“Ưm......” Huyết Hồ kêu lên một tiếng, mở ra con ngươi lạnh như băng, liền phát giác bốn phía một mảnh tối đen, hô hấp cũng có chút khó khăn, cả người yếu ớt vô lực. Đôi mi thanh tú nhíu lại, một cỗ bất an nảy lên trong lòng, nàng hẳn là đã chết trong vụ nổ khi chấp hành nhiệm vụ, nhưng là vì sao lại xuất hiện ở cái địa phương này? Hỏa Hoàng, Thanh Loan, Bích Yêu, Linh Miêu, Băng Phách đâu rồi, các nàng có thể hay không cũng ở gần đây? Ngẫm lại thật đúng là buồn cười, mệt các nàng còn là tổ sát thủ xuất sắc của thế kỷ 21 làm người ta nghe tin đã sợ mất mật, cư nhiên khi chấp hành nhiệm vụ bị gài bẫy. Con ngươi sáng ngời lóe lên tia quang mang quỷ dị, trong bóng đêm đảo tới đảo lui, giống như chim ưng sắc bén nhìn thấy con mồi. Huyết Hồ nghĩ muốn nhúc nhích, đột nhiên phát hiện tay chân của mình đều bị trói lại, chẳng lẽ nàng may mắn không chết nhưng lại bị người ta trói lại. Nghĩ vậy, sắc mặt nàng không khỏi âm trầm vài phần, con ngươi u ám xẹt qua một chút thị huyết , dám trói Huyết…

