Tác giả:

Ánh mặt trời chạng vạng mang sắc vàng chói lọi, rơi lên dãy hành lang thật dài vòng quanh gấp khúc, xuyên qua cửa sổ chạm khắc hoa, chiếu rọi trên giường trong phòng. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trên giường kia, dưới ánh mặt trời chiếu sáng có vẻ đặc biệt điềm tĩnh an tường, liếc nhìn một cái, rất nhiều người có lẽ sẽ bị gương mặt đầy tàn nhan của nàng doạ chạy mất, nhưng nhìn xem cẩn thận, ngũ quan của nàng kỳ thực rất xinh đẹp, chỉ là bị tàn nhan che kín khuôn mặt nên không thấy nét xinh đẹp của nàng, khiến người căn bản không nguyện ý tới gần nàng. Gió nhẹ thổi, cửa sổ đầy chuỗi lay động, theo gió phát ra âm thanh mềm nhẹ, nữ tử trên giường tay nhỏ đột nhiên giật giật. “Phu nhân, đại tiểu thư nàng…. Nàng giống như tỉnh lại!” Theo tiếng kêu kích động của nha hoàn, phu nhân Vân Tử Mạn đẩy cửa mà vào, đôi mắt thâm đen nhìn chằm chằm về phía giường nhỏ, hôm qua nàng trông chừng nữ nhi cả đêm chưa chợp mắt. Đầu đau quá! Thiếu nữ trên giường chậm rãi mở to mắt, đôi mắt nguyên bản hơi…

