Đêm, trong căn phòng tối tăm bày ra một cảnh tượng vô cùng hỗn độn. Quần áo nam có nữ có vứt bừa bãi trên sàn cùng với những đồ dùng tình thú quăng lung tung trông thật nhức mắt. Tiêu Thần chậm rãi nhặt chiếc áo sơ mi với chiếc quần dài lên, tùy tiện mặc vào người. Ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn Lương Diệc Bạch đang co rúm trên giường với tấm chăn mỏng: - Còn không mặc đồ vào sao? Anh Phong cáu rồi đấy! Và cái vị tên “anh Phong” kia không ai khác là chồng của Diệc Bạch - Chu Hải Phong. Bấy giờ y đang đứng cạnh giường, tay siết chặt thành nắm đấm, răng nghiến ken két. Sự tức giận khiến cả người y run lên. Cũng phải thôi, thấy vợ mình trong cảnh này với người anh em mà mình luôn tin tưởng, không điên mới lạ. Có điều, y điên lên thì Tiêu Thần càng vui. Y gần như rít qua kẽ răng: - Gian phu dâm phụ! Chúng mày là đồ không biết xấu hổ! Chúng mày ở phòng tao làm ra chuyện dơ bẩn này, khốn nạn! Tiêu Thần lạnh lùng nhếch mép: - Anh Phong, cho phép em vẫn được gọi anh như thế nhé. Anh thấy sao? Có…
Chương 9: Cản đường tôi? Đừng mơ
Là Yêu Hay Là Hận?Tác giả: Sakura ShanTruyện Đam MỹĐêm, trong căn phòng tối tăm bày ra một cảnh tượng vô cùng hỗn độn. Quần áo nam có nữ có vứt bừa bãi trên sàn cùng với những đồ dùng tình thú quăng lung tung trông thật nhức mắt. Tiêu Thần chậm rãi nhặt chiếc áo sơ mi với chiếc quần dài lên, tùy tiện mặc vào người. Ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn Lương Diệc Bạch đang co rúm trên giường với tấm chăn mỏng: - Còn không mặc đồ vào sao? Anh Phong cáu rồi đấy! Và cái vị tên “anh Phong” kia không ai khác là chồng của Diệc Bạch - Chu Hải Phong. Bấy giờ y đang đứng cạnh giường, tay siết chặt thành nắm đấm, răng nghiến ken két. Sự tức giận khiến cả người y run lên. Cũng phải thôi, thấy vợ mình trong cảnh này với người anh em mà mình luôn tin tưởng, không điên mới lạ. Có điều, y điên lên thì Tiêu Thần càng vui. Y gần như rít qua kẽ răng: - Gian phu dâm phụ! Chúng mày là đồ không biết xấu hổ! Chúng mày ở phòng tao làm ra chuyện dơ bẩn này, khốn nạn! Tiêu Thần lạnh lùng nhếch mép: - Anh Phong, cho phép em vẫn được gọi anh như thế nhé. Anh thấy sao? Có… Ngày kia là sinh nhật của Tư Vũ, Lưu Kỳ lo muốn chết. Sau khi hỏi rõ con gái mình, Lưu Kỳ rốt cuộc cũng biết Tư Vũ quả thực có tâm ý với Tiêu Thần. Chuyện này khỏi cần nói cũng biết mức độ nguy hiểm của nó. Tiêu Thần muốn giữ Tư Vũ bên cạnh hắn, mà cậu lại nguyện ý để hắn giữ, như thế không phải tự tìm chết sao? Lưu Kỳ giờ phải vò đầu rứt tóc, cố nghĩ ra cách nào ngăn cản chuyện xấu xảy ra, y không thể đợi đến sinh nhật cậu, khi Tiêu Thần chiếm hữu cậu mới nhảy vào cướp người. Y cũng không biết làm sao với tình cảm cậu dành cho hắn. Muốn ngăn cậu chỉ có thể nói ra chuyện trước kia, nhưng... cậu chịu nổi đả kích này sao? Không, y phải nghĩ cách khác, nhất định nghĩ cách, không lo ổn thỏa chuyện này y không yên tâm nổi.Cuộc