Quyển 1 - Chương 41: Khán đài hoa đào

Huyết Hồ Thiên Hạ: Cuồng Ngạo Sát Thủ PhiTác giả: Chinh Văn Tác GiảTruyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“Ưm......” Huyết Hồ kêu lên một tiếng, mở ra con ngươi lạnh như băng, liền phát giác bốn phía một mảnh tối đen, hô hấp cũng có chút khó khăn, cả người yếu ớt vô lực. Đôi mi thanh tú nhíu lại, một cỗ bất an nảy lên trong lòng, nàng hẳn là đã chết trong vụ nổ khi chấp hành nhiệm vụ, nhưng là vì sao lại xuất hiện ở cái địa phương này? Hỏa Hoàng, Thanh Loan, Bích Yêu, Linh Miêu, Băng Phách đâu rồi, các nàng có thể hay không cũng ở gần đây? Ngẫm lại thật đúng là buồn cười, mệt các nàng còn là tổ sát thủ xuất sắc của thế kỷ 21 làm người ta nghe tin đã sợ mất mật, cư nhiên khi chấp hành nhiệm vụ bị gài bẫy. Con ngươi sáng ngời lóe lên tia quang mang quỷ dị, trong bóng đêm đảo tới đảo lui, giống như chim ưng sắc bén nhìn thấy con mồi. Huyết Hồ nghĩ muốn nhúc nhích, đột nhiên phát hiện tay chân của mình đều bị trói lại, chẳng lẽ nàng may mắn không chết nhưng lại bị người ta trói lại. Nghĩ vậy, sắc mặt nàng không khỏi âm trầm vài phần, con ngươi u ám xẹt qua một chút thị huyết , dám trói Huyết… Âm Lăng Triệt thấy vậy không khỏi nhíu mày suy nghĩ sâu xa. Âm Lăng Phong có dã tâm hắn hoàn hoàn có thể thấy được. Nhưng Âm Lăng Mặc, hắn không thể nhìn thấu, cũng đoán không ra, càng không nói tới việc tra xét.Nếu Âm Lăng Mặc có dã tâm, nhìn hắn cả ngày một bộ dáng ngao du sơn thủy, thanh liêm chính trực, như thế nào cũng không giống người có dã tâm. Nhưng đây mới là người làm hắn phải thật cẩn thận. Thường thường người đáng sợ nhất là loại che dấu sâu, thâm tàng bất lộ. Cho nên, vì ngôi vị hoàng đế, mặc kệ là người nào hắn đều không thể khinh thường.Trong lúc suy tư, dư quang nơi khóe mắt Âm Lăng Triệt đột nhiên thoáng nhìn thấy bóng dáng màu hồng, trên môi nở nụ cười bí hiểm, con ngươi đen tuyền lóe ra nhiều đạo ánh sáng. Hưng phấn nhìn chằm chằm bóng dáng màu hồng kia, giống như nhìn thấy con mồi ngon lành của mình.Âm Lăng Phong cảm giác được trong mắt Âm Lăng Triệt nồng đậm hứng thú, liền nhìn theo ánh mắt Âm Lăng Triệt. Lúc thoáng nhìn thấy bóng dáng kia, đồng tử co rụt lại, theo bản năng nhíu nhíu mày.Thoáng nhìn sắc mặt Huyết Hồ trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo, Âm Lăng Triệt càng nhìn lại tràn ngập hứng thú. Âm Lăng Phong trong lòng âm thầm cười lạnh một phen. Hắn vẫn nghĩ người thái tử nhìn trúng là thiên tài Lam gia tam tiểu thư Lam Vũ Tích, không nghĩ tới hắn lại đánh chủ ý lên Lam Vũ Lạc! Nhưng là sao hắn có thể được như ý, huống chi Lam Vũ Lạc cũng không phải là người mà hắn có thể nắm giữ!“Đi thôi, yến hội tuyển phi sẽ sớm bắt đầu” Âm Lăng Triệt thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm Huyết Hồ, ý vị thâm trường nhìn lướt qua Âm Lăng Phong cùng Âm Lăng Mặc, chậm rãi mở miệng nói.Vừa nói xong, Âm Lăng Triệt liền nhấc chân đi đến sân hoa đào. Con ngươi Âm Lăng Phong xẹt qua một đạo u quang, khóe miệng nở nụ cười chế nhạo, đứng dậy liền đi theo.Âm Lăng Mặc thấy vậy lắc lắc đầu, tiêu sái đến cực điểm, uống một hơi cạn sạch ly rượu, phất phất ống tay áo đi theo phía sau.Trong vườn hoa đào có một khán đài rộng mười thước được xây dựng ở trung tâm. Ở đây mùi hoa thơm tràn ngập, hoa rơi rực rỡ, vô cùng có phong phạm của hoàng gia, giống như tiên cảnh chốn nhân gian.Lúc này dưới đài đã chật ních người toàn các công tử tiểu thư. Họ đều muốn mượn cơ hội này tìm mối lương duyên của mình. Tuy nói lần này là yến hội thái tử tuyển phi nhưng vương tôn quý tộc bọ hắn cũng có thể tìm người mà mình vừa ý.Nhìn nhìn lại khắp toàn cảnh xuân tươi đẹp, hoàn phì yến gầy, mỹ nữ muôn hình muôn vẻ cái gì cần có đều có, chỉ nhìn cũng thấy hoa cả mắt.Âm Lăng Triệt, Âm Lăng Phong, Âm Lăng Mặc nhìn lướt qua đám người náo nhiệt, phi thân bước trên sân, ngồi ở vị trí cao nhất.Âm Lăng Triệt ngồi ở chính giữa, bên tay trái là Âm Lăng Phong, tay phải là Âm Lăng Mặc.

Âm Lăng Triệt thấy vậy không khỏi nhíu mày suy nghĩ sâu xa. Âm Lăng Phong có dã tâm hắn hoàn hoàn có thể thấy được. Nhưng Âm Lăng Mặc, hắn không thể nhìn thấu, cũng đoán không ra, càng không nói tới việc tra xét.

Nếu Âm Lăng Mặc có dã tâm, nhìn hắn cả ngày một bộ dáng ngao du sơn thủy, thanh liêm chính trực, như thế nào cũng không giống người có dã tâm. Nhưng đây mới là người làm hắn phải thật cẩn thận. Thường thường người đáng sợ nhất là loại che dấu sâu, thâm tàng bất lộ. Cho nên, vì ngôi vị hoàng đế, mặc kệ là người nào hắn đều không thể khinh thường.

Trong lúc suy tư, dư quang nơi khóe mắt Âm Lăng Triệt đột nhiên thoáng nhìn thấy bóng dáng màu hồng, trên môi nở nụ cười bí hiểm, con ngươi đen tuyền lóe ra nhiều đạo ánh sáng. Hưng phấn nhìn chằm chằm bóng dáng màu hồng kia, giống như nhìn thấy con mồi ngon lành của mình.

