Đêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn………
Chương 280: Người để lộ bí mật thật sự (6)
Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… “Ừm.” Đóa Đóa nghe lời làm theo, lúc sau quay người về, “Ách. . . . . .”Nàng trợn mắt há hốc mồm nhìn mặt Trình Tuyết Y đã biến thành màu gan lợn, mà cổ và gáy nàng đều có dây thừng quấn quanh, đầu kia của dây nằm trong tay Hoàng Phủ Dật.Trình Tuyết Y không thể nói, chỉ giãy dụa vươn tay, muốn Đóa Đóa giúp mình.Không thấy gì cả không thấy gì cả. . . . . .Đóa Đóa bình tĩnh cầm lấy một quyển sách, chuẩn bị đi qua một bên để đọc, thế giới này vẫn thật thanh bình, hehe.“Lại đây.” Hoàng Phủ Dật dùng tay đang rảnh giữ lấy nàng, cười cười hôn nàng một chút, “Che lỗ tai đi”.“Ừ.”Đóa Đóa vô cùng bình tĩnh xé khăn lụa nhét vào lỗ tai, ngoan ngoãn đọc sách.Khụ, nàng là một thiếu nữ nhỏ bé yêu hòa bình mà.Chờ Đóa Đóa ngồi xong, Hoàng Phủ Dật cười buông lỏng dây thừng trong tay một chút.“Khụ khụ khụ. . . . . .” Cuối cùng cũng có thể hít thở một chút, Trình Tuyết Y mãnh liệt khụ lên.“Nói đi.” Nụ cười của Hoàng Phủ Dật ôn hòa như cũ, “Ta không muốn dùng hình”.“Sư, sư huynh, huynh muốn ta nói cái gì?”Nước mắt ào ào tuôn rơi, sự lạnh nhạt nhất quán trên mặt biến thành bộ dáng lê hoa đái vũ, điềm đạm đáng yêu nhìn hắn.“Sư huynh, sao huynh lại đối xử với ta như vậy?”Hoàng Phủ Dật làm như không thấy đối với sự giả đáng thương của nàng ta, trực tiếp hỏi, “Nguơi quen Mạc Lương Ngôn không?”Hơi cứng đờ, Trình Tuyết Y không muốn thừa nhận, “Mạc Lương Ngôn? Hắn không phải là nam sủng của Nhiếp Chính Vương Tây Nguyệt quốc sao?”“Xem ra là không muốn nói thật.”Hoàng Phủ Dật cười giật giật dây thừng trong tay, quất trên đất thành tiếng “chát chát”“Sư, sư huynh. . . . . .” Sắc mặt Trình Tuyết Y hơi hơi trắng bệch.“Ta biết mình là sư huynh của ngươi, cho nên ta sẽ không đến nỗi không chút nể tình đâu.”Hoàng Phủ Dật vẫn cười cực ôn hòa, dùng ngữ khí thương lượng mà hỏi, “Nói đi, muốn ta quất chỗ nào trước?”“. . . . . .”“Quá khó trả lời à?” Hoàng Phủ Dật nhăn mặt nhíu mày, lúc sau lại gật đầu, “Vậy đổi câu khác, muốn quất năm mươi cái hay một trăm cái?”“. . . . . .” Cơ trên mặt cơ hồ đều co rút, Trình Tuyết Y có chút không thể tin được lời như vậy lại phát ra từ miệng Hoàng Phủ Dật.“Không đáp?” Sắc mặt Hoàng Phủ Dật lạnh xuống.
“Ừm.” Đóa Đóa nghe lời làm theo, lúc sau quay người về, “Ách. . . . . .”
Nàng trợn mắt há hốc mồm nhìn mặt Trình Tuyết Y đã biến thành màu gan lợn, mà cổ và gáy nàng đều có dây thừng quấn quanh, đầu kia của dây nằm trong tay Hoàng Phủ Dật.
Trình Tuyết Y không thể nói, chỉ giãy dụa vươn tay, muốn Đóa Đóa giúp mình.
Không thấy gì cả không thấy gì cả. . . . . .
Đóa Đóa bình tĩnh cầm lấy một quyển sách, chuẩn bị đi qua một bên để đọc, thế giới này vẫn thật thanh bình, hehe.
“Lại đây.” Hoàng Phủ Dật dùng tay đang rảnh giữ lấy nàng, cười cười hôn nàng một chút, “Che lỗ tai đi”.
“Ừ.”
Đóa Đóa vô cùng bình tĩnh xé khăn lụa nhét vào lỗ tai, ngoan ngoãn đọc sách.
Khụ, nàng là một thiếu nữ nhỏ bé yêu hòa bình mà.
Chờ Đóa Đóa ngồi xong, Hoàng Phủ Dật cười buông lỏng dây thừng trong tay một chút.
“Khụ khụ khụ. . . . . .” Cuối cùng cũng có thể hít thở một chút, Trình Tuyết Y mãnh liệt khụ lên.
“Nói đi.” Nụ cười của Hoàng Phủ Dật ôn hòa như cũ, “Ta không muốn dùng hình”.
“Sư, sư huynh, huynh muốn ta nói cái gì?”