đời vẫn luôn trớ trêu như thế, con người ta có đôi khi không thể thực hiện những việc mà mình định thực hiện.Ngày mai là sinh nhật Tư Vũ, Lưu Kỳ nghỉ việc ở nhà, giam mình trong phòng nghĩ cách. Tử Lam vốn muốn kéo ba cô đi chọn quà cho Chu Tư Vũ, thấy y như thế lại thôi. Cô bĩu môi rời khỏi nhà, nghĩ thầm: “Ba muốn cản họ? Con mới không tin ba có cái khả năng đó.”Lưu Kỳ đang tập trung hao phí tế bào thần kinh đến sắp phát điên thì chuông điện thoại reo, thấy là trợ lý gọi. Y bực mình bắt máy, gần như gào lên:- Cái gì?Cô trợ lý Vương Điệp Ảnh của Lưu Kỳ suýt chút nữa đã thủng màng nhĩ, nhưng hiện tại không có tâm trạng quản xem tai mình làm sao không, giọng nói gấp gáp:- Lưu phó tổng, xảy ra chuyện rồi!- Chuyện gì? Tôi nghỉ chưa được một ngày liền xảy ra chuyện, các người có biết làm ăn không hả? Muốn tôi sa thải hết một lượt sao?Điệp Ảnh chịu ăn mắng, cố gắng nhẫn nại. Không sao không sao, cô là nhân viên, sếp giận cô chịu, nhưng cô phải làm tròn bổn phận.- Lưu phó tổng, dự án khu đất phía Đông thành phố D có vấn đề. Tiêu chủ tịch bảo tôi gọi ngài xử lý. Xem ra rất nghiêm trọng.Vừa nói cô vừa hồi tưởng lại vẻ mặt của Tiêu Thần lúc ra lệnh cho cô, đáng sợ muốn chết. Tim cô còn chưa về vị trí cũ đây. Nói xem, con người có thể tỏa ra khí lạnh của Diêm Vương vậy sao?Lưu Kỳ ở bên này cũng đã sợ đến mặt trắng bệch. Dự án này rất quan trọng với công ty Tiêu Vũ, ngay từ đầu Tiêu Thần đã giao cho Lưu Kỳ làm, bởi lẽ để người khác làm hắn không yên tâm. Giờ thì sao? Hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi. Ban nãy trước khi cúp máy, Vương Điệp Ảnh đã kịp trình bày qua tình hình với Lưu Kỳ. Đại khái miếng đất này khi mua là do Lưu Kỳ dùng chút mánh khóe. Không trách được, bọn họ xuất thân hắc đạo, dù nay không còn nữa nhưng vẫn là quen dùng thủ đoạn. Bình thường đều không sao, vậy mà lần này lại... Nếu chuyện xử lý không xong, e là mảnh đất sẽ bị thu hồi. Đến lúc đó, lỗ là không tránh khỏi, chưa nói danh tiếng công ty bị ảnh hưởng, Tiêu Thần còn không xé xác Lưu Kỳ ra ư?Lúc này chuyện về Tư Vũ đã hoàn toàn bị Lưu Kỳ vứt ra sau đầu. Y ngay lập tức bảo Điệp Ảnh đặt vé máy bay đi thành phố D, trước đó sẽ ghé qua công ty lấy tài liệu. Không nhanh y sẽ chết không toàn thây đó. Y thừa nhận, mình rất sợ Tiêu Thần.Tiêu Thần giờ đang ngồi trong phòng làm việc, tay cầm bức ảnh của Tư Vũ miết miết. Thật dễ thương, mấy ngày qua hắn trêu chọc cậu không ít, cũng chỉ muốn thử phản ứng của cậu. Không ngờ dọa cậu sợ đến nỗi tránh hắn như tránh quỷ, vừa thấy hắn liền đỏ mặt. Dáng vẻ ngượng ngùng của cậu, rất hấp dẫn nha. Nó cũng chứng minh, cậu đối với hắn có cảm giác. Hắn vốn chỉ coi cậu là thế thân, vấn đề cậu có yêu hắn hay không đáng lẽ không cần quan tâm. Nhưng dù là thú nuôi, để nó tự nguyện cho mình giày vò, vẫn tốt hơn bị mình ép buộc. Tránh cho đến lúc làm ra chuyện gì quá đáng lại khiến nó chạy mất.Chuông điện thoại reo, Tiêu Thần nhấc máy, thanh âm đạm mạc cất lên:- Nói đi!Giọng Điệp Ảnh lí nhí như nói thầm, lại có chút run run:- Đã lên máy bay thưa ngài.