Chương 5: Không phải hắn bỏ nàng, mà là nàng bỏ hắn

Đích Nữ Có Thai: Phụ Thân Phúc Hắc, Thiên Tài Bảo BảoTác giả: Tố Tố TuyếtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngÁnh mặt trời chạng vạng mang sắc vàng chói lọi, rơi lên dãy hành lang thật dài vòng quanh gấp khúc, xuyên qua cửa sổ chạm khắc hoa, chiếu rọi trên giường trong phòng. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trên giường kia, dưới ánh mặt trời chiếu sáng có vẻ đặc biệt điềm tĩnh an tường, liếc nhìn một cái, rất nhiều người có lẽ sẽ bị gương mặt đầy tàn nhan của nàng doạ chạy mất, nhưng nhìn xem cẩn thận, ngũ quan của nàng kỳ thực rất xinh đẹp, chỉ là bị tàn nhan che kín khuôn mặt nên không thấy nét xinh đẹp của nàng, khiến người căn bản không nguyện ý tới gần nàng. Gió nhẹ thổi, cửa sổ đầy chuỗi lay động, theo gió phát ra âm thanh mềm nhẹ, nữ tử trên giường tay nhỏ đột nhiên giật giật. “Phu nhân, đại tiểu thư nàng…. Nàng giống như tỉnh lại!” Theo tiếng kêu kích động của nha hoàn, phu nhân Vân Tử Mạn đẩy cửa mà vào, đôi mắt thâm đen nhìn chằm chằm về phía giường nhỏ, hôm qua nàng trông chừng nữ nhi cả đêm chưa chợp mắt. Đầu đau quá! Thiếu nữ trên giường chậm rãi mở to mắt, đôi mắt nguyên bản hơi… Sắc mặt Thượng Quan Gìa một trận trắng lại một trận xanh, sự tình đã đến bước này, lão nhân phu hắn thật không cách nào đối mặt với nhị vị hoàng tử, đúng lúc này, tiếng nói thanh lãnh kia lại mội lần nữa vang lên---“Chuyện này phụ thân ta cũng không biết chuyện, hôm nay nhị vị hoàng tử đã tìm đến cửa, chúng ta cũng nên đem hôn sự này kết thúc cho tốt đi. Kỳ thực… Nếu như hôm nay nhị vị hoàng tử không đến, Thượng Quan Kinh Vãn ta cũng không tính sẽ gả đi qua!” Thượng Quan Kinh Vãn thản nhiên liếc mắt nhìn Nam Cung Nguyên Liệt.Nam nhân mâu quang thâm thuý nao nao, không có biểu lộ quá nhiều cảm xúc, đáy mắt Nam Cung Nguyên Thác cũng chợt loé lên nhiều hứng thú, không nghĩ tới đại tiểu thư háo sắc này còn có thể nói ra một loạt câu nói như vậy, có chút ý tứ a!Người nội tâm rung động nhất sợ chỉ có một mình Thượng Quan Gìa, hắn thế nào cũng không ngờ được nữ nhi hắn bình thường khinh thường nhất lại thay hắn giải vây trong thời khắc mấu chốt này.Nam Cung Nguyên Liệt vẫn là lần đầu tiên dùng ánh mắt nhìn kỹ vị đại tiểu thư Thượng quan này, trước kia hắn từ tâm đến nhãn đều dùng vẻ khinh thường để nhìn kẻ ngu ngốc này, hoàng nãi nãi cũng không biết là trúng phải tà gi, từ thời điểm nha đầu Thượng Quan Khinh Vạn kia còn ở trong bụng mẹ, liền xui khiến hoàng thượng chỉ phúc vi hôn, vì hắn định hôn nhân với một tiếu oa nhi.Nếu Thượng Quan Khinh Vãn có thể giống nương nàng Thượng Quan phu nhân tâm linh thủ xảo như vậy, tinh