Tác giả:

Đêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn………

Chương 260: “Hồng hạnh xuất tường” bị bắt (6)

Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… “. . . . . .”Sau khi nụ hôn nồng nhiệt kết thúc, đối mặt với đôi mắt nhỏ lên án của Đóa Đóa, Hoàng Phủ Dật vẫn còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Là tại nàng quá đáng yêu”.“. . . . . . Ta rõ ràng đang trừng mắt!”“Bộ dáng tức giận cũng đáng yêu,” Hoàng Phủ Dật cười nói, “Bất kể là biểu cảm gì của nàng, trong mắt ra đều vô cùng đáng yêu”.“. . . . . .” Ô ô, bị đánh bại rồi!Đóa Đóa lấy gối đậy lên mặt, căm phẫn, “Đấy nhất định là do định lực của chàng quá kém!”Hoàng Phủ Dật lôi cái gối ra, “Nữ nhân mình yêu thương đang ở trong lòng, định lực tốt mới không bình thường”.“. . . . . .” Ô ô, nàng không nói nữa còn không được sao. . . . . .Lưu luyến hôn nàng một hồi, Hoàng Phủ Dật cuối cùng cũng đứng lên, “Ta còn có việc phải ra ngoài, buổi tối sẽ quay về với nàng”.“Ừ.” Đi nhanh đi đi nhanh đi, nàng còn bận rơi nước mắt chạy ra góc tường vẽ vòng tròn. . . . . .“Đóa Đóa.”Hoàng Phủ Dật thần sắc nghiêm chỉnh lôi nàng dậy.“Mạc Lương Ngôn hắn ta thích Vân Tri Hiểu, giờ có thể sẽ nghĩ mọi cách để tiếp cận nàng, sau này nhất định phải cẩn thận, nếu ta không ở đây, nhất định không thể để Cửu Vương gia rời khỏi nàng nửa bước.”Nếu thân thủ của Mạc Lương Ngôn đúng như lời đồn, Cửu Vương gia đương nhiên không thể đánh bại hắn ta, nhưng mà Cửu Vương gia biết bay, có thể tuỳ lúc mang Đóa Đóa chạy trốn.“Ừ” Đóa Đóa thực nhu thuận gật đầu, “Ta biết rồi”.“Nàng ấy,” Hoàng Phủ Dật bất đắc dĩ cười, lại cúi đầu hôn nàng một chút, “Ta thật sự phải trông coi nàng cho tốt”.Từ trước tới giờ Đóa Đóa cũng chưa từng giống như những người hay được gọi là mỹ nhân không lúc nào không chú ý đến dung mạo, vĩnh viễn thể hiện ra mặt đẹp nhất của mình. Nàng tựa như không quan tâm, tự nhiên đã vậy, nên bộ dáng gì chính là bộ dáng đó, nhưng kiều thái lơ đãng ấy là lại mê người nhất.Đóa Đóa mơ màng, “Ta vốn rất ngoan, không cần trông coi”.“Phải, nàng rất ngoan.”Dùng sức ôm nàng một chút, Hoàng Phủ Dật tuy luyến tiếc nhưng vẫn phải rời đi.Hắn vừa đi, Cửu Vương gia liền bay vào, đứng giữa không trung khoa trương run rẩy, “Hai người các ngươi cũng quá dính nhau rồi đấy”.“Khụ.” Ngọt ngào mà. . . . . .Cửu Vương gia hừ một tiếng, “Xem ra tiểu tử Mộ Dung kia mơ mộng hão huyền rồi”.”. . . . . . Ngươi có cơ hội thì khuyên nhủ hắn đi.”

“. . . . . .”

Sau khi nụ hôn nồng nhiệt kết thúc, đối mặt với đôi mắt nhỏ lên án của Đóa Đóa, Hoàng Phủ Dật vẫn còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Là tại nàng quá đáng yêu”.

“. . . . . . Ta rõ ràng đang trừng mắt!”

“Bộ dáng tức giận cũng đáng yêu,” Hoàng Phủ Dật cười nói, “Bất kể là biểu cảm gì của nàng, trong mắt ra đều vô cùng đáng yêu”.

“. . . . . .” Ô ô, bị đánh bại rồi!

Đóa Đóa lấy gối đậy lên mặt, căm phẫn, “Đấy nhất định là do định lực của chàng quá kém!”

Hoàng Phủ Dật lôi cái gối ra, “Nữ nhân mình yêu thương đang ở trong lòng, định lực tốt mới không bình thường”.

“. . . . . .” Ô ô, nàng không nói nữa còn không được sao. . . . . .

Lưu luyến hôn nàng một hồi, Hoàng Phủ Dật cuối cùng cũng đứng lên, “Ta còn có việc phải ra ngoài, buổi tối sẽ quay về với nàng”.

“Ừ.” Đi nhanh đi đi nhanh đi, nàng còn bận rơi nước mắt chạy ra góc tường vẽ vòng tròn. . . . . .

“Đóa Đóa.”

Hoàng Phủ Dật thần sắc nghiêm chỉnh lôi nàng dậy.

“Mạc Lương Ngôn hắn ta thích Vân Tri Hiểu, giờ có thể sẽ nghĩ mọi cách để tiếp cận nàng, sau này nhất định phải cẩn thận, nếu ta không ở đây, nhất định không thể để Cửu Vương gia rời khỏi nàng nửa bước.”

