Đêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn………
Chương 261: Nhiếp Chính Vương mời nàng. . . . . . bỏ trốn (1)
Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… ” Nếu Mộ Dung chịu nghe người khác khuyên, cũng sẽ không cùng Tiểu Bụi đánh thành như vậy.”Đang muốn nói tiếp, Cửu Vương gia đột nhiên ngừng một chút, nghi hoặc, “Có người đến? Cao thủ. . . . . .”Đóa Đóa run sợ, lặp đi lặp lại liên tục ra dấu cho Cửu Vương gia.Cửu Vương gia tỉnh ngộ, sửa miệng, nhưng vẫn dùng giọng điệu đó, “Là Hoàng Phủ Dật trở về?”Mạc Lương Ngôn sắp tới tẩm cung liền ngừng bước, nhíu mày.Tẩm điện còn có người khác? Hơn nữa là người biết võ?Nhưng sao hắn chỉ nhận thấy hơi thở của một người?Hơi suy nghĩ, hắn bước nhanh hơn, mạnh mẽ vào trong tẩm điện, mặt đầy sát khí, “Người nào!”“. . . . . .” Tẩm điện một người một chim kinh ngạc nhìn hắn.“Biểu ca, huynh. . . . . .”Đóa Đóa rất kinh ngạc, nàng không nghĩ Mạc Lương Ngôn lại bại lộ chuyện hắn biết võ công nhanh như thế.“Các người. . . . . .”Mạc Lương Ngôn vẻ mặt “kinh ngạc”, “Không có ai? Ta nghe thấy có người nói chuyện mới tiến vào.”“Là đại gia ta nói chuyện.” Cửu Vương gia tự đại ôm cánh.“Đây là con phá điểu lúc trước?”Mạc Lương Ngôn chuyển mắt tới Cửu Vương gia, “Không chỉ là màu lông, chúng nó nhìn không giống nhau.”“. . . . . .” Lực quan sát thật nhạy bén! Đóa Đóa kinh thán.Nhưng mà năng lực làm người ta kinh thán như vậy lại ở trên người đối thủ mình, hiển nhiên không phải chuyện khiến người ta cao hứng.Đóa Đóa không trả lời, Cửu Vương gia đã bay tới trước mắt hắn, đắc ý quơ cánh.“Ta là đệ đệ hắn, nhà chúng ta đều biết nói.”Biết hắn ý thức được Mạc Lương Ngôn trước đó đã ở gần đây, hắn đã nghe mình nói chuyện, Cửu Vương gia cũng không giấu tiếp.“. . . . . .” Đóa Đóa có cảm giác như một tia sét đánh xuống.Tuy nói là vì lôi kéo sự chú ý của Mạc Lương Ngôn, nhưng lời sét đánh như thế được Cửu Vương gia nói ra không một chút giả vờ, khí chất sét đánh quả thật là hồn nhiên thiên thành a. . . . . .Mạc Lương Ngôn cười nhạt, “Nhà chúng ta cũng biết nói.”“. . . . . .” Đóa Đóa yên lặng quay đầu, không muốn nghe tiếp.Cửu Vương gia nổi giận, vỗ vỗ cánh, “Nhà chúng ta có thể bay!”“Nhà chúng ta biết khinh công, cũng có thể bay.”Đóa Đóa rùng mình, hắn đang bắt chước cách nói của Cửu Vương gia!
” Nếu Mộ Dung chịu nghe người khác khuyên, cũng sẽ không cùng Tiểu Bụi đánh thành như vậy.”
Đang muốn nói tiếp, Cửu Vương gia đột nhiên ngừng một chút, nghi hoặc, “Có người đến? Cao thủ. . . . . .”
Đóa Đóa run sợ, lặp đi lặp lại liên tục ra dấu cho Cửu Vương gia.
Cửu Vương gia tỉnh ngộ, sửa miệng, nhưng vẫn dùng giọng điệu đó, “Là Hoàng Phủ Dật trở về?”
Mạc Lương Ngôn sắp tới tẩm cung liền ngừng bước, nhíu mày.
Tẩm điện còn có người khác? Hơn nữa là người biết võ?
Nhưng sao hắn chỉ nhận thấy hơi thở của một người?
Hơi suy nghĩ, hắn bước nhanh hơn, mạnh mẽ vào trong tẩm điện, mặt đầy sát khí, “Người nào!”
“. . . . . .” Tẩm điện một người một chim kinh ngạc nhìn hắn.
“Biểu ca, huynh. . . . . .”
Đóa Đóa rất kinh ngạc, nàng không nghĩ Mạc Lương Ngôn lại bại lộ chuyện hắn biết võ công nhanh như thế.
“Các người. . . . . .”
Mạc Lương Ngôn vẻ mặt “kinh ngạc”, “Không có ai? Ta nghe thấy có người nói chuyện mới tiến vào.”
“Là đại gia ta nói chuyện.” Cửu Vương gia tự đại ôm cánh.