thông nữ tắc cũng thôi, Thượng Quan phu nhân này lại cố tình sinh ra một nha đầu ngốc, đã khiến nhị hoàng tử như hắn trở thành trò cười cho mọi người ở khắp kinh thành, cục tức này Nam Cung Nguyên Liệt vô luận như thế nào cũng nuốt không trôi.Mắt thấy hôn kỳ càng ngày càng gần, nhị hoàng tử Nam Cung Nguyên Liệt nguyên bản muốn đào hôn, khi nghe tam đệ Nam Cung Nguyên Thác hạ lời thề cam đoan sâu sắc mới đành nhịn xuống, mắt thấy đại hôn sắp đến, tính nhẫn nại của Nam Cung Nguyên Liệt cũng sắp tiêu hết, không nghĩ ông trời cũng giúp hắn, tam đệ Nam Cung Nguyên Thác đột nhiên chạy tới nói cho hắn biết, Thượng Quan đại tiểu thư thất trinh trước ngày đại hôn, cũng không biết là tiểu tử này từ nơi nào có được tin tức này, Nam Cung Nguyên Liệt tựa hồ cũng không có lựa chọn khác, chỉ có thể tạm thời thử xem, mới cùng tam đệ đi đến nơi này một chuyến.Chính là đến thừa tướng phủ liền đi thằng đến nơi này, đáy lòng Nam Cung Nguyên Liệt đều cảm thấy bất an cùng không yên, cho đến khi Thượng Quan Khinh Vãn xuất hiện, lời của nàng triệt để giúp hắn yên tâm, không nghĩ tới trời xanh thực sự có mắt, rốt cuộc giúp hắn đợi được cơ hội từ hôn ngàn năm một thuở này.Nhưng mà, ngay tại thời khắc này, Nam Cung Nguyên Liệt đối mặt với ánh mắt như nước của vị Thượng Quan đại tiểu thư này, đột nhiên phát hiện ánh mắt nàng giống như mang theo một loại câu người, tuy rằng trên mặt đầy tàn nhan, nhưng cặp mắt kia lại trong suốt như nước, từ chóp mũi tản ra một loại khí chất kiêu ngạo lạnh lùng mà người thường không có, nơi nào có nửa điểm thần thái háo sắc chứ?“Nữ nhi, ngươi… Ngươi đang nói cái gi?” Thượng Quan Gìa giật mình, tuy rằng trong ngày thường cũng không muốn nhìn thấy nữ nhi này, nhưng hôm nay thật sự là bị nhị hoàng tử lui hôn, mặt mũi thừa tướng phủ của hắn làm sao bảo tồn đây? Có lẽ nên làm theo lời của Liễu thị, có thể sử dụng biện pháp khác để bảo trì cuộc hôn nhân này không, thí dụ như đem thứ nữ Nghê Diệu gả đại đi, cứ như vậy, hôn sự theo lẽ thường có thể cử hành, mặt mũi thừa tướng phủ cũng có thể bảo vệ.“Phụ thân, nữ nhi không có nói giỡn, cửa hôn sự này…. Lui!” Thượng Quan Khinh Vãn một mặt nhìn chằm chằm sắc mặt của Thượng Quan Gìa, một mặt nghiêm cẩn lại lần nữa mở miệng :”Không phải hắn bỏ ta, mà là ta bỏ hắn!”Thượng Quan Gìa sửng sờ trừng lớn mắt, là do hắn mắt mờ sao? Đáy mắt Thượng Quan Khinh Vãn chỗ sâu nhất lộ ra mũi nhọn lãnh liệt, không phải giả vờ, nha đầu kia thế nào lại bỗng nhiên thay đổi cá tính như thế?Nàng bỏ hắn?! Nam Cung Nguyên Liệt phút chốc cũng mở to hai mắt, dựa vào cái gì? Hắn đây đường đường là hoàng tử, như thế nào lại bị một kẻ ngốc tử bất trinh bất khiết đến bỏ hắn nha!

