Tác giả:

Đêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn………

Chương 302: Mau động phòng đi (1)

Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… “Ta đã cho người đi tìm hắn rồi.”A. . . . . . Đóa Đóa bây giờ mới thấy yên tâm , “Nghiêu Phi, ngươi quả nhiên là một đồng chí tốt a!”Có điều nàng lập tức không thể nghĩ vậy nữa, bởi vì câu tiếp theo của Nghiêu Phi là ——“Gặp mặt rồi các người tranh thủ thời gian động phòng luôn đi.”“. . . . . .” Đóa Đóa nghe thấy tiếng khóc lớn của nội tạng của mình.“Vi, vì sao?”Ô ô, Vũ Linh cái gì, Thiểm Linh cái gì, bọn hắn nhất định đều là truyền nhân của thần sét!“Chờ gặp Hoàng Phủ Dật rồi nói.”“. . . . . .” Ô ô, hiện giờ nàng không muốn gặp hắn nữa!Tới Thiểm Linh Quốc đã thấy Hoàng Phủ Dật ở đó, thấy Đóa Đóa đến lập tức kích động vuột đến.“Ô ô, ta không muốn gặp chàng. . . . . .” Đóa Đóa rơi nước mắt chạy vội sang một bên.“Sao vậy?” Hoàng Phủ Dật bật cười đuổi theo nàng, ôm chặt nàng trong lòng, “Nhìn thấy ta nàng không vui sao?”“. . . . . . Không vui. . . . . .” Nói là nói vậy, Đóa Đóa vẫn ôm chặt hắn.“Đóa Đóa.” Hoàng Phủ Dật ôm chặt nàng, thở dài.“Dạ?”Cánh tay hắn thu chặt lại, như là phải trói chặt nàng vào thân thể, hơi đau, nhưng Đóa Đóa không để ý, cũng ôm chặt hắn như vậy.“Sau khi đăng cơ, ta ngay cả vào triều cũng sẽ dẫn nàng đi, không bao giờ để nàng rời khỏi ta nửa bước nữa.”“Ta cũng không gặp nguy hiểm gì cả, Mạc Lương Ngôn chưa làm gì với ta.” Đóa Đóa cười trấn an hắn, “Ta vẫn có năng lực tự bảo vệ bản thân mà.”“Ta biết thật ra nàng rất thông minh, cũng biết Mạc Lương Ngôn sẽ không làm hại nàng.”Hắn cẩn thận quan sát phản ứng của Mạc Lương Ngôn, dường như hắn ta không để ý chuyện trong lòng nàng chỉ có Hoàng Phủ Dật hắn, chỉ khi nào hắn làm chút hành vi thân mật với nàng, hắn ta mới tức giận đến không thể khống chế bản thân.Khi đó hắn đã đoán được Mạc Lương Ngôn đã biết Đóa Đóa không phải Vân Tri Hiểu thật sự, mà cái hắn muốn, là thân thể này của Vân Tri Hiểu.Không ngờ hắn đoán đúng, Mạc Lương Ngôn thật sự muốn chiêu hồn về.Hoàng Phủ Dật hôn Đóa Đóa một chút, “Ta không bao giờ muốn rởi xa nàng nữa, một khắc cũng không muốn.”“Được.” Đóa Đóa ngọt ngào mật mật nở nụ cười, “Không bao giờ rời ra.”“Vừa đúng lúc, mau động phòng đi!” Nghiêu Phi đứng cạnh thúc giục họ.“. . . . . .” Trên đỉnh đầu hai người đang ôm nhau hiện lên chữ “囧” rất to.

“Ta đã cho người đi tìm hắn rồi.”

A. . . . . . Đóa Đóa bây giờ mới thấy yên tâm , “Nghiêu Phi, ngươi quả nhiên là một đồng chí tốt a!”

Có điều nàng lập tức không thể nghĩ vậy nữa, bởi vì câu tiếp theo của Nghiêu Phi là ——

“Gặp mặt rồi các người tranh thủ thời gian động phòng luôn đi.”

“. . . . . .” Đóa Đóa nghe thấy tiếng khóc lớn của nội tạng của mình.

“Vi, vì sao?”

Ô ô, Vũ Linh cái gì, Thiểm Linh cái gì, bọn hắn nhất định đều là truyền nhân của thần sét!

“Chờ gặp Hoàng Phủ Dật rồi nói.”

“. . . . . .” Ô ô, hiện giờ nàng không muốn gặp hắn nữa!

Tới Thiểm Linh Quốc đã thấy Hoàng Phủ Dật ở đó, thấy Đóa Đóa đến lập tức kích động vuột đến.

“Ô ô, ta không muốn gặp chàng. . . . . .” Đóa Đóa rơi nước mắt chạy vội sang một bên.

“Sao vậy?” Hoàng Phủ Dật bật cười đuổi theo nàng, ôm chặt nàng trong lòng, “Nhìn thấy ta nàng không vui sao?”

“. . . . . . Không vui. . . . . .” Nói là nói vậy, Đóa Đóa vẫn ôm chặt hắn.

“Đóa Đóa.” Hoàng Phủ Dật ôm chặt nàng, thở dài.

“Dạ?”

Cánh tay hắn thu chặt lại, như là phải trói chặt nàng vào thân thể, hơi đau, nhưng Đóa Đóa không để ý, cũng ôm chặt hắn như vậy.

