“Ưm......” Huyết Hồ kêu lên một tiếng, mở ra con ngươi lạnh như băng, liền phát giác bốn phía một mảnh tối đen, hô hấp cũng có chút khó khăn, cả người yếu ớt vô lực. Đôi mi thanh tú nhíu lại, một cỗ bất an nảy lên trong lòng, nàng hẳn là đã chết trong vụ nổ khi chấp hành nhiệm vụ, nhưng là vì sao lại xuất hiện ở cái địa phương này? Hỏa Hoàng, Thanh Loan, Bích Yêu, Linh Miêu, Băng Phách đâu rồi, các nàng có thể hay không cũng ở gần đây? Ngẫm lại thật đúng là buồn cười, mệt các nàng còn là tổ sát thủ xuất sắc của thế kỷ 21 làm người ta nghe tin đã sợ mất mật, cư nhiên khi chấp hành nhiệm vụ bị gài bẫy. Con ngươi sáng ngời lóe lên tia quang mang quỷ dị, trong bóng đêm đảo tới đảo lui, giống như chim ưng sắc bén nhìn thấy con mồi. Huyết Hồ nghĩ muốn nhúc nhích, đột nhiên phát hiện tay chân của mình đều bị trói lại, chẳng lẽ nàng may mắn không chết nhưng lại bị người ta trói lại. Nghĩ vậy, sắc mặt nàng không khỏi âm trầm vài phần, con ngươi u ám xẹt qua một chút thị huyết , dám trói Huyết…
Quyển 1 - Chương 42: Điệu múa kinh diễm
Huyết Hồ Thiên Hạ: Cuồng Ngạo Sát Thủ PhiTác giả: Chinh Văn Tác GiảTruyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“Ưm......” Huyết Hồ kêu lên một tiếng, mở ra con ngươi lạnh như băng, liền phát giác bốn phía một mảnh tối đen, hô hấp cũng có chút khó khăn, cả người yếu ớt vô lực. Đôi mi thanh tú nhíu lại, một cỗ bất an nảy lên trong lòng, nàng hẳn là đã chết trong vụ nổ khi chấp hành nhiệm vụ, nhưng là vì sao lại xuất hiện ở cái địa phương này? Hỏa Hoàng, Thanh Loan, Bích Yêu, Linh Miêu, Băng Phách đâu rồi, các nàng có thể hay không cũng ở gần đây? Ngẫm lại thật đúng là buồn cười, mệt các nàng còn là tổ sát thủ xuất sắc của thế kỷ 21 làm người ta nghe tin đã sợ mất mật, cư nhiên khi chấp hành nhiệm vụ bị gài bẫy. Con ngươi sáng ngời lóe lên tia quang mang quỷ dị, trong bóng đêm đảo tới đảo lui, giống như chim ưng sắc bén nhìn thấy con mồi. Huyết Hồ nghĩ muốn nhúc nhích, đột nhiên phát hiện tay chân của mình đều bị trói lại, chẳng lẽ nàng may mắn không chết nhưng lại bị người ta trói lại. Nghĩ vậy, sắc mặt nàng không khỏi âm trầm vài phần, con ngươi u ám xẹt qua một chút thị huyết , dám trói Huyết… Ba vị hoàng tử tuấn mỹ bất phàm, khí vũ hiên ngang khiến đám người một trận bạo động.Âm Lăng Triệt nhìn lướt qua mọi người phía dưới, ánh mắt ở trên người Huyết Hồ dừng lại nửa khắc, khóe miệng tà tà gợi lên, nở nụ cười mị hoặc với mọi người. Nhẹ lay động chiết phiến trong tay, thanh âm trầm thấp mà lại từ tính vang lên: “Yến hội tuyển phi hôm nay chia làm ba mục chính”Âm Lăng Triệt dừng một chút, nhìn đám người đang ồn ào phía dưới, tiếp tục nói: “Mục đầu tiên là so vũ đạo (múa). Mục thứ hai là so tài năng thi từ ca phú và mục cuối cùng là luận võ nghệ. Các vị chuẩn bị tốt chưa? Mục đầu ai sẽ lên trước đây?”Lam Vũ Tích nghe vậy, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên. Trên mặt tràn đầy tự tin. Vũ đạo, thi từ phế vật Lam Vũ Lạc kia không biết gì cả. Về phần Lam Vũ Tích, muốn cùng đệ nhất tài nữ Minh thành là nàng đấu, quả thực là ảo tưởng! Vị trí thái tử phi nắm chắc trong tay Lam Vũ Tích nàng rồi!