Giữa căn phòng mờ mịt không ánh sáng, cơ thể nhỏ bé của Thượng Quan Vũ Nặc run rẩy, cuộn mình thành một đoàn, tóc bị mồ hôi lạnh thấm đẫm, ẩm ướt dính ở trên cổ. Đầu của cô vô ý thức mà lắc lư xung quanh, môi như cánh hoa khép lại, phát ra thanh âm cực kỳ mỏng manh, lại gần mới có thể nghe được rõ ràng -- cô đang không ngừng kêu tên “Vi Vi” tên của một người con gái. Đã ròng rã hai tuần lễ . . . . . . Cô bị nhốt trong mật thất này một tuần, một chút ánh sáng cũng không có, mà Vi Vi, cũng đã ở trước mắt cô từ trên lầu ngã xuống trọn hai tuần . -- Một cú ngã dứt khoát trước mặt cô. . . . . . Khiến cô trở tay không kịp! -- Cuộc bắt cóc kia đánh dấu ác mộng của đời cô! Vũ Nặc nằm trên nền đất xi-măng lạnh như băng, hô hấp dồn dập, con mắt sưng đỏ đang im lặng mà rợi lệ. Cô thật hi vọng dây chỉ là ác mộng của cô, cô thật hi vọng đây không phải là sự thật! Vi Vi. . . . . . cô còn sống không? Van xin cô! Cô nhất định phải còn sống! Điều khến cô lo lắng hơn, là người đàn ông kia-- người đàn…
Chương 15: Bất an giãy dụa
Tù Sủng Của Tổng Giám Đốc Ác MaTác giả: Hoa PhánTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcGiữa căn phòng mờ mịt không ánh sáng, cơ thể nhỏ bé của Thượng Quan Vũ Nặc run rẩy, cuộn mình thành một đoàn, tóc bị mồ hôi lạnh thấm đẫm, ẩm ướt dính ở trên cổ. Đầu của cô vô ý thức mà lắc lư xung quanh, môi như cánh hoa khép lại, phát ra thanh âm cực kỳ mỏng manh, lại gần mới có thể nghe được rõ ràng -- cô đang không ngừng kêu tên “Vi Vi” tên của một người con gái. Đã ròng rã hai tuần lễ . . . . . . Cô bị nhốt trong mật thất này một tuần, một chút ánh sáng cũng không có, mà Vi Vi, cũng đã ở trước mắt cô từ trên lầu ngã xuống trọn hai tuần . -- Một cú ngã dứt khoát trước mặt cô. . . . . . Khiến cô trở tay không kịp! -- Cuộc bắt cóc kia đánh dấu ác mộng của đời cô! Vũ Nặc nằm trên nền đất xi-măng lạnh như băng, hô hấp dồn dập, con mắt sưng đỏ đang im lặng mà rợi lệ. Cô thật hi vọng dây chỉ là ác mộng của cô, cô thật hi vọng đây không phải là sự thật! Vi Vi. . . . . . cô còn sống không? Van xin cô! Cô nhất định phải còn sống! Điều khến cô lo lắng hơn, là người đàn ông kia-- người đàn… Trên mặt của hắn lộ nụ cười tà ác, cây kéo đi qua chân của cô, ngay khi cô khiếp sợ không thôi, đột nhiên đổi hướng, lướt qua bụng của cô đi tới ống tay áo của cô, cũng là trình tự từ phải sang trái, kiểu này giống như là lăng trì, hắn không nói câu nào, hô hấp có vài phần gấp, cô cũng nín thở, hít lấy tí không khí ít ỏi, ngây ngốc tại chỗ động cũng không dám động.Kéo ở trong tay của hắn có vẻ khéo léo mà linh hoạt, rất nhanh hai bên tay áo đều được giải quyết, hắn giơ kéo chạy đến phần bụng của cô, sau đó đem y phục đặc thù của bệnh nhân cô đang mặc trên người từng chút từng chút một cắt ra.Cây kéo dán vào da thịt của cô, giống như là một con rắn lạnh như băng đang trườn trước ngực của cô, trong bóng tối toàn thân của cô nổi da gà bởi vì kinh sợ và cơn buồn nôn ập đến, tay của cô nắm chặt, một cử động cũng không dám.Thẳng đến khi cây kép chạy đến cằm của cô, hắn đột nhiên nhếch mép, sau đó giơ kéo nhẹ nhàng khui một cái, khi ngủ cô không mặc áo lót, bên trong, bên trong cũng bị hắn cắt ra, hắn nhẹ nhàng khui một cái, cả người cô liền bại lộ như vậy ở trước mắt hắn.b* ng*c nhô ra, bởi vì cô hô hấp mà kịch liệt phập phồng, ở trước mắt hắn mà rung động, hắn đem kéo ném ở một bên, cười lạnh đem cà vạt đã tháo một nửa trực tiếp kéo xuống.