- Tốt! Xử lý cho tốt. Không thì cô và phó tổng của cô chờ chết đi.Cúp máy, Tiêu Thần cười đến quỷ dị. Chuyện này còn không phải do hắn an bài sao? Để Lưu Kỳ quay vòng vòng với mớ rắc rối ở thành phố D, sẽ không còn thời gian nghĩ đến Tư Vũ nữa. Hắn sẽ thuận lợi làm việc của hắn mà không bị y ngăn cản. Lần này hắn đụng chạm không ít, đảm bảo Lưu Kỳ có cố sống cố chết tới mấy cũng không có khả năng trong ba ngày mà giải quyết xong. Tiêu Thần thoải mái tựa người lên ghế dựa, thỏa mãn tự nói một mình:- Muốn cản đường tôi? Đừng mơ! Tiểu Vũ, thấy anh giỏi không nào? Anh trai của em không làm gì được anh đâu. Tiểu Vũ, anh sẽ sớm đem em quay lại, chờ anh nhé. Anh yêu em.___Có thể bạn sẽ cảm thấy tính cách Tiêu Thần có chút... dị. Ngày ngày ngắm ảnh Tư Vũ lại đi nhớ Lưu Vũ. Căn bản ảnh đánh đồng 2 người làm một rồi á. Cho nên, với ảnh, chỉ có Tiểu Vũ, không phân biệt là Chu Tư Vũ hay Lưu Vũ.
Ngày kia là sinh nhật của Tư Vũ, Lưu Kỳ lo muốn chết. Sau khi hỏi rõ con gái mình, Lưu Kỳ rốt cuộc cũng biết Tư Vũ quả thực có tâm ý với Tiêu Thần. Chuyện này khỏi cần nói cũng biết mức độ nguy hiểm của nó. Tiêu Thần muốn giữ Tư Vũ bên cạnh hắn, mà cậu lại nguyện ý để hắn giữ, như thế không phải tự tìm chết sao? Lưu Kỳ giờ phải vò đầu rứt tóc, cố nghĩ ra cách nào ngăn cản chuyện xấu xảy ra, y không thể đợi đến sinh nhật cậu, khi Tiêu Thần chiếm hữu cậu mới nhảy vào cướp người. Y cũng không biết làm sao với tình cảm cậu dành cho hắn. Muốn ngăn cậu chỉ có thể nói ra chuyện trước kia, nhưng... cậu chịu nổi đả kích này sao? Không, y phải nghĩ cách khác, nhất định nghĩ cách, không lo ổn thỏa chuyện này y không yên tâm nổi.
Cuộc đời vẫn luôn trớ trêu như thế, con người ta có đôi khi không thể thực hiện những việc mà mình định thực hiện.
Ngày mai là sinh nhật Tư Vũ, Lưu Kỳ nghỉ việc ở nhà, giam mình trong phòng nghĩ cách. Tử Lam vốn muốn kéo ba cô đi chọn quà cho Chu Tư Vũ, thấy y như thế lại thôi. Cô bĩu môi rời khỏi nhà, nghĩ thầm: “Ba muốn cản họ? Con mới không tin ba có cái khả năng đó.”
Lưu Kỳ đang tập trung hao phí tế bào thần kinh đến sắp phát điên thì chuông điện thoại reo, thấy là trợ lý gọi. Y bực mình bắt máy, gần như gào lên:
- Cái gì?
Cô trợ lý Vương Điệp Ảnh của Lưu Kỳ suýt chút nữa đã thủng màng nhĩ, nhưng hiện tại không có tâm trạng quản xem tai mình làm sao không, giọng nói gấp gáp:
- Lưu phó tổng, xảy ra chuyện rồi!
- Chuyện gì? Tôi nghỉ chưa được một ngày liền xảy ra chuyện, các người có biết làm ăn không hả? Muốn tôi sa thải hết một lượt sao?
Điệp Ảnh chịu ăn mắng, cố gắng nhẫn nại. Không sao không sao, cô là nhân viên, sếp giận cô chịu, nhưng cô phải làm tròn bổn phận.
- Lưu phó tổng, dự án khu đất phía Đông thành phố D có vấn đề. Tiêu chủ tịch bảo tôi gọi ngài xử lý. Xem ra rất nghiêm trọng.