Âm Lăng Phong cảm giác được trong mắt Âm Lăng Triệt nồng đậm hứng thú, liền nhìn theo ánh mắt Âm Lăng Triệt. Lúc thoáng nhìn thấy bóng dáng kia, đồng tử co rụt lại, theo bản năng nhíu nhíu mày.

Thoáng nhìn sắc mặt Huyết Hồ trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo, Âm Lăng Triệt càng nhìn lại tràn ngập hứng thú. Âm Lăng Phong trong lòng âm thầm cười lạnh một phen. Hắn vẫn nghĩ người thái tử nhìn trúng là thiên tài Lam gia tam tiểu thư Lam Vũ Tích, không nghĩ tới hắn lại đánh chủ ý lên Lam Vũ Lạc! Nhưng là sao hắn có thể được như ý, huống chi Lam Vũ Lạc cũng không phải là người mà hắn có thể nắm giữ!

“Đi thôi, yến hội tuyển phi sẽ sớm bắt đầu” Âm Lăng Triệt thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm Huyết Hồ, ý vị thâm trường nhìn lướt qua Âm Lăng Phong cùng Âm Lăng Mặc, chậm rãi mở miệng nói.

Vừa nói xong, Âm Lăng Triệt liền nhấc chân đi đến sân hoa đào. Con ngươi Âm Lăng Phong xẹt qua một đạo u quang, khóe miệng nở nụ cười chế nhạo, đứng dậy liền đi theo.

Âm Lăng Mặc thấy vậy lắc lắc đầu, tiêu sái đến cực điểm, uống một hơi cạn sạch ly rượu, phất phất ống tay áo đi theo phía sau.

Trong vườn hoa đào có một khán đài rộng mười thước được xây dựng ở trung tâm. Ở đây mùi hoa thơm tràn ngập, hoa rơi rực rỡ, vô cùng có phong phạm của hoàng gia, giống như tiên cảnh chốn nhân gian.

Lúc này dưới đài đã chật ních người toàn các công tử tiểu thư. Họ đều muốn mượn cơ hội này tìm mối lương duyên của mình. Tuy nói lần này là yến hội thái tử tuyển phi nhưng vương tôn quý tộc bọ hắn cũng có thể tìm người mà mình vừa ý.

Nhìn nhìn lại khắp toàn cảnh xuân tươi đẹp, hoàn phì yến gầy, mỹ nữ muôn hình muôn vẻ cái gì cần có đều có, chỉ nhìn cũng thấy hoa cả mắt.

Âm Lăng Triệt, Âm Lăng Phong, Âm Lăng Mặc nhìn lướt qua đám người náo nhiệt, phi thân bước trên sân, ngồi ở vị trí cao nhất.

Âm Lăng Triệt ngồi ở chính giữa, bên tay trái là Âm Lăng Phong, tay phải là Âm Lăng Mặc.

