Tác giả:

Đêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn………

Chương 299: Ông vua bình tĩnh chân chính (1)

Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… Đóa Đóa nói xong thúc giục Cửu Vương gia, “Yên tâm đi, ta thật sự không có việc gì, đợi nữa sẽ không còn cơ hội.”Do dự một chút, Cửu Vương gia cắn răng nhổ một sợi lông chim của mình, “Giữ cho tốt, vạn nhất gặp nguy hiểm, ngươi còn có cơ hội thuấn di, có điều khoảng cách không xa, chỉ khoảng hai ba bước”.Nhưng nếu vận khí tốt, còn có thể cứu mình một mạng.“Thuấn di? Dịch chuyển tức thời à? Đóa Đóa thực kinh ngạc, “Cái này rất quý phải không? Cho ta vậy ngươi làm sao bây giờ?”Mỗi Vũ Linh quả thật chỉ có một sợi lông chim duy nhất là có thể giúp họ thuấn di, có điều. . . .Cửu Vương gia lắc lắc đầu, “Sau này trả ta là được, nếu để ngươi bị thương, có lẽ Mộ Dung sẽ nhổ trụi lông ta!”.Đóa Đóa không nhịn được nở nụ cười, bắt lấy con chim hồng nhỏ trước mặt, “Kỳ thật ngươi cũng là bạn bè của ta, sợ ta bị thương phải không?”.“Ai nói!” Cửu Vương gia chết sống không thừa nhận, “Ta sẽ lập tức quay lại!”Nói xong liền vung cánh, bóng hình nho nhỏ càng lúc càng xa tấm lưới.Mạc Lương Ngôn rời nước lâu nay, lần này trở về có rất nhiều chuyện phải xử lý, thật sự không có khả năng sẽ quay về trong thời gian một nén nhang.Mà thực tế hắn cũng không về, theo lý mà nói, Đóa Đóa chỉ cần an tâm đợi Cửu Vương gia đi báo tin về là được.Có điều. . . . . . tục ngữ nói thế sự khó lường a.Cửu Vương gia vừa đi không lâu, Đóa Đóa ở trong phòng nhàm chán đi nhìn đông xem tây, muốn tìm coi có quyển sách nào giải sầu không.Bỗng có một cái bóng xám che trước mặt nàng.“Tiểu Bụi?” Bị con chim xám đột nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ, Đóa Đóa theo bản năng hỏi.Nhưng nàng lập tức liền phát hiện ra nó không phải Tiểu Bụi, nhưng nó là một con chim nhìn rất quen.Khóe miệng liên tục run rẩy mấy cái, Đóa Đóa nhìn cửa sổ vẫn đóng chặt nãy giờ, lại quay ra nhìn con chim màu xám không lẫn đi đâu được, cuối cung khóc không ra nước mắt với cái mặt chim bình tĩnh kia.“Nghiêu Phi, thì ra mi cũng không phải chim bình thường à. . . . . .”Ô ô, đã bảo chim bình thường sao có thể biết nhiều “ngoại ngữ” như thế mà!Hiểu biết nhiều như thế, nói thế nào cũng phải là quan ngoại giao a. . . . . .“Ngươi là ai a. . . . . . không phải thuộc Vũ Linh quốc à?”Đóa Đóa vô cùng muốn rơi lệ chạy ra góc tường vẽ vòng tròn, thì ra bên cạnh vẫn luôn có trộm cướp rình rập a! Ô ô!Nghiêu Phi trước đây không phải “meo meo” thì là “gâu gâu” nay cuối cùng cũng đã chịu phun ra tiếng người, thanh âm trầm thấp dễ nghe lại mang theo ý cười vang lên, “Ta là người của Thiểm Linh quốc”.

Đóa Đóa nói xong thúc giục Cửu Vương gia, “Yên tâm đi, ta thật sự không có việc gì, đợi nữa sẽ không còn cơ hội.”

Do dự một chút, Cửu Vương gia cắn răng nhổ một sợi lông chim của mình, “Giữ cho tốt, vạn nhất gặp nguy hiểm, ngươi còn có cơ hội thuấn di, có điều khoảng cách không xa, chỉ khoảng hai ba bước”.

Nhưng nếu vận khí tốt, còn có thể cứu mình một mạng.

“Thuấn di? Dịch chuyển tức thời à? Đóa Đóa thực kinh ngạc, “Cái này rất quý phải không? Cho ta vậy ngươi làm sao bây giờ?”

Mỗi Vũ Linh quả thật chỉ có một sợi lông chim duy nhất là có thể giúp họ thuấn di, có điều. . . .

Cửu Vương gia lắc lắc đầu, “Sau này trả ta là được, nếu để ngươi bị thương, có lẽ Mộ Dung sẽ nhổ trụi lông ta!”.

Đóa Đóa không nhịn được nở nụ cười, bắt lấy con chim hồng nhỏ trước mặt, “Kỳ thật ngươi cũng là bạn bè của ta, sợ ta bị thương phải không?”.

“Ai nói!” Cửu Vương gia chết sống không thừa nhận, “Ta sẽ lập tức quay lại!”

Nói xong liền vung cánh, bóng hình nho nhỏ càng lúc càng xa tấm lưới.

Mạc Lương Ngôn rời nước lâu nay, lần này trở về có rất nhiều chuyện phải xử lý, thật sự không có khả năng sẽ quay về trong thời gian một nén nhang.

Mà thực tế hắn cũng không về, theo lý mà nói, Đóa Đóa chỉ cần an tâm đợi Cửu Vương gia đi báo tin về là được.