Vừa nói cô vừa hồi tưởng lại vẻ mặt của Tiêu Thần lúc ra lệnh cho cô, đáng sợ muốn chết. Tim cô còn chưa về vị trí cũ đây. Nói xem, con người có thể tỏa ra khí lạnh của Diêm Vương vậy sao?
Lưu Kỳ ở bên này cũng đã sợ đến mặt trắng bệch. Dự án này rất quan trọng với công ty Tiêu Vũ, ngay từ đầu Tiêu Thần đã giao cho Lưu Kỳ làm, bởi lẽ để người khác làm hắn không yên tâm. Giờ thì sao? Hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi. Ban nãy trước khi cúp máy, Vương Điệp Ảnh đã kịp trình bày qua tình hình với Lưu Kỳ. Đại khái miếng đất này khi mua là do Lưu Kỳ dùng chút mánh khóe. Không trách được, bọn họ xuất thân hắc đạo, dù nay không còn nữa nhưng vẫn là quen dùng thủ đoạn. Bình thường đều không sao, vậy mà lần này lại... Nếu chuyện xử lý không xong, e là mảnh đất sẽ bị thu hồi. Đến lúc đó, lỗ là không tránh khỏi, chưa nói danh tiếng công ty bị ảnh hưởng, Tiêu Thần còn không xé xác Lưu Kỳ ra ư?
Lúc này chuyện về Tư Vũ đã hoàn toàn bị Lưu Kỳ vứt ra sau đầu. Y ngay lập tức bảo Điệp Ảnh đặt vé máy bay đi thành phố D, trước đó sẽ ghé qua công ty lấy tài liệu. Không nhanh y sẽ chết không toàn thây đó. Y thừa nhận, mình rất sợ Tiêu Thần.
Tiêu Thần giờ đang ngồi trong phòng làm việc, tay cầm bức ảnh của Tư Vũ miết miết. Thật dễ thương, mấy ngày qua hắn trêu chọc cậu không ít, cũng chỉ muốn thử phản ứng của cậu. Không ngờ dọa cậu sợ đến nỗi tránh hắn như tránh quỷ, vừa thấy hắn liền đỏ mặt. Dáng vẻ ngượng ngùng của cậu, rất hấp dẫn nha. Nó cũng chứng minh, cậu đối với hắn có cảm giác. Hắn vốn chỉ coi cậu là thế thân, vấn đề cậu có yêu hắn hay không đáng lẽ không cần quan tâm. Nhưng dù là thú nuôi, để nó tự nguyện cho mình giày vò, vẫn tốt hơn bị mình ép buộc. Tránh cho đến lúc làm ra chuyện gì quá đáng lại khiến nó chạy mất.
Chuông điện thoại reo, Tiêu Thần nhấc máy, thanh âm đạm mạc cất lên:
- Nói đi!
Giọng Điệp Ảnh lí nhí như nói thầm, lại có chút run run:
- Đã lên máy bay thưa ngài.
- Tốt! Xử lý cho tốt. Không thì cô và phó tổng của cô chờ chết đi.
Cúp máy, Tiêu Thần cười đến quỷ dị. Chuyện này còn không phải do hắn an bài sao? Để Lưu Kỳ quay vòng vòng với mớ rắc rối ở thành phố D, sẽ không còn thời gian nghĩ đến Tư Vũ nữa. Hắn sẽ thuận lợi làm việc của hắn mà không bị y ngăn cản. Lần này hắn đụng chạm không ít, đảm bảo Lưu Kỳ có cố sống cố chết tới mấy cũng không có khả năng trong ba ngày mà giải quyết xong. Tiêu Thần thoải mái tựa người lên ghế dựa, thỏa mãn tự nói một mình:
- Muốn cản đường tôi? Đừng mơ! Tiểu Vũ, thấy anh giỏi không nào? Anh trai của em không làm gì được anh đâu. Tiểu Vũ, anh sẽ sớm đem em quay lại, chờ anh nhé. Anh yêu em.
___
Có thể bạn sẽ cảm thấy tính cách Tiêu Thần có chút... dị. Ngày ngày ngắm ảnh Tư Vũ lại đi nhớ Lưu Vũ. Căn bản ảnh đánh đồng 2 người làm một rồi á. Cho nên, với ảnh, chỉ có Tiểu Vũ, không phân biệt là Chu Tư Vũ hay Lưu Vũ.