Sắc mặt Thượng Quan Gìa một trận trắng lại một trận xanh, sự tình đã đến bước này, lão nhân phu hắn thật không cách nào đối mặt với nhị vị hoàng tử, đúng lúc này, tiếng nói thanh lãnh kia lại mội lần nữa vang lên---

“Chuyện này phụ thân ta cũng không biết chuyện, hôm nay nhị vị hoàng tử đã tìm đến cửa, chúng ta cũng nên đem hôn sự này kết thúc cho tốt đi. Kỳ thực… Nếu như hôm nay nhị vị hoàng tử không đến, Thượng Quan Kinh Vãn ta cũng không tính sẽ gả đi qua!” Thượng Quan Kinh Vãn thản nhiên liếc mắt nhìn Nam Cung Nguyên Liệt.

Nam nhân mâu quang thâm thuý nao nao, không có biểu lộ quá nhiều cảm xúc, đáy mắt Nam Cung Nguyên Thác cũng chợt loé lên nhiều hứng thú, không nghĩ tới đại tiểu thư háo sắc này còn có thể nói ra một loạt câu nói như vậy, có chút ý tứ a!

Người nội tâm rung động nhất sợ chỉ có một mình Thượng Quan Gìa, hắn thế nào cũng không ngờ được nữ nhi hắn bình thường khinh thường nhất lại thay hắn giải vây trong thời khắc mấu chốt này.

Nam Cung Nguyên Liệt vẫn là lần đầu tiên dùng ánh mắt nhìn kỹ vị đại tiểu thư Thượng quan này, trước kia hắn từ tâm đến nhãn đều dùng vẻ khinh thường để nhìn kẻ ngu ngốc này, hoàng nãi nãi cũng không biết là trúng phải tà gi, từ thời điểm nha đầu Thượng Quan Khinh Vạn kia còn ở trong bụng mẹ, liền xui khiến hoàng thượng chỉ phúc vi hôn, vì hắn định hôn nhân với một tiếu oa nhi.

Nếu Thượng Quan Khinh Vãn có thể giống nương nàng Thượng Quan phu nhân tâm linh thủ xảo như vậy, tinh thông nữ tắc cũng thôi, Thượng Quan phu nhân này lại cố tình sinh ra một nha đầu ngốc, đã khiến nhị hoàng tử như hắn trở thành trò cười cho mọi người ở khắp kinh thành, cục tức này Nam Cung Nguyên Liệt vô luận như thế nào cũng nuốt không trôi.

