Đêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn………
Chương 301: Ông vua bình tĩnh chân chính (3)
Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… “Đó là do hắn không đủ bản lĩnh.”“. . . . . .” Còn lợi hại hơn cả Tiểu Cửu, vậy ít nhất… cũng bằng Mộ Dung, lẽ nào Nghiêu Phi cũng là vương công quý tộc gì ở Thiểm Linh Quốc à?Suy nghĩ lóe lên, Đóa Đóa đột nhiên nhớ lại hắn vừa mới nói là mình đào hôn phải không nhỉ . . . . . .Không phải chứ?Đóa Đóa yên lặng rơi nước mắt, “Bạn học Nghiêu Phi, ngươi đừng có nói với ta ngươi chính là Nhiếp Chính Vương của Thiêm Linh Quốc nhé. . . . . .”Giọng nói của Nghiêu Phi mang theo vài phần ý cười, “Đóa Đóa, nói đúng rồi đó ….”“. . . . . .” Đây mới thât sự là thâm tang bất lộ nè, lịch sử ghi chép lại các ông vua bình tĩnh, thiếu Nghiêu Phi này thì hơi phí a. . . . . .Ô ô, giờ không ai có thể ngăn cản nàng đi vẽ vòng tròn nữa đâu!Hiện giờ nàng đã biết lần trước ở biên cảnh của Vũ Linh Quốc, vì sao sát thủ Thiểm Linh Quốc nhìn thấy nàng thì lập tức rút lui.Thì ra không phải bởi vì hình tượng uy vũ của nàng, mà là bởi vì khi ấy trong tay nàng đang cầm Nhiếp Chính Vương của bọn chúng!Ô ô. . . . . . “Làm người tốt bỏ xừ ra, không có việc tự nhiên biến thành chim làm quái gì. . . . . .”Thu hồi tâm trạng bi phẫn, Đóa Đóa quyết định phải tự cứu mình, “Ngươi muốn dẫn ta về Thiểm Linh Quốc sao?”“Đúng vậy.”“. . . . . . Ngươi không phải thật sự muốn lấy ta đấy chứ?”“Giả.”“. . . . . .” Đóa Đóa thở phào một hơi thật dài, cuộc sống nhấp nhô của nàng cuối cùng cũng có một tia ánh nắng rạng đông. . . . . .“Có điều cô thật sự rất đẹp, tính cách cũng rất dễ thương, lấy về cũng không tệ đâu.”“. . . . . . Ta không đáng yêu không đáng yêu!” Đóa Đóa vội vàng bêu xấu chính mình, “Kỳ thật ta hết ăn lại nằm ham ăn biếng làm thích tiền tài ham danh vọng!”Ô ô, tha hồ mà chán ghét nàng đi, nàng không để ý chút nào đâu“Đóa Đóa, cô rất đả kích người khác.” Nghiêu Phi cười nói, “Nữ hoàng Thiểm Linh Quốc rất muốn gả cho ta đấy.”“. . . . . . Ta đã lập gia đình rồi.”Ô ô, vì sao dường như tất cả mọi người đều không nhớ điểm này thế, vì saooo!Chờ nàng trốn qua kiếp này rồi, nàng nhất định sẽ thêu lên tất cả quần áo của mình hai chữ thật to và bắt mắt ——Đã kết hôn!“Ngươi đã không phải là muốn lấy ta thật, thế thì đưa ta về Kì quốc đi.” Ô ô.“Không được, ta vẫn muốn đưa cô về Thiểm Linh quốc, cố muốn về thì có thể, có điều phải qua một thời gian nữa đã.”“Vậy có thể cho người đi thong báo cho Hoàng Phủ Dật không?” Đóa Đóa vô cùng sốt ruột hỏi.
“Đó là do hắn không đủ bản lĩnh.”
“. . . . . .” Còn lợi hại hơn cả Tiểu Cửu, vậy ít nhất… cũng bằng Mộ Dung, lẽ nào Nghiêu Phi cũng là vương công quý tộc gì ở Thiểm Linh Quốc à?
Suy nghĩ lóe lên, Đóa Đóa đột nhiên nhớ lại hắn vừa mới nói là mình đào hôn phải không nhỉ . . . . . .
Không phải chứ?
Đóa Đóa yên lặng rơi nước mắt, “Bạn học Nghiêu Phi, ngươi đừng có nói với ta ngươi chính là Nhiếp Chính Vương của Thiêm Linh Quốc nhé. . . . . .”
Giọng nói của Nghiêu Phi mang theo vài phần ý cười, “Đóa Đóa, nói đúng rồi đó ….”
“. . . . . .” Đây mới thât sự là thâm tang bất lộ nè, lịch sử ghi chép lại các ông vua bình tĩnh, thiếu Nghiêu Phi này thì hơi phí a. . . . . .
Ô ô, giờ không ai có thể ngăn cản nàng đi vẽ vòng tròn nữa đâu!
Hiện giờ nàng đã biết lần trước ở biên cảnh của Vũ Linh Quốc, vì sao sát thủ Thiểm Linh Quốc nhìn thấy nàng thì lập tức rút lui.
Thì ra không phải bởi vì hình tượng uy vũ của nàng, mà là bởi vì khi ấy trong tay nàng đang cầm Nhiếp Chính Vương của bọn chúng!
Ô ô. . . . . . “Làm người tốt bỏ xừ ra, không có việc tự nhiên biến thành chim làm quái gì. . . . . .”
Thu hồi tâm trạng bi phẫn, Đóa Đóa quyết định phải tự cứu mình, “Ngươi muốn dẫn ta về Thiểm Linh Quốc sao?”
“Đúng vậy.”
“. . . . . . Ngươi không phải thật sự muốn lấy ta đấy chứ?”
“Giả.”
“. . . . . .” Đóa Đóa thở phào một hơi thật dài, cuộc sống nhấp nhô của nàng cuối cùng cũng có một tia ánh nắng rạng đông. . . . . .
“Có điều cô thật sự rất đẹp, tính cách cũng rất dễ thương, lấy về cũng không tệ đâu.”
“. . . . . . Ta không đáng yêu không đáng yêu!” Đóa Đóa vội vàng bêu xấu chính mình, “Kỳ thật ta hết ăn lại nằm ham ăn biếng làm thích tiền tài ham danh vọng!”
Ô ô, tha hồ mà chán ghét nàng đi, nàng không để ý chút nào đâu
“Đóa Đóa, cô rất đả kích người khác.” Nghiêu Phi cười nói, “Nữ hoàng Thiểm Linh Quốc rất muốn gả cho ta đấy.”
“. . . . . . Ta đã lập gia đình rồi.”
Ô ô, vì sao dường như tất cả mọi người đều không nhớ điểm này thế, vì saooo!
Chờ nàng trốn qua kiếp này rồi, nàng nhất định sẽ thêu lên tất cả quần áo của mình hai chữ thật to và bắt mắt ——
Đã kết hôn!
“Ngươi đã không phải là muốn lấy ta thật, thế thì đưa ta về Kì quốc đi.” Ô ô.
“Không được, ta vẫn muốn đưa cô về Thiểm Linh quốc, cố muốn về thì có thể, có điều phải qua một thời gian nữa đã.”
“Vậy có thể cho người đi thong báo cho Hoàng Phủ Dật không?” Đóa Đóa vô cùng sốt ruột hỏi.
Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… “Đó là do hắn không đủ bản lĩnh.”“. . . . . .” Còn lợi hại hơn cả Tiểu Cửu, vậy ít nhất… cũng bằng Mộ Dung, lẽ nào Nghiêu Phi cũng là vương công quý tộc gì ở Thiểm Linh Quốc à?Suy nghĩ lóe lên, Đóa Đóa đột nhiên nhớ lại hắn vừa mới nói là mình đào hôn phải không nhỉ . . . . . .Không phải chứ?Đóa Đóa yên lặng rơi nước mắt, “Bạn học Nghiêu Phi, ngươi đừng có nói với ta ngươi chính là Nhiếp Chính Vương của Thiêm Linh Quốc nhé. . . . . .”Giọng nói của Nghiêu Phi mang theo vài phần ý cười, “Đóa Đóa, nói đúng rồi đó ….”“. . . . . .” Đây mới thât sự là thâm tang bất lộ nè, lịch sử ghi chép lại các ông vua bình tĩnh, thiếu Nghiêu Phi này thì hơi phí a. . . . . .Ô ô, giờ không ai có thể ngăn cản nàng đi vẽ vòng tròn nữa đâu!Hiện giờ nàng đã biết lần trước ở biên cảnh của Vũ Linh Quốc, vì sao sát thủ Thiểm Linh Quốc nhìn thấy nàng thì lập tức rút lui.Thì ra không phải bởi vì hình tượng uy vũ của nàng, mà là bởi vì khi ấy trong tay nàng đang cầm Nhiếp Chính Vương của bọn chúng!Ô ô. . . . . . “Làm người tốt bỏ xừ ra, không có việc tự nhiên biến thành chim làm quái gì. . . . . .”Thu hồi tâm trạng bi phẫn, Đóa Đóa quyết định phải tự cứu mình, “Ngươi muốn dẫn ta về Thiểm Linh Quốc sao?”“Đúng vậy.”“. . . . . . Ngươi không phải thật sự muốn lấy ta đấy chứ?”“Giả.”“. . . . . .” Đóa Đóa thở phào một hơi thật dài, cuộc sống nhấp nhô của nàng cuối cùng cũng có một tia ánh nắng rạng đông. . . . . .“Có điều cô thật sự rất đẹp, tính cách cũng rất dễ thương, lấy về cũng không tệ đâu.”“. . . . . . Ta không đáng yêu không đáng yêu!” Đóa Đóa vội vàng bêu xấu chính mình, “Kỳ thật ta hết ăn lại nằm ham ăn biếng làm thích tiền tài ham danh vọng!”Ô ô, tha hồ mà chán ghét nàng đi, nàng không để ý chút nào đâu“Đóa Đóa, cô rất đả kích người khác.” Nghiêu Phi cười nói, “Nữ hoàng Thiểm Linh Quốc rất muốn gả cho ta đấy.”“. . . . . . Ta đã lập gia đình rồi.”Ô ô, vì sao dường như tất cả mọi người đều không nhớ điểm này thế, vì saooo!Chờ nàng trốn qua kiếp này rồi, nàng nhất định sẽ thêu lên tất cả quần áo của mình hai chữ thật to và bắt mắt ——Đã kết hôn!“Ngươi đã không phải là muốn lấy ta thật, thế thì đưa ta về Kì quốc đi.” Ô ô.“Không được, ta vẫn muốn đưa cô về Thiểm Linh quốc, cố muốn về thì có thể, có điều phải qua một thời gian nữa đã.”“Vậy có thể cho người đi thong báo cho Hoàng Phủ Dật không?” Đóa Đóa vô cùng sốt ruột hỏi.