Tác giả:

Ánh mặt trời chạng vạng mang sắc vàng chói lọi, rơi lên dãy hành lang thật dài vòng quanh gấp khúc, xuyên qua cửa sổ chạm khắc hoa, chiếu rọi trên giường trong phòng. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trên giường kia, dưới ánh mặt trời chiếu sáng có vẻ đặc biệt điềm tĩnh an tường, liếc nhìn một cái, rất nhiều người có lẽ sẽ bị gương mặt đầy tàn nhan của nàng doạ chạy mất, nhưng nhìn xem cẩn thận, ngũ quan của nàng kỳ thực rất xinh đẹp, chỉ là bị tàn nhan che kín khuôn mặt nên không thấy nét xinh đẹp của nàng, khiến người căn bản không nguyện ý tới gần nàng. Gió nhẹ thổi, cửa sổ đầy chuỗi lay động, theo gió phát ra âm thanh mềm nhẹ, nữ tử trên giường tay nhỏ đột nhiên giật giật. “Phu nhân, đại tiểu thư nàng…. Nàng giống như tỉnh lại!” Theo tiếng kêu kích động của nha hoàn, phu nhân Vân Tử Mạn đẩy cửa mà vào, đôi mắt thâm đen nhìn chằm chằm về phía giường nhỏ, hôm qua nàng trông chừng nữ nhi cả đêm chưa chợp mắt. Đầu đau quá! Thiếu nữ trên giường chậm rãi mở to mắt, đôi mắt nguyên bản hơi…

