Tác giả:

Đêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn………

Chương 300: Ông vua bình tĩnh chân chính (2)

Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… . . . . . . Đóa Đóa ngây ngốc .Ô ô, đã nói không thể coi khinh người ta mà! Người ta là nằm vùng!“Ngươi tới đây làm gì. . . . . .”Đóa Đóa cảm thấy đã không nén được cảm xúc đang dâng trào của mình, vẫn nhịn không được chạy ra góc tường vẽ vòng tròn.“Trước kia ta không có ngược đãi ngươi, ngươi lôi nhân như thế, cũng chỉ có ta không chê cười ngươi bao giờ. . . . . .”Ô ô, “Không phải ngươi đến để ăn thịt ta chứ. . . . . . hai ngày nay ta chưa tắm, thịt không thể ăn, chi bằng ngươi chờ một chút đi. . . . . .” Ô ô!Nghiêu Phi cười trầm trầm, lúc sau nâng nàng dậy, “Ta tới cứu ngươi mà”.A a a?Đóa Đó nháy mắt lập tức cảm thấy thần hy vọng đang vẫy vẫy khăn với mình, gọi nàng đến.Đến nước này còn do dự à? Đương nhiên là phải chạy thục mạng rồi!Chờ Đóa Đóa thôi không vẽ vòng tròn nữa, cao hứng phấn chấn chạy đến trước mặt thần hy vọng thì ——“Rầm” một đạo sấm sét đánh xuống, Nghiêu Phi nói tiếp, “Tiện thể lấy nàng về nhà luôn”.“Ầm” một tiếng, Đóa Đóa ngất đi. . . . . .Trước khi ngất đi, ý nghĩ cuối cùng trong đầu Đóa Đóa là ——Ô ô, gạt người!Cái gì mà thần hy vọng chứ, rõ ràng là thần sấm cải trang!Chờ đến khi Đóa Đóa tỉnh lại, mở mắt ra lập tức nhìn thấy toàn là kẹo bông trắng xóa.Nhưng nàng lập tức nhận ra đây không phải kẹo bông, nàng đang bị Nghiêu Phi cõng bay trên không trung, trước mắt là mây bay hàng thật giá thật hẳn hoi!Ô ô, nàng chỉ là thường xuyên kêu gọi một chút thuần khiết của bản thân từ những đóa phù vân này, không ngờ sẽ có lúc được nhìn thấy rất nhiều phù vân tụ hội.Đóa Đóa đang rơi lệ trong lòng, đỉnh đầu liền truyền đến giọng nói của Nghiêu Phi, “Tỉnh rồi à?”“. . . . . .”Đóa Đóa bi phẫn, “Vì sao ngươi lại chạy đến bên cạnh ta giả trang là con chim nhỏ ngốc nghếch!!” Ô ô. . . . . .“Ta chỉ là chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân, nghỉ ngơi ở Điểu Thị một lát đã bị thuộc hạ của Hoàng Phủ Dật là Võ Đại chọn trúng.”“. . . . . . Vậy sao ngươi không bay đi?”“Ta muốn bay, nhưng Mộ Dung lập tức nhảy ra, hỏi tại sao Võ Đại lại không mua hắn.”“. . . . . .” Ô ô, thì ra là Mộ Dung gây họa, cuộc sống bi kịch của nàng a!Đóa Đóa ở trong lòng nhổ lông phanh thây chiên xào một lần, đột nhiên phát hiện có điểm không đúng.“Sao ngươi mang ta ra ngoài được? Tiểu Cửu nói không có cách nào có thể mang ta ra a. . . . . .”

. . . . . . Đóa Đóa ngây ngốc .

Ô ô, đã nói không thể coi khinh người ta mà! Người ta là nằm vùng!

“Ngươi tới đây làm gì. . . . . .”

Đóa Đóa cảm thấy đã không nén được cảm xúc đang dâng trào của mình, vẫn nhịn không được chạy ra góc tường vẽ vòng tròn.

“Trước kia ta không có ngược đãi ngươi, ngươi lôi nhân như thế, cũng chỉ có ta không chê cười ngươi bao giờ. . . . . .”

Ô ô, “Không phải ngươi đến để ăn thịt ta chứ. . . . . . hai ngày nay ta chưa tắm, thịt không thể ăn, chi bằng ngươi chờ một chút đi. . . . . .” Ô ô!

Nghiêu Phi cười trầm trầm, lúc sau nâng nàng dậy, “Ta tới cứu ngươi mà”.

A a a?

Đóa Đó nháy mắt lập tức cảm thấy thần hy vọng đang vẫy vẫy khăn với mình, gọi nàng đến.

Đến nước này còn do dự à? Đương nhiên là phải chạy thục mạng rồi!

Chờ Đóa Đóa thôi không vẽ vòng tròn nữa, cao hứng phấn chấn chạy đến trước mặt thần hy vọng thì ——

“Rầm” một đạo sấm sét đánh xuống, Nghiêu Phi nói tiếp, “Tiện thể lấy nàng về nhà luôn”.

“Ầm” một tiếng, Đóa Đóa ngất đi. . . . . .

Trước khi ngất đi, ý nghĩ cuối cùng trong đầu Đóa Đóa là ——

Ô ô, gạt người!

Cái gì mà thần hy vọng chứ, rõ ràng là thần sấm cải trang!