Nước mắt ào ào tuôn rơi, sự lạnh nhạt nhất quán trên mặt biến thành bộ dáng lê hoa đái vũ, điềm đạm đáng yêu nhìn hắn.
“Sư huynh, sao huynh lại đối xử với ta như vậy?”
Hoàng Phủ Dật làm như không thấy đối với sự giả đáng thương của nàng ta, trực tiếp hỏi, “Nguơi quen Mạc Lương Ngôn không?”
Hơi cứng đờ, Trình Tuyết Y không muốn thừa nhận, “Mạc Lương Ngôn? Hắn không phải là nam sủng của Nhiếp Chính Vương Tây Nguyệt quốc sao?”
“Xem ra là không muốn nói thật.”
Hoàng Phủ Dật cười giật giật dây thừng trong tay, quất trên đất thành tiếng “chát chát”
“Sư, sư huynh. . . . . .” Sắc mặt Trình Tuyết Y hơi hơi trắng bệch.
“Ta biết mình là sư huynh của ngươi, cho nên ta sẽ không đến nỗi không chút nể tình đâu.”
Hoàng Phủ Dật vẫn cười cực ôn hòa, dùng ngữ khí thương lượng mà hỏi, “Nói đi, muốn ta quất chỗ nào trước?”
“. . . . . .”
“Quá khó trả lời à?” Hoàng Phủ Dật nhăn mặt nhíu mày, lúc sau lại gật đầu, “Vậy đổi câu khác, muốn quất năm mươi cái hay một trăm cái?”
“. . . . . .” Cơ trên mặt cơ hồ đều co rút, Trình Tuyết Y có chút không thể tin được lời như vậy lại phát ra từ miệng Hoàng Phủ Dật.
“Không đáp?” Sắc mặt Hoàng Phủ Dật lạnh xuống.
Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… “Ừm.” Đóa Đóa nghe lời làm theo, lúc sau quay người về, “Ách. . . . . .”Nàng trợn mắt há hốc mồm nhìn mặt Trình Tuyết Y đã biến thành màu gan lợn, mà cổ và gáy nàng đều có dây thừng quấn quanh, đầu kia của dây nằm trong tay Hoàng Phủ Dật.Trình Tuyết Y không thể nói, chỉ giãy dụa vươn tay, muốn Đóa Đóa giúp mình.Không thấy gì cả không thấy gì cả. . . . . .Đóa Đóa bình tĩnh cầm lấy một quyển sách, chuẩn bị đi qua một bên để đọc, thế giới này vẫn thật thanh bình, hehe.“Lại đây.” Hoàng Phủ Dật dùng tay đang rảnh giữ lấy nàng, cười cười hôn nàng một chút, “Che lỗ tai đi”.“Ừ.”Đóa Đóa vô cùng bình tĩnh xé khăn lụa nhét vào lỗ tai, ngoan ngoãn đọc sách.Khụ, nàng là một thiếu nữ nhỏ bé yêu hòa bình mà.Chờ Đóa Đóa ngồi xong, Hoàng Phủ Dật cười buông lỏng dây thừng trong tay một chút.“Khụ khụ khụ. . . . . .” Cuối cùng cũng có thể hít thở một chút, Trình Tuyết Y mãnh liệt khụ lên.“Nói đi.” Nụ cười của Hoàng Phủ Dật ôn hòa như cũ, “Ta không muốn dùng hình”.“Sư, sư huynh, huynh muốn ta nói cái gì?”Nước mắt ào ào tuôn rơi, sự lạnh nhạt nhất quán trên mặt biến thành bộ dáng lê hoa đái vũ, điềm đạm đáng yêu nhìn hắn.“Sư huynh, sao huynh lại đối xử với ta như vậy?”Hoàng Phủ Dật làm như không thấy đối với sự giả đáng thương của nàng ta, trực tiếp hỏi, “Nguơi quen Mạc Lương Ngôn không?”Hơi cứng đờ, Trình Tuyết Y không muốn thừa nhận, “Mạc Lương Ngôn? Hắn không phải là nam sủng của Nhiếp Chính Vương Tây Nguyệt quốc sao?”“Xem ra là không muốn nói thật.”Hoàng Phủ Dật cười giật giật dây thừng trong tay, quất trên đất thành tiếng “chát chát”“Sư, sư huynh. . . . . .” Sắc mặt Trình Tuyết Y hơi hơi trắng bệch.“Ta biết mình là sư huynh của ngươi, cho nên ta sẽ không đến nỗi không chút nể tình đâu.”Hoàng Phủ Dật vẫn cười cực ôn hòa, dùng ngữ khí thương lượng mà hỏi, “Nói đi, muốn ta quất chỗ nào trước?”“. . . . . .”“Quá khó trả lời à?” Hoàng Phủ Dật nhăn mặt nhíu mày, lúc sau lại gật đầu, “Vậy đổi câu khác, muốn quất năm mươi cái hay một trăm cái?”“. . . . . .” Cơ trên mặt cơ hồ đều co rút, Trình Tuyết Y có chút không thể tin được lời như vậy lại phát ra từ miệng Hoàng Phủ Dật.“Không đáp?” Sắc mặt Hoàng Phủ Dật lạnh xuống.