Chương 109: Hắn là tới xem náo nhiệt

Đích Nữ Có Thai: Phụ Thân Phúc Hắc, Thiên Tài Bảo BảoTác giả: Tố Tố TuyếtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngÁnh mặt trời chạng vạng mang sắc vàng chói lọi, rơi lên dãy hành lang thật dài vòng quanh gấp khúc, xuyên qua cửa sổ chạm khắc hoa, chiếu rọi trên giường trong phòng. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trên giường kia, dưới ánh mặt trời chiếu sáng có vẻ đặc biệt điềm tĩnh an tường, liếc nhìn một cái, rất nhiều người có lẽ sẽ bị gương mặt đầy tàn nhan của nàng doạ chạy mất, nhưng nhìn xem cẩn thận, ngũ quan của nàng kỳ thực rất xinh đẹp, chỉ là bị tàn nhan che kín khuôn mặt nên không thấy nét xinh đẹp của nàng, khiến người căn bản không nguyện ý tới gần nàng. Gió nhẹ thổi, cửa sổ đầy chuỗi lay động, theo gió phát ra âm thanh mềm nhẹ, nữ tử trên giường tay nhỏ đột nhiên giật giật. “Phu nhân, đại tiểu thư nàng…. Nàng giống như tỉnh lại!” Theo tiếng kêu kích động của nha hoàn, phu nhân Vân Tử Mạn đẩy cửa mà vào, đôi mắt thâm đen nhìn chằm chằm về phía giường nhỏ, hôm qua nàng trông chừng nữ nhi cả đêm chưa chợp mắt. Đầu đau quá! Thiếu nữ trên giường chậm rãi mở to mắt, đôi mắt nguyên bản hơi… Thượng Quan Khinh Vãn lắc đầu, giả bộ khó xử, bộ dạng muốn nói lại thôi:”Tam hoàng tử nói… Lần đầu tiên nhìn thấy nhị muội liền thích ngươi ngay, hi vọng có thể có cơ hội cùng nhị muội lén hẹn riêng một lần. Hắn còn nói… Hắn còn nói… Thởi tiết hôm nay tốt như vậy, ánh trăng ban đêm nhất định sẽ rất đẹp, hắn muốn hẹn nhị muội vào giờ tý đêm nay ở sau hoa viên, trước hoa dưới trăng…”Nói tới đây, đôi mi thanh tú của Thượng Quan Khinh Vãn đột nhiên nhăn lại, liên tục xua tay nói:”Coi như quên đi, ta vẫn không thể giúp tam hoàng tử chuyển lời nhắn này được, muội muội cứ xem như không có nghe thấy những lời bừa bãi của ta nha.”Dứt lời, Thượng Quan Khinh Vãn giống như đứa nhỏ mắc lỗi liền muốn chạy trốn, nhanh như chớp liền đem Thượng Quan Nghê Diệu bỏ ra khá xa.Thượng Quan Nghê Diệu đứng tại chỗ, khoé môi si si ngốc ngốc cười, hoàn toàn đắm chìm trong tin tức mới vừa rồi của Thượng Quan Khinh Vãn mang đến, không ngờ tam hoàn tử lại đối với nàng nhất kiến chung tình, nếu không phải do Thượng Quan Khinh Vãn nói hớ lời, nàng vẫn còn ngu ngốc chưa nhận ra nha!Ngày tốt cảnh đẹp, trước hoa dưới trăng, là chuyện lãng mạn cỡ nào! Thượng Quan Nghê Diệu đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, hứng phấn đến nổi hận không thể lập tức đem tin tức tốt lành này nói cho mẫu thân biết, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là tốt nhất không nên nói, chờ sau khi nàng cùng tam hoàng tử đính ước, nhất định sẽ làm cho Liễu thị một kinh hỉ thật lớn, nàng muốn để cho mẫu thân biết, không cần người ngoài trợ giúp, nàng cũng có đủ lực hấp dẫn, khiến cho Nam Cung Nguyên Thác đối với nàng vừa gặp đã thương thôi.--- ------ --------Dãy phân tuyến hoa lệ---- ------ -----Giờ tý, Thượng Quan Khinh Vãn trốn ở một nơi bí mật gần đó, mắt thấy một người mặc y phục màu trắng từ trong Phù Dung bước ra, nhị tiểu thư Thượng Quan Nghê Diệu ăn mặc hết sức lộng lẫy, vạt váy xoã, tay áo vãn cùng sắc lụa mỏng, thắc lưng bằng dây thụ anh kết lại, tóc đen cài toàn châu bi vàng bát bảo, xinh đẹp diệu dàng trong nháy mắt biến thành quyến rũ thuần thục.“Chính là nàng ấy, thấy rõ ràng chưa?” Mắt thuỷ trong suốt của Thượng Quan Khinh Vãn loé ra ý cười xấu xa cùng sự giảo hoạt, sườn mắt liếc sang nam tử bên cạnh, Cao Hùn một thân y phục được thêu hoa văn mạn đà la đỏ rực, cả người lộ ra hơi thở mê người giống như yêu nghiệt, chỉ thấy ánh mắt của hắn dừng ở trên người Thượng Quan Nghê Diệu đàng từ Phù Dung uyển chuồn êm ra ngoài, khoé môi không khỏi gợi lên một nụ cười xấu xa-----“Thì ra là một tiểu mĩ nhân, nếu thực là như thế này, chẳng bằng kịch già tình thật thì tốt rồi, tại hạ nguyện ý không thu đồng xu nào.”Thượng Quan Khinh Vãn lạnh lùng lườn hắn một cái, tức giận gắt giọng:”Ngươi dám?! Bổn tiểu thư chỉ là muốn cho nàng ta một chút giáo huấn, không cho phép ngươi thực sự chiếm tiện nghi của nàng ta, ngươi nếu dám chiếm dù chỉ là nửa phần tiện nghi của nàng ấy, bổn tiểu thư sẽ khiến cho chủ tử của ngươi thiến ngươi, sau này không có cơ hội làm công, chỉ có thể làm thiếp.”“Nữ nhân nhà ngươi thật lợi hại…” Tươi cười trên khoé môi của Cao Hùng vẫn chưa rút đi, chỉ là tiếp tục đem ánh mắt nhìn về một phương hướng khác, sắc mặt lập tức biến đổi thành vẻ cun kính nghiêm nghị:”Gia, tiểu nhân phải đi làm chính sự, nơi này… Liền giao cho gia cùng Thượng Quan đại tiểu thư.”Thượng Quan Khinh Vãn nghe thấy vậy liền ngoái đầu nhìn lại, đúng lúc đối mặt với đôi mắt sắc bén như chim ưng kia của Bạch Hoa Trần, nam tử theo màn đêm bước từng bước đến, ngũ quan cực kỳ anh tuấn lộ dần, mày kiếm anh tuấn ẩn ẩn lộ ra uy nghiêm, thân hình cao lớn tiến từng bước lên phía trước đều mang theo lực áp bức cùng uy h**p, khí thế bá đạo tràn ngập bốn hướng.“Bạch công tử sao ngươi lại tới đây?” Mắt của Thượng Quan Khinh Vãn ánh lên vẻ ngoài ý muốn, nam nhân này thật đúng là cầm tinh con mèo mà, đi đứng không nghe thấy tiếng động, hắn liền chạy tới phía sau nàng.“Đương nhiên là tới xem náo nhiệt…” Khoé môi của Bạch Hoa Trần khẽ nhếch, trên khoé môi kia là nụ cười ma mị bất định, giống như ngọn lửa yêu diệm sáng quắc, chói mắt đến cực điểm, làm cho hắn thoạt nhìn tuấn tà giống như thiên thần, mị hoặc tựa như yêu nghiệt!

Thượng Quan Khinh Vãn lắc đầu, giả bộ khó xử, bộ dạng muốn nói lại thôi:”Tam hoàng tử nói… Lần đầu tiên nhìn thấy nhị muội liền thích ngươi ngay, hi vọng có thể có cơ hội cùng nhị muội lén hẹn riêng một lần. Hắn còn nói… Hắn còn nói… Thởi tiết hôm nay tốt như vậy, ánh trăng ban đêm nhất định sẽ rất đẹp, hắn muốn hẹn nhị muội vào giờ tý đêm nay ở sau hoa viên, trước hoa dưới trăng…”

Nói tới đây, đôi mi thanh tú của Thượng Quan Khinh Vãn đột nhiên nhăn lại, liên tục xua tay nói:”Coi như quên đi, ta vẫn không thể giúp tam hoàng tử chuyển lời nhắn này được, muội muội cứ xem như không có nghe thấy những lời bừa bãi của ta nha.”

Dứt lời, Thượng Quan Khinh Vãn giống như đứa nhỏ mắc lỗi liền muốn chạy trốn, nhanh như chớp liền đem Thượng Quan Nghê Diệu bỏ ra khá xa.

Thượng Quan Nghê Diệu đứng tại chỗ, khoé môi si si ngốc ngốc cười, hoàn toàn đắm chìm trong tin tức mới vừa rồi của Thượng Quan Khinh Vãn mang đến, không ngờ tam hoàn tử lại đối với nàng nhất kiến chung tình, nếu không phải do Thượng Quan Khinh Vãn nói hớ lời, nàng vẫn còn ngu ngốc chưa nhận ra nha!

Ngày tốt cảnh đẹp, trước hoa dưới trăng, là chuyện lãng mạn cỡ nào! Thượng Quan Nghê Diệu đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, hứng phấn đến nổi hận không thể lập tức đem tin tức tốt lành này nói cho mẫu thân biết, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là tốt nhất không nên nói, chờ sau khi nàng cùng tam hoàng tử đính ước, nhất định sẽ làm cho Liễu thị một kinh hỉ thật lớn, nàng muốn để cho mẫu thân biết, không cần người ngoài trợ giúp, nàng cũng có đủ lực hấp dẫn, khiến cho Nam Cung Nguyên Thác đối với nàng vừa gặp đã thương thôi.