Chờ đến khi Đóa Đóa tỉnh lại, mở mắt ra lập tức nhìn thấy toàn là kẹo bông trắng xóa.

Nhưng nàng lập tức nhận ra đây không phải kẹo bông, nàng đang bị Nghiêu Phi cõng bay trên không trung, trước mắt là mây bay hàng thật giá thật hẳn hoi!

Ô ô, nàng chỉ là thường xuyên kêu gọi một chút thuần khiết của bản thân từ những đóa phù vân này, không ngờ sẽ có lúc được nhìn thấy rất nhiều phù vân tụ hội.

Đóa Đóa đang rơi lệ trong lòng, đỉnh đầu liền truyền đến giọng nói của Nghiêu Phi, “Tỉnh rồi à?”

“. . . . . .”

Đóa Đóa bi phẫn, “Vì sao ngươi lại chạy đến bên cạnh ta giả trang là con chim nhỏ ngốc nghếch!!” Ô ô. . . . . .

“Ta chỉ là chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân, nghỉ ngơi ở Điểu Thị một lát đã bị thuộc hạ của Hoàng Phủ Dật là Võ Đại chọn trúng.”

“. . . . . . Vậy sao ngươi không bay đi?”

“Ta muốn bay, nhưng Mộ Dung lập tức nhảy ra, hỏi tại sao Võ Đại lại không mua hắn.”

“. . . . . .” Ô ô, thì ra là Mộ Dung gây họa, cuộc sống bi kịch của nàng a!

Đóa Đóa ở trong lòng nhổ lông phanh thây chiên xào một lần, đột nhiên phát hiện có điểm không đúng.

“Sao ngươi mang ta ra ngoài được? Tiểu Cửu nói không có cách nào có thể mang ta ra a. . . . . .”

Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… . . . . . . Đóa Đóa ngây ngốc .Ô ô, đã nói không thể coi khinh người ta mà! Người ta là nằm vùng!“Ngươi tới đây làm gì. . . . . .”Đóa Đóa cảm thấy đã không nén được cảm xúc đang dâng trào của mình, vẫn nhịn không được chạy ra góc tường vẽ vòng tròn.“Trước kia ta không có ngược đãi ngươi, ngươi lôi nhân như thế, cũng chỉ có ta không chê cười ngươi bao giờ. . . . . .”Ô ô, “Không phải ngươi đến để ăn thịt ta chứ. . . . . . hai ngày nay ta chưa tắm, thịt không thể ăn, chi bằng ngươi chờ một chút đi. . . . . .” Ô ô!Nghiêu Phi cười trầm trầm, lúc sau nâng nàng dậy, “Ta tới cứu ngươi mà”.A a a?Đóa Đó nháy mắt lập tức cảm thấy thần hy vọng đang vẫy vẫy khăn với mình, gọi nàng đến.Đến nước này còn do dự à? Đương nhiên là phải chạy thục mạng rồi!Chờ Đóa Đóa thôi không vẽ vòng tròn nữa, cao hứng phấn chấn chạy đến trước mặt thần hy vọng thì ——“Rầm” một đạo sấm sét đánh xuống, Nghiêu Phi nói tiếp, “Tiện thể lấy nàng về nhà luôn”.“Ầm” một tiếng, Đóa Đóa ngất đi. . . . . .Trước khi ngất đi, ý nghĩ cuối cùng trong đầu Đóa Đóa là ——Ô ô, gạt người!Cái gì mà thần hy vọng chứ, rõ ràng là thần sấm cải trang!Chờ đến khi Đóa Đóa tỉnh lại, mở mắt ra lập tức nhìn thấy toàn là kẹo bông trắng xóa.Nhưng nàng lập tức nhận ra đây không phải kẹo bông, nàng đang bị Nghiêu Phi cõng bay trên không trung, trước mắt là mây bay hàng thật giá thật hẳn hoi!Ô ô, nàng chỉ là thường xuyên kêu gọi một chút thuần khiết của bản thân từ những đóa phù vân này, không ngờ sẽ có lúc được nhìn thấy rất nhiều phù vân tụ hội.Đóa Đóa đang rơi lệ trong lòng, đỉnh đầu liền truyền đến giọng nói của Nghiêu Phi, “Tỉnh rồi à?”“. . . . . .”Đóa Đóa bi phẫn, “Vì sao ngươi lại chạy đến bên cạnh ta giả trang là con chim nhỏ ngốc nghếch!!” Ô ô. . . . . .“Ta chỉ là chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân, nghỉ ngơi ở Điểu Thị một lát đã bị thuộc hạ của Hoàng Phủ Dật là Võ Đại chọn trúng.”“. . . . . . Vậy sao ngươi không bay đi?”“Ta muốn bay, nhưng Mộ Dung lập tức nhảy ra, hỏi tại sao Võ Đại lại không mua hắn.”“. . . . . .” Ô ô, thì ra là Mộ Dung gây họa, cuộc sống bi kịch của nàng a!Đóa Đóa ở trong lòng nhổ lông phanh thây chiên xào một lần, đột nhiên phát hiện có điểm không đúng.“Sao ngươi mang ta ra ngoài được? Tiểu Cửu nói không có cách nào có thể mang ta ra a. . . . . .”

Chương 300: Ông vua bình tĩnh chân chính (2)