Có điều. . . . . . tục ngữ nói thế sự khó lường a.

Cửu Vương gia vừa đi không lâu, Đóa Đóa ở trong phòng nhàm chán đi nhìn đông xem tây, muốn tìm coi có quyển sách nào giải sầu không.

Bỗng có một cái bóng xám che trước mặt nàng.

“Tiểu Bụi?” Bị con chim xám đột nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ, Đóa Đóa theo bản năng hỏi.

Nhưng nàng lập tức liền phát hiện ra nó không phải Tiểu Bụi, nhưng nó là một con chim nhìn rất quen.

Khóe miệng liên tục run rẩy mấy cái, Đóa Đóa nhìn cửa sổ vẫn đóng chặt nãy giờ, lại quay ra nhìn con chim màu xám không lẫn đi đâu được, cuối cung khóc không ra nước mắt với cái mặt chim bình tĩnh kia.

“Nghiêu Phi, thì ra mi cũng không phải chim bình thường à. . . . . .”

Ô ô, đã bảo chim bình thường sao có thể biết nhiều “ngoại ngữ” như thế mà!

Hiểu biết nhiều như thế, nói thế nào cũng phải là quan ngoại giao a. . . . . .

“Ngươi là ai a. . . . . . không phải thuộc Vũ Linh quốc à?”

Đóa Đóa vô cùng muốn rơi lệ chạy ra góc tường vẽ vòng tròn, thì ra bên cạnh vẫn luôn có trộm cướp rình rập a! Ô ô!

Nghiêu Phi trước đây không phải “meo meo” thì là “gâu gâu” nay cuối cùng cũng đã chịu phun ra tiếng người, thanh âm trầm thấp dễ nghe lại mang theo ý cười vang lên, “Ta là người của Thiểm Linh quốc”.

Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… Đóa Đóa nói xong thúc giục Cửu Vương gia, “Yên tâm đi, ta thật sự không có việc gì, đợi nữa sẽ không còn cơ hội.”Do dự một chút, Cửu Vương gia cắn răng nhổ một sợi lông chim của mình, “Giữ cho tốt, vạn nhất gặp nguy hiểm, ngươi còn có cơ hội thuấn di, có điều khoảng cách không xa, chỉ khoảng hai ba bước”.Nhưng nếu vận khí tốt, còn có thể cứu mình một mạng.“Thuấn di? Dịch chuyển tức thời à? Đóa Đóa thực kinh ngạc, “Cái này rất quý phải không? Cho ta vậy ngươi làm sao bây giờ?”Mỗi Vũ Linh quả thật chỉ có một sợi lông chim duy nhất là có thể giúp họ thuấn di, có điều. . . .Cửu Vương gia lắc lắc đầu, “Sau này trả ta là được, nếu để ngươi bị thương, có lẽ Mộ Dung sẽ nhổ trụi lông ta!”.Đóa Đóa không nhịn được nở nụ cười, bắt lấy con chim hồng nhỏ trước mặt, “Kỳ thật ngươi cũng là bạn bè của ta, sợ ta bị thương phải không?”.“Ai nói!” Cửu Vương gia chết sống không thừa nhận, “Ta sẽ lập tức quay lại!”Nói xong liền vung cánh, bóng hình nho nhỏ càng lúc càng xa tấm lưới.Mạc Lương Ngôn rời nước lâu nay, lần này trở về có rất nhiều chuyện phải xử lý, thật sự không có khả năng sẽ quay về trong thời gian một nén nhang.Mà thực tế hắn cũng không về, theo lý mà nói, Đóa Đóa chỉ cần an tâm đợi Cửu Vương gia đi báo tin về là được.Có điều. . . . . . tục ngữ nói thế sự khó lường a.Cửu Vương gia vừa đi không lâu, Đóa Đóa ở trong phòng nhàm chán đi nhìn đông xem tây, muốn tìm coi có quyển sách nào giải sầu không.Bỗng có một cái bóng xám che trước mặt nàng.“Tiểu Bụi?” Bị con chim xám đột nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ, Đóa Đóa theo bản năng hỏi.Nhưng nàng lập tức liền phát hiện ra nó không phải Tiểu Bụi, nhưng nó là một con chim nhìn rất quen.Khóe miệng liên tục run rẩy mấy cái, Đóa Đóa nhìn cửa sổ vẫn đóng chặt nãy giờ, lại quay ra nhìn con chim màu xám không lẫn đi đâu được, cuối cung khóc không ra nước mắt với cái mặt chim bình tĩnh kia.“Nghiêu Phi, thì ra mi cũng không phải chim bình thường à. . . . . .”Ô ô, đã bảo chim bình thường sao có thể biết nhiều “ngoại ngữ” như thế mà!Hiểu biết nhiều như thế, nói thế nào cũng phải là quan ngoại giao a. . . . . .“Ngươi là ai a. . . . . . không phải thuộc Vũ Linh quốc à?”Đóa Đóa vô cùng muốn rơi lệ chạy ra góc tường vẽ vòng tròn, thì ra bên cạnh vẫn luôn có trộm cướp rình rập a! Ô ô!Nghiêu Phi trước đây không phải “meo meo” thì là “gâu gâu” nay cuối cùng cũng đã chịu phun ra tiếng người, thanh âm trầm thấp dễ nghe lại mang theo ý cười vang lên, “Ta là người của Thiểm Linh quốc”.

Chương 299: Ông vua bình tĩnh chân chính (1)