Là Yêu Hay Là Hận?Tác giả: Sakura ShanTruyện Đam MỹĐêm, trong căn phòng tối tăm bày ra một cảnh tượng vô cùng hỗn độn. Quần áo nam có nữ có vứt bừa bãi trên sàn cùng với những đồ dùng tình thú quăng lung tung trông thật nhức mắt. Tiêu Thần chậm rãi nhặt chiếc áo sơ mi với chiếc quần dài lên, tùy tiện mặc vào người. Ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn Lương Diệc Bạch đang co rúm trên giường với tấm chăn mỏng: - Còn không mặc đồ vào sao? Anh Phong cáu rồi đấy! Và cái vị tên “anh Phong” kia không ai khác là chồng của Diệc Bạch - Chu Hải Phong. Bấy giờ y đang đứng cạnh giường, tay siết chặt thành nắm đấm, răng nghiến ken két. Sự tức giận khiến cả người y run lên. Cũng phải thôi, thấy vợ mình trong cảnh này với người anh em mà mình luôn tin tưởng, không điên mới lạ. Có điều, y điên lên thì Tiêu Thần càng vui. Y gần như rít qua kẽ răng: - Gian phu dâm phụ! Chúng mày là đồ không biết xấu hổ! Chúng mày ở phòng tao làm ra chuyện dơ bẩn này, khốn nạn! Tiêu Thần lạnh lùng nhếch mép: - Anh Phong, cho phép em vẫn được gọi anh như thế nhé. Anh thấy sao? Có… Ngày kia là sinh nhật của Tư Vũ, Lưu Kỳ lo muốn chết. Sau khi hỏi rõ con gái mình, Lưu Kỳ rốt cuộc cũng biết Tư Vũ quả thực có tâm ý với Tiêu Thần. Chuyện này khỏi cần nói cũng biết mức độ nguy hiểm của nó. Tiêu Thần muốn giữ Tư Vũ bên cạnh hắn, mà cậu lại nguyện ý để hắn giữ, như thế không phải tự tìm chết sao? Lưu Kỳ giờ phải vò đầu rứt tóc, cố nghĩ ra cách nào ngăn cản chuyện xấu xảy ra, y không thể đợi đến sinh nhật cậu, khi Tiêu Thần chiếm hữu cậu mới nhảy vào cướp người. Y cũng không biết làm sao với tình cảm cậu dành cho hắn. Muốn ngăn cậu chỉ có thể nói ra chuyện trước kia, nhưng... cậu chịu nổi đả kích này sao? Không, y phải nghĩ cách khác, nhất định nghĩ cách, không lo ổn thỏa chuyện này y không yên tâm nổi.Cuộc đời vẫn luôn trớ trêu như thế, con người ta có đôi khi không thể thực hiện những việc mà mình định thực hiện.Ngày mai là sinh nhật Tư Vũ, Lưu Kỳ nghỉ việc ở nhà, giam mình trong phòng nghĩ cách. Tử Lam vốn muốn kéo ba cô đi chọn quà cho Chu Tư Vũ, thấy y như thế lại thôi. Cô bĩu môi rời khỏi nhà, nghĩ thầm: “Ba muốn cản họ? Con mới không tin ba có cái khả năng đó.”Lưu Kỳ đang tập trung hao phí tế bào thần kinh đến sắp phát điên thì chuông điện thoại reo, thấy là trợ lý gọi. Y bực mình bắt máy, gần như gào lên:- Cái gì?Cô trợ lý Vương Điệp Ảnh của Lưu Kỳ suýt chút nữa đã thủng màng nhĩ, nhưng hiện tại không có tâm trạng quản xem tai mình làm sao không, giọng nói gấp gáp:- Lưu phó tổng, xảy ra chuyện rồi!- Chuyện gì? Tôi nghỉ chưa được một ngày liền xảy ra chuyện, các người có biết làm ăn không hả? Muốn tôi sa thải hết một lượt sao?Điệp Ảnh chịu ăn mắng, cố gắng nhẫn nại. Không sao không sao, cô là nhân viên, sếp giận cô chịu, nhưng cô phải làm tròn bổn phận.