Giữa căn phòng mờ mịt không ánh sáng, cơ thể nhỏ bé của Thượng Quan Vũ Nặc run rẩy, cuộn mình thành một đoàn, tóc bị mồ hôi lạnh thấm đẫm, ẩm ướt dính ở trên cổ. Đầu của cô vô ý thức mà lắc lư xung quanh, môi như cánh hoa khép lại, phát ra thanh âm cực kỳ mỏng manh, lại gần mới có thể nghe được rõ ràng -- cô đang không ngừng kêu tên “Vi Vi” tên của một người con gái. Đã ròng rã hai tuần lễ . . . . . . Cô bị nhốt trong mật thất này một tuần, một chút ánh sáng cũng không có, mà Vi Vi, cũng đã ở trước mắt cô từ trên lầu ngã xuống trọn hai tuần . -- Một cú ngã dứt khoát trước mặt cô. . . . . . Khiến cô trở tay không kịp! -- Cuộc bắt cóc kia đánh dấu ác mộng của đời cô! Vũ Nặc nằm trên nền đất xi-măng lạnh như băng, hô hấp dồn dập, con mắt sưng đỏ đang im lặng mà rợi lệ. Cô thật hi vọng dây chỉ là ác mộng của cô, cô thật hi vọng đây không phải là sự thật! Vi Vi. . . . . . cô còn sống không? Van xin cô! Cô nhất định phải còn sống! Điều khến cô lo lắng hơn, là người đàn ông kia-- người đàn…
Tác giả: