào.”
Đóa Đóa đối với chút bản lĩnh của mình trong lòng không nắm chắc, kỹ thuật nói dối của nàng không đến nỗi vụng về vừa thấy liền biết, nhưng từ kinh nghiệm “đấu tranh” huyết lệ cùng Hoàng Phủ Dật——
Nàng nhất định không gạt được loại người tâm tư cẩn mật như bọn họ, hoặc là nói. . . . . . người xảo quyệt.
Cho nên nàng cố gắng nói thật, có điều không nói đến phần quan trọng trọng nhất thôi, như vậy không dễ dàng bị người phát hiện sơ hở.
Ô ô, thì ra đó một lão công phúc hắc cũng có chỗ tốt.
Bình thường tích lũy “kinh nghiệm đối địch ” phong phú, đợi đến khi nàng đối mặt nguy hiểm thật sự, trong nháy mắt liền cảm thấy mình là người túc trí đa mưu. . . . . .
Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… “Cô đi gấp như thế làm gì?” Cửu Vương gia hỏi nàng, “Cô cảm thấy biểu ca có vấn đề?”Giờ hắn cũng không cười Đóa Đóa ngốc, không nghĩ đến nàng lại từ những vấn đề vụn vặt ấy tìm ra manh mối.“Phải.” Đóa Đóa thấp giọng thừa nhận.“Cô sợ cái gì? Có ta ở đây.”“Ngươi không đánh lại hắn,” Đóa Đóa vẫn bước nhanh ra ngoài, “Giờ tìm tới hắn, chính là tự đưa đầu vào lưới.”Cho nên phải nhanh chút quay về cung, đem chuyện này cho Hoàng Phủ Dật biết mới là quan trọng.Cửu Vương gia chưa trả lời, đã nghe xa xa có người kêu, “Biểu muội ~”“. . . . . .” Vẫn bị hắn bắt gặp . . . . . .Đóa Đóa bất đắc dĩ, lập tức khẽ dặn dò Cửu Vương gia, “Đừng vọng động.”Hắn là người l* m*ng vậy sao?Cửu Vương gia liếc mắt xem thường; nghiêm chĩnh đứng trên vai Đóa Đóa đảm nhiệm chức tiểu hồng điểu.Bất quá hắn đã chuẩn bị tốt, nếu nam nhân này nghĩ muốn động thủ, hắn có thể lập tức mang Đóa Đóa bay đi.“Biểu ca.” Đóa Đóa thần sắc không quá tự nhiên.Bất quá cũng không có gì khả nghi, nàng cùng Mạc Lương Ngôn là thanh mai trúc mã, từng tư định chung thân, nhưng giờ nàng đã gả cho người khác, ngượng ngùng cũng là bình thường, cho nên Mạc Lương Ngôn không hoài nghi cái gì.Kỳ thật Mạc Lương Ngôn cũng coi nàng ngu ngốc, sẽ không phòng bị nàng. . . . . .Khụ, cho nên “thông minh không hiện rõ ” vẫn rất có chỗ tốt.“Ta nghe nói Thái tử có chuyện, tình huống trong cung tốt không?” Mạc Lương Ngôn rất quan tâm hỏi.“. . . . . . Không biết, hắn sáng sớm đã ra ngoài, cũng không biết thế nào.”Đóa Đóa đối với chút bản lĩnh của mình trong lòng không nắm chắc, kỹ thuật nói dối của nàng không đến nỗi vụng về vừa thấy liền biết, nhưng từ kinh nghiệm “đấu tranh” huyết lệ cùng Hoàng Phủ Dật——Nàng nhất định không gạt được loại người tâm tư cẩn mật như bọn họ, hoặc là nói. . . . . . người xảo quyệt.Cho nên nàng cố gắng nói thật, có điều không nói đến phần quan trọng trọng nhất thôi, như vậy không dễ dàng bị người phát hiện sơ hở.Ô ô, thì ra đó một lão công phúc hắc cũng có chỗ tốt.Bình thường tích lũy “kinh nghiệm đối địch ” phong phú, đợi đến khi nàng đối mặt nguy hiểm thật sự, trong nháy mắt liền cảm thấy mình là người túc trí đa mưu. . . . . .