“Ta lên trước!” Chỉ nghe một thanh âm thanh thúy vang lên mang theo vài phần kiêu ngạo.Mọi người theo tiếng nói nhìn lại nhưng lại thấy một nữ tử áo trắng phi thân nhảy lên khán đài . Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn xuống đám người phía dưới, một bộ dáng không ai bì nổi ta nói: “Hôm nay Bạch Mạt Mạt ta sẽ lên trước!”Bạch Mạt Mạt, một mắt như hồ nước mùa thu, rạng rỡ tỏa sáng, ngạo nghễ nhìn xuống mọi người dưới khán đài. Tóc đen như mực, quần trắng tung bay, một thân khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng hiển lộ không thể nghi ngờ, cả người đứng ở trên khán đài, giống như tiên nữ trong lúc vô tình đi lạc xuống trần gian, như mộng như ảo. Trong lúc nhất thời đúng là làm lung lay mắt người.Huyết Hồ nâng lên khóe môi, trong mắt tràn đầy ý tán thưởng chợt lóe. Nữ tử này kiêu ngạo lạnh lùng, tính tình trực tiếp, không giống Lam Vũ Tích luôn có bộ dáng không coi ai ra gì, dáng vẻ kệch cỡm, không thú vị!Tiếng nhạc vang lên, hoa rơi đầy trời, Bạch Mạt Mạt miệng ngậm lá cây mỉm cười thực khuynh thành (ngậm lá cây??? =.=”). Sóng mắt lưu chuyển, tao nhã tuyệt thế khiến mọi người lâm vào điên đảo. Quần trắng bay lên, thân mình nhẹ xoay tròn. Bỗng nhiên, eo nhỏ Bạch Mạt Mạt vừa chuyển liền phi thân bay lên ngẩng đầu, bạch lăng(*) trong tay áo bay ra, ở không trung múa loạn lên (nguyên văn: vũ ba hoa chích chòe =3=). Thân ảnh màu trắng, đầy trời hoa đào rơi cùng bạch lăng đan vào tạo thành một hình ảnh thật tuyệt mỹ.(*) bạch lăng: lụa trắngNgươi đã gặp qua người có thể hòa vũ đạo và âm nhạc làm một chưa? Ngươi gặp qua vũ đạo truyệt vời tao nhã tuyệt thế như vậy chưa? Nếu chưa thì một màn trước mắt chính là hai điều trên!Ở dưới đài, mọi người nín thở mà nhìn, như là sợ quấy nhiễu tiên nữ áo trắng đang nhảy múa trên kia, trong mắt tràn đầy kinh diễm.Con ngươi Âm Lăng Triệt hơi xao động, sau đó lại khôi phục ý cười không kiềm chế được như trước, nhẹ lay động chiết phiến, tựa tiếu phi tiếu liếc liếc mắt nhìn Huyết Hồ.Âm Lăng Mặc như trước vẫn không có gì biến hóa, thản nhiên nhìn, sắc mặt đúng là không hề gợn sóng.Trái lại Âm Lăng Phong ngay cả xem cũng chưa từng xem, ánh mắt vẫn trói chặt ở trên người Huyết Hồ, thủy chung vẫn không rời đi.
Ba vị hoàng tử tuấn mỹ bất phàm, khí vũ hiên ngang khiến đám người một trận bạo động.
Âm Lăng Triệt nhìn lướt qua mọi người phía dưới, ánh mắt ở trên người Huyết Hồ dừng lại nửa khắc, khóe miệng tà tà gợi lên, nở nụ cười mị hoặc với mọi người. Nhẹ lay động chiết phiến trong tay, thanh âm trầm thấp mà lại từ tính vang lên: “Yến hội tuyển phi hôm nay chia làm ba mục chính”
Âm Lăng Triệt dừng một chút, nhìn đám người đang ồn ào phía dưới, tiếp tục nói: “Mục đầu tiên là so vũ đạo (múa). Mục thứ hai là so tài năng thi từ ca phú và mục cuối cùng là luận võ nghệ. Các vị chuẩn bị tốt chưa? Mục đầu ai sẽ lên trước đây?”
Lam Vũ Tích nghe vậy, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên. Trên mặt tràn đầy tự tin. Vũ đạo, thi từ phế vật Lam Vũ Lạc kia không biết gì cả. Về phần Lam Vũ Tích, muốn cùng đệ nhất tài nữ Minh thành là nàng đấu, quả thực là ảo tưởng! Vị trí thái tử phi nắm chắc trong tay Lam Vũ Tích nàng rồi!
“Ta lên trước!” Chỉ nghe một thanh âm thanh thúy vang lên mang theo vài phần kiêu ngạo.
Mọi người theo tiếng nói nhìn lại nhưng lại thấy một nữ tử áo trắng phi thân nhảy lên khán đài . Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn xuống đám người phía dưới, một bộ dáng không ai bì nổi ta nói: “Hôm nay Bạch Mạt Mạt ta sẽ lên trước!”
Bạch Mạt Mạt, một mắt như hồ nước mùa thu, rạng rỡ tỏa sáng, ngạo nghễ nhìn xuống mọi người dưới khán đài. Tóc đen như mực, quần trắng tung bay, một thân khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng hiển lộ không thể nghi ngờ, cả người đứng ở trên khán đài, giống như tiên nữ trong lúc vô tình đi lạc xuống trần gian, như mộng như ảo. Trong lúc nhất thời đúng là làm lung lay mắt người.
Huyết Hồ nâng lên khóe môi, trong mắt tràn đầy ý tán thưởng chợt lóe. Nữ tử này kiêu ngạo lạnh lùng, tính tình trực tiếp, không giống Lam Vũ Tích luôn có bộ dáng không coi ai ra gì, dáng vẻ kệch cỡm, không thú vị!
Tiếng nhạc vang lên, hoa rơi đầy trời, Bạch Mạt Mạt miệng ngậm lá cây mỉm cười thực khuynh thành (ngậm lá cây??? =.=”). Sóng mắt lưu chuyển, tao nhã tuyệt thế khiến mọi người lâm vào điên đảo. Quần trắng bay lên, thân mình nhẹ xoay tròn. Bỗng nhiên, eo nhỏ Bạch Mạt Mạt vừa chuyển liền phi thân bay lên ngẩng đầu, bạch lăng(*) trong tay áo bay ra, ở không trung múa loạn lên (nguyên văn: vũ ba hoa chích chòe =3=). Thân ảnh màu trắng, đầy trời hoa đào rơi cùng bạch lăng đan vào tạo thành một hình ảnh thật tuyệt mỹ.
(*) bạch lăng: lụa trắng
Ngươi đã gặp qua người có thể hòa vũ đạo và âm nhạc làm một chưa? Ngươi gặp qua vũ đạo truyệt vời tao nhã tuyệt thế như vậy chưa? Nếu chưa thì một màn trước mắt chính là hai điều trên!
Ở dưới đài, mọi người nín thở mà nhìn, như là sợ quấy nhiễu tiên nữ áo trắng đang nhảy múa trên kia, trong mắt tràn đầy kinh diễm.
Con ngươi Âm Lăng Triệt hơi xao động, sau đó lại khôi phục ý cười không kiềm chế được như trước, nhẹ lay động chiết phiến, tựa tiếu phi tiếu liếc liếc mắt nhìn Huyết Hồ.
Âm Lăng Mặc như trước vẫn không có gì biến hóa, thản nhiên nhìn, sắc mặt đúng là không hề gợn sóng.
Trái lại Âm Lăng Phong ngay cả xem cũng chưa từng xem, ánh mắt vẫn trói chặt ở trên người Huyết Hồ, thủy chung vẫn không rời đi.
Huyết Hồ Thiên Hạ: Cuồng Ngạo Sát Thủ PhiTác giả: Chinh Văn Tác GiảTruyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“Ưm......” Huyết Hồ kêu lên một tiếng, mở ra con ngươi lạnh như băng, liền phát giác bốn phía một mảnh tối đen, hô hấp cũng có chút khó khăn, cả người yếu ớt vô lực. Đôi mi thanh tú nhíu lại, một cỗ bất an nảy lên trong lòng, nàng hẳn là đã chết trong vụ nổ khi chấp hành nhiệm vụ, nhưng là vì sao lại xuất hiện ở cái địa phương này? Hỏa Hoàng, Thanh Loan, Bích Yêu, Linh Miêu, Băng Phách đâu rồi, các nàng có thể hay không cũng ở gần đây? Ngẫm lại thật đúng là buồn cười, mệt các nàng còn là tổ sát thủ xuất sắc của thế kỷ 21 làm người ta nghe tin đã sợ mất mật, cư nhiên khi chấp hành nhiệm vụ bị gài bẫy. Con ngươi sáng ngời lóe lên tia quang mang quỷ dị, trong bóng đêm đảo tới đảo lui, giống như chim ưng sắc bén nhìn thấy con mồi. Huyết Hồ nghĩ muốn nhúc nhích, đột nhiên phát hiện tay chân của mình đều bị trói lại, chẳng lẽ nàng may mắn không chết nhưng lại bị người ta trói lại. Nghĩ vậy, sắc mặt nàng không khỏi âm trầm vài phần, con ngươi u ám xẹt qua một chút thị huyết , dám trói Huyết… Ba vị hoàng tử tuấn mỹ bất phàm, khí vũ hiên ngang khiến đám người một trận bạo động.Âm Lăng Triệt nhìn lướt qua mọi người phía dưới, ánh mắt ở trên người Huyết Hồ dừng lại nửa khắc, khóe miệng tà tà gợi lên, nở nụ cười mị hoặc với mọi người. Nhẹ lay động chiết phiến trong tay, thanh âm trầm thấp mà lại từ tính vang lên: “Yến hội tuyển phi hôm nay chia làm ba mục chính”Âm Lăng Triệt dừng một chút, nhìn đám người đang ồn ào phía dưới, tiếp tục nói: “Mục đầu tiên là so vũ đạo (múa). Mục thứ hai là so tài năng thi từ ca phú và mục cuối cùng là luận võ nghệ. Các vị chuẩn bị tốt chưa? Mục đầu ai sẽ lên trước đây?”Lam Vũ Tích nghe vậy, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên. Trên mặt tràn đầy tự tin. Vũ đạo, thi từ phế vật Lam Vũ Lạc kia không biết gì cả. Về phần Lam Vũ Tích, muốn cùng đệ nhất tài nữ Minh thành là nàng đấu, quả thực là ảo tưởng! Vị trí thái tử phi nắm chắc trong tay Lam Vũ Tích nàng rồi!“Ta lên trước!” Chỉ nghe một thanh âm thanh thúy vang lên mang theo vài phần kiêu ngạo.Mọi người theo tiếng nói nhìn lại nhưng lại thấy một nữ tử áo trắng phi thân nhảy lên khán đài . Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn xuống đám người phía dưới, một bộ dáng không ai bì nổi ta nói: “Hôm nay Bạch Mạt Mạt ta sẽ lên trước!”Bạch Mạt Mạt, một mắt như hồ nước mùa thu, rạng rỡ tỏa sáng, ngạo nghễ nhìn xuống mọi người dưới khán đài. Tóc đen như mực, quần trắng tung bay, một thân khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng hiển lộ không thể nghi ngờ, cả người đứng ở trên khán đài, giống như tiên nữ trong lúc vô tình đi lạc xuống trần gian, như mộng như ảo. Trong lúc nhất thời đúng là làm lung lay mắt người.Huyết Hồ nâng lên khóe môi, trong mắt tràn đầy ý tán thưởng chợt lóe. Nữ tử này kiêu ngạo lạnh lùng, tính tình trực tiếp, không giống Lam Vũ Tích luôn có bộ dáng không coi ai ra gì, dáng vẻ kệch cỡm, không thú vị!Tiếng nhạc vang lên, hoa rơi đầy trời, Bạch Mạt Mạt miệng ngậm lá cây mỉm cười thực khuynh thành (ngậm lá cây??? =.=”). Sóng mắt lưu chuyển, tao nhã tuyệt thế khiến mọi người lâm vào điên đảo. Quần trắng bay lên, thân mình nhẹ xoay tròn. Bỗng nhiên, eo nhỏ Bạch Mạt Mạt vừa chuyển liền phi thân bay lên ngẩng đầu, bạch lăng(*) trong tay áo bay ra, ở không trung múa loạn lên (nguyên văn: vũ ba hoa chích chòe =3=). Thân ảnh màu trắng, đầy trời hoa đào rơi cùng bạch lăng đan vào tạo thành một hình ảnh thật tuyệt mỹ.(*) bạch lăng: lụa trắngNgươi đã gặp qua người có thể hòa vũ đạo và âm nhạc làm một chưa? Ngươi gặp qua vũ đạo truyệt vời tao nhã tuyệt thế như vậy chưa? Nếu chưa thì một màn trước mắt chính là hai điều trên!Ở dưới đài, mọi người nín thở mà nhìn, như là sợ quấy nhiễu tiên nữ áo trắng đang nhảy múa trên kia, trong mắt tràn đầy kinh diễm.Con ngươi Âm Lăng Triệt hơi xao động, sau đó lại khôi phục ý cười không kiềm chế được như trước, nhẹ lay động chiết phiến, tựa tiếu phi tiếu liếc liếc mắt nhìn Huyết Hồ.Âm Lăng Mặc như trước vẫn không có gì biến hóa, thản nhiên nhìn, sắc mặt đúng là không hề gợn sóng.Trái lại Âm Lăng Phong ngay cả xem cũng chưa từng xem, ánh mắt vẫn trói chặt ở trên người Huyết Hồ, thủy chung vẫn không rời đi.