- Lưu phó tổng, dự án khu đất phía Đông thành phố D có vấn đề. Tiêu chủ tịch bảo tôi gọi ngài xử lý. Xem ra rất nghiêm trọng.Vừa nói cô vừa hồi tưởng lại vẻ mặt của Tiêu Thần lúc ra lệnh cho cô, đáng sợ muốn chết. Tim cô còn chưa về vị trí cũ đây. Nói xem, con người có thể tỏa ra khí lạnh của Diêm Vương vậy sao?Lưu Kỳ ở bên này cũng đã sợ đến mặt trắng bệch. Dự án này rất quan trọng với công ty Tiêu Vũ, ngay từ đầu Tiêu Thần đã giao cho Lưu Kỳ làm, bởi lẽ để người khác làm hắn không yên tâm. Giờ thì sao? Hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi. Ban nãy trước khi cúp máy, Vương Điệp Ảnh đã kịp trình bày qua tình hình với Lưu Kỳ. Đại khái miếng đất này khi mua là do Lưu Kỳ dùng chút mánh khóe. Không trách được, bọn họ xuất thân hắc đạo, dù nay không còn nữa nhưng vẫn là quen dùng thủ đoạn. Bình thường đều không sao, vậy mà lần này lại... Nếu chuyện xử lý không xong, e là mảnh đất sẽ bị thu hồi. Đến lúc đó, lỗ là không tránh khỏi, chưa nói danh tiếng công ty bị ảnh hưởng, Tiêu Thần còn không xé xác Lưu Kỳ ra ư?Lúc này chuyện về Tư Vũ đã hoàn toàn bị Lưu Kỳ vứt ra sau đầu. Y ngay lập tức bảo Điệp Ảnh đặt vé máy bay đi thành phố D, trước đó sẽ ghé qua công ty lấy tài liệu. Không nhanh y sẽ chết không toàn thây đó. Y thừa nhận, mình rất sợ Tiêu Thần.Tiêu Thần giờ đang ngồi trong phòng làm việc, tay cầm bức ảnh của Tư Vũ miết miết. Thật dễ thương, mấy ngày qua hắn trêu chọc cậu không ít, cũng chỉ muốn thử phản ứng của cậu. Không ngờ dọa cậu sợ đến nỗi tránh hắn như tránh quỷ, vừa thấy hắn liền đỏ mặt. Dáng vẻ ngượng ngùng của cậu, rất hấp dẫn nha. Nó cũng chứng minh, cậu đối với hắn có cảm giác. Hắn vốn chỉ coi cậu là thế thân, vấn đề cậu có yêu hắn hay không đáng lẽ không cần quan tâm. Nhưng dù là thú nuôi, để nó tự nguyện cho mình giày vò, vẫn tốt hơn bị mình ép buộc. Tránh cho đến lúc làm ra chuyện gì quá đáng lại khiến nó chạy mất.Chuông điện thoại reo, Tiêu Thần nhấc máy, thanh âm đạm mạc cất lên:- Nói đi!Giọng Điệp Ảnh lí nhí như nói thầm, lại có chút run run:- Đã lên máy bay thưa ngài.- Tốt! Xử lý cho tốt. Không thì cô và phó tổng của cô chờ chết đi.Cúp máy, Tiêu Thần cười đến quỷ dị. Chuyện này còn không phải do hắn an bài sao? Để Lưu Kỳ quay vòng vòng với mớ rắc rối ở thành phố D, sẽ không còn thời gian nghĩ đến Tư Vũ nữa. Hắn sẽ thuận lợi làm việc của hắn mà không bị y ngăn cản. Lần này hắn đụng chạm không ít, đảm bảo Lưu Kỳ có cố sống cố chết tới mấy cũng không có khả năng trong ba ngày mà giải quyết xong. Tiêu Thần thoải mái tựa người lên ghế dựa, thỏa mãn tự nói một mình:- Muốn cản đường tôi? Đừng mơ! Tiểu Vũ, thấy anh giỏi không nào? Anh trai của em không làm gì được anh đâu. Tiểu Vũ, anh sẽ sớm đem em quay lại, chờ anh nhé. Anh yêu em.___Có thể bạn sẽ cảm thấy tính cách Tiêu Thần có chút... dị. Ngày ngày ngắm ảnh Tư Vũ lại đi nhớ Lưu Vũ. Căn bản ảnh đánh đồng 2 người làm một rồi á. Cho nên, với ảnh, chỉ có Tiểu Vũ, không phân biệt là Chu Tư Vũ hay Lưu Vũ.