“Thiên Dục, anh làm cái gì?” Cô hoảng sợ không ngớt nhìn hắn, khi hắn đem hai tay của cô cột vào đầu giường thì, cô rốt cuộc biết hắn muốn.Cô bỗng nhiên nhớ tới ngày đó ở mật thất, cảnh tượng hắn ở trên người cô tàn sát bừa bãi.Hắn còn chưa bắt đầu, thời khắc đó khó mà miêu tả đau đớn lại bắt đầu lan tràn ở trong thân thể của cô, phảng phất có thể biết trước nguy hiểm đến, cô bất an giãy dụa, “Không nên Thiên Dục…”Cho dù là muốn đày đọa cô, cô nguyện ý chịu, thế nhưng… Thế nhưng có thể hay không đổi phương thức hành hạ.Không tự chủ được, tay cô không an phận kéo cà vạt, muốn tránh thoát ra.“Uổng phí khí lực!” Hắn lạnh lùng nhìn cô một cái, sau đó đột nhiên cúi người hôn lên môi của cô, bá đạo cường ngạnh.
Trên mặt của hắn lộ nụ cười tà ác, cây kéo đi qua chân của cô, ngay khi cô khiếp sợ không thôi, đột nhiên đổi hướng, lướt qua bụng của cô đi tới ống tay áo của cô, cũng là trình tự từ phải sang trái, kiểu này giống như là lăng trì, hắn không nói câu nào, hô hấp có vài phần gấp, cô cũng nín thở, hít lấy tí không khí ít ỏi, ngây ngốc tại chỗ động cũng không dám động.
Kéo ở trong tay của hắn có vẻ khéo léo mà linh hoạt, rất nhanh hai bên tay áo đều được giải quyết, hắn giơ kéo chạy đến phần bụng của cô, sau đó đem y phục đặc thù của bệnh nhân cô đang mặc trên người từng chút từng chút một cắt ra.
Cây kéo dán vào da thịt của cô, giống như là một con rắn lạnh như băng đang trườn trước ngực của cô, trong bóng tối toàn thân của cô nổi da gà bởi vì kinh sợ và cơn buồn nôn ập đến, tay của cô nắm chặt, một cử động cũng không dám.
Thẳng đến khi cây kép chạy đến cằm của cô, hắn đột nhiên nhếch mép, sau đó giơ kéo nhẹ nhàng khui một cái, khi ngủ cô không mặc áo lót, bên trong, bên trong cũng bị hắn cắt ra, hắn nhẹ nhàng khui một cái, cả người cô liền bại lộ như vậy ở trước mắt hắn.
b* ng*c nhô ra, bởi vì cô hô hấp mà kịch liệt phập phồng, ở trước mắt hắn mà rung động, hắn đem kéo ném ở một bên, cười lạnh đem cà vạt đã tháo một nửa trực tiếp kéo xuống.
“Thiên Dục, anh làm cái gì?” Cô hoảng sợ không ngớt nhìn hắn, khi hắn đem hai tay của cô cột vào đầu giường thì, cô rốt cuộc biết hắn muốn.
Cô bỗng nhiên nhớ tới ngày đó ở mật thất, cảnh tượng hắn ở trên người cô tàn sát bừa bãi.
Hắn còn chưa bắt đầu, thời khắc đó khó mà miêu tả đau đớn lại bắt đầu lan tràn ở trong thân thể của cô, phảng phất có thể biết trước nguy hiểm đến, cô bất an giãy dụa, “Không nên Thiên Dục…”
Cho dù là muốn đày đọa cô, cô nguyện ý chịu, thế nhưng… Thế nhưng có thể hay không đổi phương thức hành hạ.
Không tự chủ được, tay cô không an phận kéo cà vạt, muốn tránh thoát ra.
“Uổng phí khí lực!” Hắn lạnh lùng nhìn cô một cái, sau đó đột nhiên cúi người hôn lên môi của cô, bá đạo cường ngạnh.