Mắt thấy hôn kỳ càng ngày càng gần, nhị hoàng tử Nam Cung Nguyên Liệt nguyên bản muốn đào hôn, khi nghe tam đệ Nam Cung Nguyên Thác hạ lời thề cam đoan sâu sắc mới đành nhịn xuống, mắt thấy đại hôn sắp đến, tính nhẫn nại của Nam Cung Nguyên Liệt cũng sắp tiêu hết, không nghĩ ông trời cũng giúp hắn, tam đệ Nam Cung Nguyên Thác đột nhiên chạy tới nói cho hắn biết, Thượng Quan đại tiểu thư thất trinh trước ngày đại hôn, cũng không biết là tiểu tử này từ nơi nào có được tin tức này, Nam Cung Nguyên Liệt tựa hồ cũng không có lựa chọn khác, chỉ có thể tạm thời thử xem, mới cùng tam đệ đi đến nơi này một chuyến.

Chính là đến thừa tướng phủ liền đi thằng đến nơi này, đáy lòng Nam Cung Nguyên Liệt đều cảm thấy bất an cùng không yên, cho đến khi Thượng Quan Khinh Vãn xuất hiện, lời của nàng triệt để giúp hắn yên tâm, không nghĩ tới trời xanh thực sự có mắt, rốt cuộc giúp hắn đợi được cơ hội từ hôn ngàn năm một thuở này.

Nhưng mà, ngay tại thời khắc này, Nam Cung Nguyên Liệt đối mặt với ánh mắt như nước của vị Thượng Quan đại tiểu thư này, đột nhiên phát hiện ánh mắt nàng giống như mang theo một loại câu người, tuy rằng trên mặt đầy tàn nhan, nhưng cặp mắt kia lại trong suốt như nước, từ chóp mũi tản ra một loại khí chất kiêu ngạo lạnh lùng mà người thường không có, nơi nào có nửa điểm thần thái háo sắc chứ?

“Nữ nhi, ngươi… Ngươi đang nói cái gi?” Thượng Quan Gìa giật mình, tuy rằng trong ngày thường cũng không muốn nhìn thấy nữ nhi này, nhưng hôm nay thật sự là bị nhị hoàng tử lui hôn, mặt mũi thừa tướng phủ của hắn làm sao bảo tồn đây? Có lẽ nên làm theo lời của Liễu thị, có thể sử dụng biện pháp khác để bảo trì cuộc hôn nhân này không, thí dụ như đem thứ nữ Nghê Diệu gả đại đi, cứ như vậy, hôn sự theo lẽ thường có thể cử hành, mặt mũi thừa tướng phủ cũng có thể bảo vệ.

“Phụ thân, nữ nhi không có nói giỡn, cửa hôn sự này…. Lui!” Thượng Quan Khinh Vãn một mặt nhìn chằm chằm sắc mặt của Thượng Quan Gìa, một mặt nghiêm cẩn lại lần nữa mở miệng :”Không phải hắn bỏ ta, mà là ta bỏ hắn!”

Thượng Quan Gìa sửng sờ trừng lớn mắt, là do hắn mắt mờ sao? Đáy mắt Thượng Quan Khinh Vãn chỗ sâu nhất lộ ra mũi nhọn lãnh liệt, không phải giả vờ, nha đầu kia thế nào lại bỗng nhiên thay đổi cá tính như thế?

Nàng bỏ hắn?! Nam Cung Nguyên Liệt phút chốc cũng mở to hai mắt, dựa vào cái gì? Hắn đây đường đường là hoàng tử, như thế nào lại bị một kẻ ngốc tử bất trinh bất khiết đến bỏ hắn nha!