Huyết Hồ Thiên Hạ: Cuồng Ngạo Sát Thủ PhiTác giả: Chinh Văn Tác GiảTruyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“Ưm......” Huyết Hồ kêu lên một tiếng, mở ra con ngươi lạnh như băng, liền phát giác bốn phía một mảnh tối đen, hô hấp cũng có chút khó khăn, cả người yếu ớt vô lực. Đôi mi thanh tú nhíu lại, một cỗ bất an nảy lên trong lòng, nàng hẳn là đã chết trong vụ nổ khi chấp hành nhiệm vụ, nhưng là vì sao lại xuất hiện ở cái địa phương này? Hỏa Hoàng, Thanh Loan, Bích Yêu, Linh Miêu, Băng Phách đâu rồi, các nàng có thể hay không cũng ở gần đây? Ngẫm lại thật đúng là buồn cười, mệt các nàng còn là tổ sát thủ xuất sắc của thế kỷ 21 làm người ta nghe tin đã sợ mất mật, cư nhiên khi chấp hành nhiệm vụ bị gài bẫy. Con ngươi sáng ngời lóe lên tia quang mang quỷ dị, trong bóng đêm đảo tới đảo lui, giống như chim ưng sắc bén nhìn thấy con mồi. Huyết Hồ nghĩ muốn nhúc nhích, đột nhiên phát hiện tay chân của mình đều bị trói lại, chẳng lẽ nàng may mắn không chết nhưng lại bị người ta trói lại. Nghĩ vậy, sắc mặt nàng không khỏi âm trầm vài phần, con ngươi u ám xẹt qua một chút thị huyết , dám trói Huyết… Âm Lăng Triệt thấy vậy không khỏi nhíu mày suy nghĩ sâu xa. Âm Lăng Phong có dã tâm hắn hoàn hoàn có thể thấy được. Nhưng Âm Lăng Mặc, hắn không thể nhìn thấu, cũng đoán không ra, càng không nói tới việc tra xét.Nếu Âm Lăng Mặc có dã tâm, nhìn hắn cả ngày một bộ dáng ngao du sơn thủy, thanh liêm chính trực, như thế nào cũng không giống người có dã tâm. Nhưng đây mới là người làm hắn phải thật cẩn thận. Thường thường người đáng sợ nhất là loại che dấu sâu, thâm tàng bất lộ. Cho nên, vì ngôi vị hoàng đế, mặc kệ là người nào hắn đều không thể khinh thường.Trong lúc suy tư, dư quang nơi khóe mắt Âm Lăng Triệt đột nhiên thoáng nhìn thấy bóng dáng màu hồng, trên môi nở nụ cười bí hiểm, con ngươi đen tuyền lóe ra nhiều đạo ánh sáng. Hưng phấn nhìn chằm chằm bóng dáng màu hồng kia, giống như nhìn thấy con mồi ngon lành của mình.Âm Lăng Phong cảm giác được trong mắt Âm Lăng Triệt nồng đậm hứng thú, liền nhìn theo ánh mắt Âm Lăng Triệt. Lúc thoáng nhìn thấy bóng dáng kia, đồng tử co rụt lại, theo bản năng nhíu nhíu mày.Thoáng nhìn sắc mặt Huyết Hồ trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo, Âm Lăng Triệt càng nhìn lại tràn ngập hứng thú. Âm Lăng Phong trong lòng âm thầm cười lạnh một phen. Hắn vẫn nghĩ người thái tử nhìn trúng là thiên tài Lam gia tam tiểu thư Lam Vũ Tích, không nghĩ tới hắn lại đánh chủ ý lên Lam Vũ Lạc! Nhưng là sao hắn có thể được như ý, huống chi Lam Vũ Lạc cũng không phải là người mà hắn có thể nắm giữ!“Đi thôi, yến hội tuyển phi sẽ sớm bắt đầu” Âm Lăng Triệt thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm Huyết Hồ, ý vị thâm trường nhìn lướt qua Âm Lăng Phong cùng Âm Lăng Mặc, chậm rãi mở miệng nói.Vừa nói xong, Âm Lăng Triệt liền nhấc chân đi đến sân hoa đào. Con ngươi Âm Lăng Phong xẹt qua một đạo u quang, khóe miệng nở nụ cười chế nhạo, đứng dậy liền đi theo.Âm Lăng Mặc thấy vậy lắc lắc đầu, tiêu sái đến cực điểm, uống một hơi cạn sạch ly rượu, phất phất ống tay áo đi theo phía sau.Trong vườn hoa đào có một khán đài rộng mười thước được xây dựng ở trung tâm. Ở đây mùi hoa thơm tràn ngập, hoa rơi rực rỡ, vô cùng có phong phạm của hoàng gia, giống như tiên cảnh chốn nhân gian.Lúc này dưới đài đã chật ních người toàn các công tử tiểu thư. Họ đều muốn mượn cơ hội này tìm mối lương duyên của mình. Tuy nói lần này là yến hội thái tử tuyển phi nhưng vương tôn quý tộc bọ hắn cũng có thể tìm người mà mình vừa ý.Nhìn nhìn lại khắp toàn cảnh xuân tươi đẹp, hoàn phì yến gầy, mỹ nữ muôn hình muôn vẻ cái gì cần có đều có, chỉ nhìn cũng thấy hoa cả mắt.Âm Lăng Triệt, Âm Lăng Phong, Âm Lăng Mặc nhìn lướt qua đám người náo nhiệt, phi thân bước trên sân, ngồi ở vị trí cao nhất.Âm Lăng Triệt ngồi ở chính giữa, bên tay trái là Âm Lăng Phong, tay phải là Âm Lăng Mặc.

Quyển 1 - Chương 41: Khán đài hoa đào