“Đây là con phá điểu lúc trước?”
Mạc Lương Ngôn chuyển mắt tới Cửu Vương gia, “Không chỉ là màu lông, chúng nó nhìn không giống nhau.”
“. . . . . .” Lực quan sát thật nhạy bén! Đóa Đóa kinh thán.
Nhưng mà năng lực làm người ta kinh thán như vậy lại ở trên người đối thủ mình, hiển nhiên không phải chuyện khiến người ta cao hứng.
Đóa Đóa không trả lời, Cửu Vương gia đã bay tới trước mắt hắn, đắc ý quơ cánh.
“Ta là đệ đệ hắn, nhà chúng ta đều biết nói.”
Biết hắn ý thức được Mạc Lương Ngôn trước đó đã ở gần đây, hắn đã nghe mình nói chuyện, Cửu Vương gia cũng không giấu tiếp.
“. . . . . .” Đóa Đóa có cảm giác như một tia sét đánh xuống.
Tuy nói là vì lôi kéo sự chú ý của Mạc Lương Ngôn, nhưng lời sét đánh như thế được Cửu Vương gia nói ra không một chút giả vờ, khí chất sét đánh quả thật là hồn nhiên thiên thành a. . . . . .
Mạc Lương Ngôn cười nhạt, “Nhà chúng ta cũng biết nói.”
“. . . . . .” Đóa Đóa yên lặng quay đầu, không muốn nghe tiếp.
Cửu Vương gia nổi giận, vỗ vỗ cánh, “Nhà chúng ta có thể bay!”
“Nhà chúng ta biết khinh công, cũng có thể bay.”
Đóa Đóa rùng mình, hắn đang bắt chước cách nói của Cửu Vương gia!
Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… ” Nếu Mộ Dung chịu nghe người khác khuyên, cũng sẽ không cùng Tiểu Bụi đánh thành như vậy.”Đang muốn nói tiếp, Cửu Vương gia đột nhiên ngừng một chút, nghi hoặc, “Có người đến? Cao thủ. . . . . .”Đóa Đóa run sợ, lặp đi lặp lại liên tục ra dấu cho Cửu Vương gia.Cửu Vương gia tỉnh ngộ, sửa miệng, nhưng vẫn dùng giọng điệu đó, “Là Hoàng Phủ Dật trở về?”Mạc Lương Ngôn sắp tới tẩm cung liền ngừng bước, nhíu mày.Tẩm điện còn có người khác? Hơn nữa là người biết võ?Nhưng sao hắn chỉ nhận thấy hơi thở của một người?Hơi suy nghĩ, hắn bước nhanh hơn, mạnh mẽ vào trong tẩm điện, mặt đầy sát khí, “Người nào!”“. . . . . .” Tẩm điện một người một chim kinh ngạc nhìn hắn.“Biểu ca, huynh. . . . . .”Đóa Đóa rất kinh ngạc, nàng không nghĩ Mạc Lương Ngôn lại bại lộ chuyện hắn biết võ công nhanh như thế.“Các người. . . . . .”Mạc Lương Ngôn vẻ mặt “kinh ngạc”, “Không có ai? Ta nghe thấy có người nói chuyện mới tiến vào.”“Là đại gia ta nói chuyện.” Cửu Vương gia tự đại ôm cánh.“Đây là con phá điểu lúc trước?”Mạc Lương Ngôn chuyển mắt tới Cửu Vương gia, “Không chỉ là màu lông, chúng nó nhìn không giống nhau.”“. . . . . .” Lực quan sát thật nhạy bén! Đóa Đóa kinh thán.Nhưng mà năng lực làm người ta kinh thán như vậy lại ở trên người đối thủ mình, hiển nhiên không phải chuyện khiến người ta cao hứng.Đóa Đóa không trả lời, Cửu Vương gia đã bay tới trước mắt hắn, đắc ý quơ cánh.“Ta là đệ đệ hắn, nhà chúng ta đều biết nói.”Biết hắn ý thức được Mạc Lương Ngôn trước đó đã ở gần đây, hắn đã nghe mình nói chuyện, Cửu Vương gia cũng không giấu tiếp.“. . . . . .” Đóa Đóa có cảm giác như một tia sét đánh xuống.Tuy nói là vì lôi kéo sự chú ý của Mạc Lương Ngôn, nhưng lời sét đánh như thế được Cửu Vương gia nói ra không một chút giả vờ, khí chất sét đánh quả thật là hồn nhiên thiên thành a. . . . . .Mạc Lương Ngôn cười nhạt, “Nhà chúng ta cũng biết nói.”“. . . . . .” Đóa Đóa yên lặng quay đầu, không muốn nghe tiếp.Cửu Vương gia nổi giận, vỗ vỗ cánh, “Nhà chúng ta có thể bay!”“Nhà chúng ta biết khinh công, cũng có thể bay.”Đóa Đóa rùng mình, hắn đang bắt chước cách nói của Cửu Vương gia!