Tù Sủng Của Tổng Giám Đốc Ác MaTác giả: Hoa PhánTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcGiữa căn phòng mờ mịt không ánh sáng, cơ thể nhỏ bé của Thượng Quan Vũ Nặc run rẩy, cuộn mình thành một đoàn, tóc bị mồ hôi lạnh thấm đẫm, ẩm ướt dính ở trên cổ. Đầu của cô vô ý thức mà lắc lư xung quanh, môi như cánh hoa khép lại, phát ra thanh âm cực kỳ mỏng manh, lại gần mới có thể nghe được rõ ràng -- cô đang không ngừng kêu tên “Vi Vi” tên của một người con gái. Đã ròng rã hai tuần lễ . . . . . . Cô bị nhốt trong mật thất này một tuần, một chút ánh sáng cũng không có, mà Vi Vi, cũng đã ở trước mắt cô từ trên lầu ngã xuống trọn hai tuần . -- Một cú ngã dứt khoát trước mặt cô. . . . . . Khiến cô trở tay không kịp! -- Cuộc bắt cóc kia đánh dấu ác mộng của đời cô! Vũ Nặc nằm trên nền đất xi-măng lạnh như băng, hô hấp dồn dập, con mắt sưng đỏ đang im lặng mà rợi lệ. Cô thật hi vọng dây chỉ là ác mộng của cô, cô thật hi vọng đây không phải là sự thật! Vi Vi. . . . . . cô còn sống không? Van xin cô! Cô nhất định phải còn sống! Điều khến cô lo lắng hơn, là người đàn ông kia-- người đàn… Trên mặt của hắn lộ nụ cười tà ác, cây kéo đi qua chân của cô, ngay khi cô khiếp sợ không thôi, đột nhiên đổi hướng, lướt qua bụng của cô đi tới ống tay áo của cô, cũng là trình tự từ phải sang trái, kiểu này giống như là lăng trì, hắn không nói câu nào, hô hấp có vài phần gấp, cô cũng nín thở, hít lấy tí không khí ít ỏi, ngây ngốc tại chỗ động cũng không dám động.Kéo ở trong tay của hắn có vẻ khéo léo mà linh hoạt, rất nhanh hai bên tay áo đều được giải quyết, hắn giơ kéo chạy đến phần bụng của cô, sau đó đem y phục đặc thù của bệnh nhân cô đang mặc trên người từng chút từng chút một cắt ra.Cây kéo dán vào da thịt của cô, giống như là một con rắn lạnh như băng đang trườn trước ngực của cô, trong bóng tối toàn thân của cô nổi da gà bởi vì kinh sợ và cơn buồn nôn ập đến, tay của cô nắm chặt, một cử động cũng không dám.Thẳng đến khi cây kép chạy đến cằm của cô, hắn đột nhiên nhếch mép, sau đó giơ kéo nhẹ nhàng khui một cái, khi ngủ cô không mặc áo lót, bên trong, bên trong cũng bị hắn cắt ra, hắn nhẹ nhàng khui một cái, cả người cô liền bại lộ như vậy ở trước mắt hắn.b* ng*c nhô ra, bởi vì cô hô hấp mà kịch liệt phập phồng, ở trước mắt hắn mà rung động, hắn đem kéo ném ở một bên, cười lạnh đem cà vạt đã tháo một nửa trực tiếp kéo xuống.“Thiên Dục, anh làm cái gì?” Cô hoảng sợ không ngớt nhìn hắn, khi hắn đem hai tay của cô cột vào đầu giường thì, cô rốt cuộc biết hắn muốn.Cô bỗng nhiên nhớ tới ngày đó ở mật thất, cảnh tượng hắn ở trên người cô tàn sát bừa bãi.Hắn còn chưa bắt đầu, thời khắc đó khó mà miêu tả đau đớn lại bắt đầu lan tràn ở trong thân thể của cô, phảng phất có thể biết trước nguy hiểm đến, cô bất an giãy dụa, “Không nên Thiên Dục…”Cho dù là muốn đày đọa cô, cô nguyện ý chịu, thế nhưng… Thế nhưng có thể hay không đổi phương thức hành hạ.Không tự chủ được, tay cô không an phận kéo cà vạt, muốn tránh thoát ra.“Uổng phí khí lực!” Hắn lạnh lùng nhìn cô một cái, sau đó đột nhiên cúi người hôn lên môi của cô, bá đạo cường ngạnh.