Nếu thân thủ của Mạc Lương Ngôn đúng như lời đồn, Cửu Vương gia đương nhiên không thể đánh bại hắn ta, nhưng mà Cửu Vương gia biết bay, có thể tuỳ lúc mang Đóa Đóa chạy trốn.

“Ừ” Đóa Đóa thực nhu thuận gật đầu, “Ta biết rồi”.

“Nàng ấy,” Hoàng Phủ Dật bất đắc dĩ cười, lại cúi đầu hôn nàng một chút, “Ta thật sự phải trông coi nàng cho tốt”.

Từ trước tới giờ Đóa Đóa cũng chưa từng giống như những người hay được gọi là mỹ nhân không lúc nào không chú ý đến dung mạo, vĩnh viễn thể hiện ra mặt đẹp nhất của mình. Nàng tựa như không quan tâm, tự nhiên đã vậy, nên bộ dáng gì chính là bộ dáng đó, nhưng kiều thái lơ đãng ấy là lại mê người nhất.

Đóa Đóa mơ màng, “Ta vốn rất ngoan, không cần trông coi”.

“Phải, nàng rất ngoan.”

Dùng sức ôm nàng một chút, Hoàng Phủ Dật tuy luyến tiếc nhưng vẫn phải rời đi.

Hắn vừa đi, Cửu Vương gia liền bay vào, đứng giữa không trung khoa trương run rẩy, “Hai người các ngươi cũng quá dính nhau rồi đấy”.

“Khụ.” Ngọt ngào mà. . . . . .

Cửu Vương gia hừ một tiếng, “Xem ra tiểu tử Mộ Dung kia mơ mộng hão huyền rồi”.

”. . . . . . Ngươi có cơ hội thì khuyên nhủ hắn đi.”

Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… “. . . . . .”Sau khi nụ hôn nồng nhiệt kết thúc, đối mặt với đôi mắt nhỏ lên án của Đóa Đóa, Hoàng Phủ Dật vẫn còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Là tại nàng quá đáng yêu”.“. . . . . . Ta rõ ràng đang trừng mắt!”“Bộ dáng tức giận cũng đáng yêu,” Hoàng Phủ Dật cười nói, “Bất kể là biểu cảm gì của nàng, trong mắt ra đều vô cùng đáng yêu”.“. . . . . .” Ô ô, bị đánh bại rồi!Đóa Đóa lấy gối đậy lên mặt, căm phẫn, “Đấy nhất định là do định lực của chàng quá kém!”Hoàng Phủ Dật lôi cái gối ra, “Nữ nhân mình yêu thương đang ở trong lòng, định lực tốt mới không bình thường”.“. . . . . .” Ô ô, nàng không nói nữa còn không được sao. . . . . .Lưu luyến hôn nàng một hồi, Hoàng Phủ Dật cuối cùng cũng đứng lên, “Ta còn có việc phải ra ngoài, buổi tối sẽ quay về với nàng”.“Ừ.” Đi nhanh đi đi nhanh đi, nàng còn bận rơi nước mắt chạy ra góc tường vẽ vòng tròn. . . . . .“Đóa Đóa.”Hoàng Phủ Dật thần sắc nghiêm chỉnh lôi nàng dậy.“Mạc Lương Ngôn hắn ta thích Vân Tri Hiểu, giờ có thể sẽ nghĩ mọi cách để tiếp cận nàng, sau này nhất định phải cẩn thận, nếu ta không ở đây, nhất định không thể để Cửu Vương gia rời khỏi nàng nửa bước.”Nếu thân thủ của Mạc Lương Ngôn đúng như lời đồn, Cửu Vương gia đương nhiên không thể đánh bại hắn ta, nhưng mà Cửu Vương gia biết bay, có thể tuỳ lúc mang Đóa Đóa chạy trốn.“Ừ” Đóa Đóa thực nhu thuận gật đầu, “Ta biết rồi”.“Nàng ấy,” Hoàng Phủ Dật bất đắc dĩ cười, lại cúi đầu hôn nàng một chút, “Ta thật sự phải trông coi nàng cho tốt”.Từ trước tới giờ Đóa Đóa cũng chưa từng giống như những người hay được gọi là mỹ nhân không lúc nào không chú ý đến dung mạo, vĩnh viễn thể hiện ra mặt đẹp nhất của mình. Nàng tựa như không quan tâm, tự nhiên đã vậy, nên bộ dáng gì chính là bộ dáng đó, nhưng kiều thái lơ đãng ấy là lại mê người nhất.Đóa Đóa mơ màng, “Ta vốn rất ngoan, không cần trông coi”.“Phải, nàng rất ngoan.”Dùng sức ôm nàng một chút, Hoàng Phủ Dật tuy luyến tiếc nhưng vẫn phải rời đi.Hắn vừa đi, Cửu Vương gia liền bay vào, đứng giữa không trung khoa trương run rẩy, “Hai người các ngươi cũng quá dính nhau rồi đấy”.“Khụ.” Ngọt ngào mà. . . . . .Cửu Vương gia hừ một tiếng, “Xem ra tiểu tử Mộ Dung kia mơ mộng hão huyền rồi”.”. . . . . . Ngươi có cơ hội thì khuyên nhủ hắn đi.”

Chương 260: “Hồng hạnh xuất tường” bị bắt (6)