“Sau khi đăng cơ, ta ngay cả vào triều cũng sẽ dẫn nàng đi, không bao giờ để nàng rời khỏi ta nửa bước nữa.”

“Ta cũng không gặp nguy hiểm gì cả, Mạc Lương Ngôn chưa làm gì với ta.” Đóa Đóa cười trấn an hắn, “Ta vẫn có năng lực tự bảo vệ bản thân mà.”

“Ta biết thật ra nàng rất thông minh, cũng biết Mạc Lương Ngôn sẽ không làm hại nàng.”

Hắn cẩn thận quan sát phản ứng của Mạc Lương Ngôn, dường như hắn ta không để ý chuyện trong lòng nàng chỉ có Hoàng Phủ Dật hắn, chỉ khi nào hắn làm chút hành vi thân mật với nàng, hắn ta mới tức giận đến không thể khống chế bản thân.

Khi đó hắn đã đoán được Mạc Lương Ngôn đã biết Đóa Đóa không phải Vân Tri Hiểu thật sự, mà cái hắn muốn, là thân thể này của Vân Tri Hiểu.

Không ngờ hắn đoán đúng, Mạc Lương Ngôn thật sự muốn chiêu hồn về.

Hoàng Phủ Dật hôn Đóa Đóa một chút, “Ta không bao giờ muốn rởi xa nàng nữa, một khắc cũng không muốn.”

“Được.” Đóa Đóa ngọt ngào mật mật nở nụ cười, “Không bao giờ rời ra.”

“Vừa đúng lúc, mau động phòng đi!” Nghiêu Phi đứng cạnh thúc giục họ.

“. . . . . .” Trên đỉnh đầu hai người đang ôm nhau hiện lên chữ “囧” rất to.

Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… “Ta đã cho người đi tìm hắn rồi.”A. . . . . . Đóa Đóa bây giờ mới thấy yên tâm , “Nghiêu Phi, ngươi quả nhiên là một đồng chí tốt a!”Có điều nàng lập tức không thể nghĩ vậy nữa, bởi vì câu tiếp theo của Nghiêu Phi là ——“Gặp mặt rồi các người tranh thủ thời gian động phòng luôn đi.”“. . . . . .” Đóa Đóa nghe thấy tiếng khóc lớn của nội tạng của mình.“Vi, vì sao?”Ô ô, Vũ Linh cái gì, Thiểm Linh cái gì, bọn hắn nhất định đều là truyền nhân của thần sét!“Chờ gặp Hoàng Phủ Dật rồi nói.”“. . . . . .” Ô ô, hiện giờ nàng không muốn gặp hắn nữa!Tới Thiểm Linh Quốc đã thấy Hoàng Phủ Dật ở đó, thấy Đóa Đóa đến lập tức kích động vuột đến.“Ô ô, ta không muốn gặp chàng. . . . . .” Đóa Đóa rơi nước mắt chạy vội sang một bên.“Sao vậy?” Hoàng Phủ Dật bật cười đuổi theo nàng, ôm chặt nàng trong lòng, “Nhìn thấy ta nàng không vui sao?”“. . . . . . Không vui. . . . . .” Nói là nói vậy, Đóa Đóa vẫn ôm chặt hắn.“Đóa Đóa.” Hoàng Phủ Dật ôm chặt nàng, thở dài.“Dạ?”Cánh tay hắn thu chặt lại, như là phải trói chặt nàng vào thân thể, hơi đau, nhưng Đóa Đóa không để ý, cũng ôm chặt hắn như vậy.“Sau khi đăng cơ, ta ngay cả vào triều cũng sẽ dẫn nàng đi, không bao giờ để nàng rời khỏi ta nửa bước nữa.”“Ta cũng không gặp nguy hiểm gì cả, Mạc Lương Ngôn chưa làm gì với ta.” Đóa Đóa cười trấn an hắn, “Ta vẫn có năng lực tự bảo vệ bản thân mà.”“Ta biết thật ra nàng rất thông minh, cũng biết Mạc Lương Ngôn sẽ không làm hại nàng.”Hắn cẩn thận quan sát phản ứng của Mạc Lương Ngôn, dường như hắn ta không để ý chuyện trong lòng nàng chỉ có Hoàng Phủ Dật hắn, chỉ khi nào hắn làm chút hành vi thân mật với nàng, hắn ta mới tức giận đến không thể khống chế bản thân.Khi đó hắn đã đoán được Mạc Lương Ngôn đã biết Đóa Đóa không phải Vân Tri Hiểu thật sự, mà cái hắn muốn, là thân thể này của Vân Tri Hiểu.Không ngờ hắn đoán đúng, Mạc Lương Ngôn thật sự muốn chiêu hồn về.Hoàng Phủ Dật hôn Đóa Đóa một chút, “Ta không bao giờ muốn rởi xa nàng nữa, một khắc cũng không muốn.”“Được.” Đóa Đóa ngọt ngào mật mật nở nụ cười, “Không bao giờ rời ra.”“Vừa đúng lúc, mau động phòng đi!” Nghiêu Phi đứng cạnh thúc giục họ.“. . . . . .” Trên đỉnh đầu hai người đang ôm nhau hiện lên chữ “囧” rất to.

Chương 302: Mau động phòng đi (1)