Đích Nữ Có Thai: Phụ Thân Phúc Hắc, Thiên Tài Bảo BảoTác giả: Tố Tố TuyếtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngÁnh mặt trời chạng vạng mang sắc vàng chói lọi, rơi lên dãy hành lang thật dài vòng quanh gấp khúc, xuyên qua cửa sổ chạm khắc hoa, chiếu rọi trên giường trong phòng. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trên giường kia, dưới ánh mặt trời chiếu sáng có vẻ đặc biệt điềm tĩnh an tường, liếc nhìn một cái, rất nhiều người có lẽ sẽ bị gương mặt đầy tàn nhan của nàng doạ chạy mất, nhưng nhìn xem cẩn thận, ngũ quan của nàng kỳ thực rất xinh đẹp, chỉ là bị tàn nhan che kín khuôn mặt nên không thấy nét xinh đẹp của nàng, khiến người căn bản không nguyện ý tới gần nàng. Gió nhẹ thổi, cửa sổ đầy chuỗi lay động, theo gió phát ra âm thanh mềm nhẹ, nữ tử trên giường tay nhỏ đột nhiên giật giật. “Phu nhân, đại tiểu thư nàng…. Nàng giống như tỉnh lại!” Theo tiếng kêu kích động của nha hoàn, phu nhân Vân Tử Mạn đẩy cửa mà vào, đôi mắt thâm đen nhìn chằm chằm về phía giường nhỏ, hôm qua nàng trông chừng nữ nhi cả đêm chưa chợp mắt. Đầu đau quá! Thiếu nữ trên giường chậm rãi mở to mắt, đôi mắt nguyên bản hơi… Sắc mặt Thượng Quan Gìa một trận trắng lại một trận xanh, sự tình đã đến bước này, lão nhân phu hắn thật không cách nào đối mặt với nhị vị hoàng tử, đúng lúc này, tiếng nói thanh lãnh kia lại mội lần nữa vang lên---“Chuyện này phụ thân ta cũng không biết chuyện, hôm nay nhị vị hoàng tử đã tìm đến cửa, chúng ta cũng nên đem hôn sự này kết thúc cho tốt đi. Kỳ thực… Nếu như hôm nay nhị vị hoàng tử không đến, Thượng Quan Kinh Vãn ta cũng không tính sẽ gả đi qua!” Thượng Quan Kinh Vãn thản nhiên liếc mắt nhìn Nam Cung Nguyên Liệt.Nam nhân mâu quang thâm thuý nao nao, không có biểu lộ quá nhiều cảm xúc, đáy mắt Nam Cung Nguyên Thác cũng chợt loé lên nhiều hứng thú, không nghĩ tới đại tiểu thư háo sắc này còn có thể nói ra một loạt câu nói như vậy, có chút ý tứ a!Người nội tâm rung động nhất sợ chỉ có một mình Thượng Quan Gìa, hắn thế nào cũng không ngờ được nữ nhi hắn bình thường khinh thường nhất lại thay hắn giải vây trong thời khắc mấu chốt này.Nam Cung Nguyên Liệt vẫn là lần đầu tiên dùng ánh mắt nhìn kỹ vị đại tiểu thư Thượng quan này, trước kia hắn từ tâm đến nhãn đều dùng vẻ khinh thường để nhìn kẻ ngu ngốc này, hoàng nãi nãi cũng không biết là trúng phải tà gi, từ thời điểm nha đầu Thượng Quan Khinh Vạn kia còn ở trong bụng mẹ, liền xui khiến hoàng thượng chỉ phúc vi hôn, vì hắn định hôn nhân với một tiếu oa nhi.Nếu Thượng Quan Khinh Vãn có thể giống nương nàng Thượng Quan phu nhân tâm linh thủ xảo như vậy, tinh thông nữ tắc cũng thôi, Thượng Quan phu nhân này lại cố tình sinh ra một nha đầu ngốc, đã khiến nhị hoàng tử như hắn trở thành trò cười cho mọi người ở khắp kinh thành, cục tức này Nam Cung Nguyên Liệt vô luận như thế nào cũng nuốt không trôi.Mắt thấy hôn kỳ càng ngày càng gần, nhị hoàng tử Nam Cung Nguyên Liệt nguyên bản muốn đào hôn, khi nghe tam đệ Nam Cung Nguyên Thác hạ lời thề cam đoan sâu sắc mới đành nhịn xuống, mắt thấy đại hôn sắp đến, tính nhẫn nại của Nam Cung Nguyên Liệt cũng sắp tiêu hết, không nghĩ ông trời cũng giúp hắn, tam đệ Nam Cung Nguyên Thác đột nhiên chạy tới nói cho hắn biết, Thượng Quan đại tiểu thư thất trinh trước ngày đại hôn, cũng không biết là tiểu tử này từ nơi nào có được tin tức này, Nam Cung Nguyên Liệt tựa hồ cũng không có lựa chọn khác, chỉ có thể tạm thời thử xem, mới cùng tam đệ đi đến nơi này một chuyến.Chính là đến thừa tướng phủ liền đi thằng đến nơi này, đáy lòng Nam Cung Nguyên Liệt đều cảm thấy bất an cùng không yên, cho đến khi Thượng Quan Khinh Vãn xuất hiện, lời của nàng triệt để giúp hắn yên tâm, không nghĩ tới trời xanh thực sự có mắt, rốt cuộc giúp hắn đợi được cơ hội từ hôn ngàn năm một thuở này.Nhưng mà, ngay tại thời khắc này, Nam Cung Nguyên Liệt đối mặt với ánh mắt như nước của vị Thượng Quan đại tiểu thư này, đột nhiên phát hiện ánh mắt nàng giống như mang theo một loại câu người, tuy rằng trên mặt đầy tàn nhan, nhưng cặp mắt kia lại trong suốt như nước, từ chóp mũi tản ra một loại khí chất kiêu ngạo lạnh lùng mà người thường không có, nơi nào có nửa điểm thần thái háo sắc chứ?“Nữ nhi, ngươi… Ngươi đang nói cái gi?” Thượng Quan Gìa giật mình, tuy rằng trong ngày thường cũng không muốn nhìn thấy nữ nhi này, nhưng hôm nay thật sự là bị nhị hoàng tử lui hôn, mặt mũi thừa tướng phủ của hắn làm sao bảo tồn đây? Có lẽ nên làm theo lời của Liễu thị, có thể sử dụng biện pháp khác để bảo trì cuộc hôn nhân này không, thí dụ như đem thứ nữ Nghê Diệu gả đại đi, cứ như vậy, hôn sự theo lẽ thường có thể cử hành, mặt mũi thừa tướng phủ cũng có thể bảo vệ.“Phụ thân, nữ nhi không có nói giỡn, cửa hôn sự này…. Lui!” Thượng Quan Khinh Vãn một mặt nhìn chằm chằm sắc mặt của Thượng Quan Gìa, một mặt nghiêm cẩn lại lần nữa mở miệng :”Không phải hắn bỏ ta, mà là ta bỏ hắn!”Thượng Quan Gìa sửng sờ trừng lớn mắt, là do hắn mắt mờ sao? Đáy mắt Thượng Quan Khinh Vãn chỗ sâu nhất lộ ra mũi nhọn lãnh liệt, không phải giả vờ, nha đầu kia thế nào lại bỗng nhiên thay đổi cá tính như thế?Nàng bỏ hắn?! Nam Cung Nguyên Liệt phút chốc cũng mở to hai mắt, dựa vào cái gì? Hắn đây đường đường là hoàng tử, như thế nào lại bị một kẻ ngốc tử bất trinh bất khiết đến bỏ hắn nha!

Chương 5: Không phải hắn bỏ nàng, mà là nàng bỏ hắn