--- ------ --------Dãy phân tuyến hoa lệ---- ------ -----

Giờ tý, Thượng Quan Khinh Vãn trốn ở một nơi bí mật gần đó, mắt thấy một người mặc y phục màu trắng từ trong Phù Dung bước ra, nhị tiểu thư Thượng Quan Nghê Diệu ăn mặc hết sức lộng lẫy, vạt váy xoã, tay áo vãn cùng sắc lụa mỏng, thắc lưng bằng dây thụ anh kết lại, tóc đen cài toàn châu bi vàng bát bảo, xinh đẹp diệu dàng trong nháy mắt biến thành quyến rũ thuần thục.

“Chính là nàng ấy, thấy rõ ràng chưa?” Mắt thuỷ trong suốt của Thượng Quan Khinh Vãn loé ra ý cười xấu xa cùng sự giảo hoạt, sườn mắt liếc sang nam tử bên cạnh, Cao Hùn một thân y phục được thêu hoa văn mạn đà la đỏ rực, cả người lộ ra hơi thở mê người giống như yêu nghiệt, chỉ thấy ánh mắt của hắn dừng ở trên người Thượng Quan Nghê Diệu đàng từ Phù Dung uyển chuồn êm ra ngoài, khoé môi không khỏi gợi lên một nụ cười xấu xa-----

“Thì ra là một tiểu mĩ nhân, nếu thực là như thế này, chẳng bằng kịch già tình thật thì tốt rồi, tại hạ nguyện ý không thu đồng xu nào.”

Thượng Quan Khinh Vãn lạnh lùng lườn hắn một cái, tức giận gắt giọng:”Ngươi dám?! Bổn tiểu thư chỉ là muốn cho nàng ta một chút giáo huấn, không cho phép ngươi thực sự chiếm tiện nghi của nàng ta, ngươi nếu dám chiếm dù chỉ là nửa phần tiện nghi của nàng ấy, bổn tiểu thư sẽ khiến cho chủ tử của ngươi thiến ngươi, sau này không có cơ hội làm công, chỉ có thể làm thiếp.”

“Nữ nhân nhà ngươi thật lợi hại…” Tươi cười trên khoé môi của Cao Hùng vẫn chưa rút đi, chỉ là tiếp tục đem ánh mắt nhìn về một phương hướng khác, sắc mặt lập tức biến đổi thành vẻ cun kính nghiêm nghị:”Gia, tiểu nhân phải đi làm chính sự, nơi này… Liền giao cho gia cùng Thượng Quan đại tiểu thư.”

Thượng Quan Khinh Vãn nghe thấy vậy liền ngoái đầu nhìn lại, đúng lúc đối mặt với đôi mắt sắc bén như chim ưng kia của Bạch Hoa Trần, nam tử theo màn đêm bước từng bước đến, ngũ quan cực kỳ anh tuấn lộ dần, mày kiếm anh tuấn ẩn ẩn lộ ra uy nghiêm, thân hình cao lớn tiến từng bước lên phía trước đều mang theo lực áp bức cùng uy h**p, khí thế bá đạo tràn ngập bốn hướng.

“Bạch công tử sao ngươi lại tới đây?” Mắt của Thượng Quan Khinh Vãn ánh lên vẻ ngoài ý muốn, nam nhân này thật đúng là cầm tinh con mèo mà, đi đứng không nghe thấy tiếng động, hắn liền chạy tới phía sau nàng.

“Đương nhiên là tới xem náo nhiệt…” Khoé môi của Bạch Hoa Trần khẽ nhếch, trên khoé môi kia là nụ cười ma mị bất định, giống như ngọn lửa yêu diệm sáng quắc, chói mắt đến cực điểm, làm cho hắn thoạt nhìn tuấn tà giống như thiên thần, mị hoặc tựa như yêu nghiệt!

Đích Nữ Có Thai: Phụ Thân Phúc Hắc, Thiên Tài Bảo BảoTác giả: Tố Tố TuyếtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngÁnh mặt trời chạng vạng mang sắc vàng chói lọi, rơi lên dãy hành lang thật dài vòng quanh gấp khúc, xuyên qua cửa sổ chạm khắc hoa, chiếu rọi trên giường trong phòng. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trên giường kia, dưới ánh mặt trời chiếu sáng có vẻ đặc biệt điềm tĩnh an tường, liếc nhìn một cái, rất nhiều người có lẽ sẽ bị gương mặt đầy tàn nhan của nàng doạ chạy mất, nhưng nhìn xem cẩn thận, ngũ quan của nàng kỳ thực rất xinh đẹp, chỉ là bị tàn nhan che kín khuôn mặt nên không thấy nét xinh đẹp của nàng, khiến người căn bản không nguyện ý tới gần nàng. Gió nhẹ thổi, cửa sổ đầy chuỗi lay động, theo gió phát ra âm thanh mềm nhẹ, nữ tử trên giường tay nhỏ đột nhiên giật giật. “Phu nhân, đại tiểu thư nàng…. Nàng giống như tỉnh lại!” Theo tiếng kêu kích động của nha hoàn, phu nhân Vân Tử Mạn đẩy cửa mà vào, đôi mắt thâm đen nhìn chằm chằm về phía giường nhỏ, hôm qua nàng trông chừng nữ nhi cả đêm chưa chợp mắt. Đầu đau quá! Thiếu nữ trên giường chậm rãi mở to mắt, đôi mắt nguyên bản hơi… Thượng Quan Khinh Vãn lắc đầu, giả bộ khó xử, bộ dạng muốn nói lại thôi:”Tam hoàng tử nói… Lần đầu tiên nhìn thấy nhị muội liền thích ngươi ngay, hi vọng có thể có cơ hội cùng nhị muội lén hẹn riêng một lần. Hắn còn nói… Hắn còn nói… Thởi tiết hôm nay tốt như vậy, ánh trăng ban đêm nhất định sẽ rất đẹp, hắn muốn hẹn nhị muội vào giờ tý đêm nay ở sau hoa viên, trước hoa dưới trăng…”Nói tới đây, đôi mi thanh tú của Thượng Quan Khinh Vãn đột nhiên nhăn lại, liên tục xua tay nói:”Coi như quên đi, ta vẫn không thể giúp tam hoàng tử chuyển lời nhắn này được, muội muội cứ xem như không có nghe thấy những lời bừa bãi của ta nha.”Dứt lời, Thượng Quan Khinh Vãn giống như đứa nhỏ mắc lỗi liền muốn chạy trốn, nhanh như chớp liền đem Thượng Quan Nghê Diệu bỏ ra khá xa.Thượng Quan Nghê Diệu đứng tại chỗ, khoé môi si si ngốc ngốc cười, hoàn toàn đắm chìm trong tin tức mới vừa rồi của Thượng Quan Khinh Vãn mang đến, không ngờ tam hoàn tử lại đối với nàng nhất kiến chung tình, nếu không phải do Thượng Quan Khinh Vãn nói hớ lời, nàng vẫn còn ngu ngốc chưa nhận ra nha!Ngày tốt cảnh đẹp, trước hoa dưới trăng, là chuyện lãng mạn cỡ nào! Thượng Quan Nghê Diệu đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, hứng phấn đến nổi hận không thể lập tức đem tin tức tốt lành này nói cho mẫu thân biết, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là tốt nhất không nên nói, chờ sau khi nàng cùng tam hoàng tử đính ước, nhất định sẽ làm cho Liễu thị một kinh hỉ thật lớn, nàng muốn để cho mẫu thân biết, không cần người ngoài trợ giúp, nàng cũng có đủ lực hấp dẫn, khiến cho Nam Cung Nguyên Thác đối với nàng vừa gặp đã thương thôi.--- ------ --------Dãy phân tuyến hoa lệ---- ------ -----Giờ tý, Thượng Quan Khinh Vãn trốn ở một nơi bí mật gần đó, mắt thấy một người mặc y phục màu trắng từ trong Phù Dung bước ra, nhị tiểu thư Thượng Quan Nghê Diệu ăn mặc hết sức lộng lẫy, vạt váy xoã, tay áo vãn cùng sắc lụa mỏng, thắc lưng bằng dây thụ anh kết lại, tóc đen cài toàn châu bi vàng bát bảo, xinh đẹp diệu dàng trong nháy mắt biến thành quyến rũ thuần thục.“Chính là nàng ấy, thấy rõ ràng chưa?” Mắt thuỷ trong suốt của Thượng Quan Khinh Vãn loé ra ý cười xấu xa cùng sự giảo hoạt, sườn mắt liếc sang nam tử bên cạnh, Cao Hùn một thân y phục được thêu hoa văn mạn đà la đỏ rực, cả người lộ ra hơi thở mê người giống như yêu nghiệt, chỉ thấy ánh mắt của hắn dừng ở trên người Thượng Quan Nghê Diệu đàng từ Phù Dung uyển chuồn êm ra ngoài, khoé môi không khỏi gợi lên một nụ cười xấu xa-----“Thì ra là một tiểu mĩ nhân, nếu thực là như thế này, chẳng bằng kịch già tình thật thì tốt rồi, tại hạ nguyện ý không thu đồng xu nào.”Thượng Quan Khinh Vãn lạnh lùng lườn hắn một cái, tức giận gắt giọng:”Ngươi dám?! Bổn tiểu thư chỉ là muốn cho nàng ta một chút giáo huấn, không cho phép ngươi thực sự chiếm tiện nghi của nàng ta, ngươi nếu dám chiếm dù chỉ là nửa phần tiện nghi của nàng ấy, bổn tiểu thư sẽ khiến cho chủ tử của ngươi thiến ngươi, sau này không có cơ hội làm công, chỉ có thể làm thiếp.”“Nữ nhân nhà ngươi thật lợi hại…” Tươi cười trên khoé môi của Cao Hùng vẫn chưa rút đi, chỉ là tiếp tục đem ánh mắt nhìn về một phương hướng khác, sắc mặt lập tức biến đổi thành vẻ cun kính nghiêm nghị:”Gia, tiểu nhân phải đi làm chính sự, nơi này… Liền giao cho gia cùng Thượng Quan đại tiểu thư.”Thượng Quan Khinh Vãn nghe thấy vậy liền ngoái đầu nhìn lại, đúng lúc đối mặt với đôi mắt sắc bén như chim ưng kia của Bạch Hoa Trần, nam tử theo màn đêm bước từng bước đến, ngũ quan cực kỳ anh tuấn lộ dần, mày kiếm anh tuấn ẩn ẩn lộ ra uy nghiêm, thân hình cao lớn tiến từng bước lên phía trước đều mang theo lực áp bức cùng uy h**p, khí thế bá đạo tràn ngập bốn hướng.“Bạch công tử sao ngươi lại tới đây?” Mắt của Thượng Quan Khinh Vãn ánh lên vẻ ngoài ý muốn, nam nhân này thật đúng là cầm tinh con mèo mà, đi đứng không nghe thấy tiếng động, hắn liền chạy tới phía sau nàng.“Đương nhiên là tới xem náo nhiệt…” Khoé môi của Bạch Hoa Trần khẽ nhếch, trên khoé môi kia là nụ cười ma mị bất định, giống như ngọn lửa yêu diệm sáng quắc, chói mắt đến cực điểm, làm cho hắn thoạt nhìn tuấn tà giống như thiên thần, mị hoặc tựa như yêu nghiệt!

Chương 109: Hắn là tới xem náo nhiệt