Giữa căn phòng mờ mịt không ánh sáng, cơ thể nhỏ bé của Thượng Quan Vũ Nặc run rẩy, cuộn mình thành một đoàn, tóc bị mồ hôi lạnh thấm đẫm, ẩm ướt dính ở trên cổ. Đầu của cô vô ý thức mà lắc lư xung quanh, môi như cánh hoa khép lại, phát ra thanh âm cực kỳ mỏng manh, lại gần mới có thể nghe được rõ ràng -- cô đang không ngừng kêu tên “Vi Vi” tên của một người con gái. Đã ròng rã hai tuần lễ . . . . . . Cô bị nhốt trong mật thất này một tuần, một chút ánh sáng cũng không có, mà Vi Vi, cũng đã ở trước mắt cô từ trên lầu ngã xuống trọn hai tuần . -- Một cú ngã dứt khoát trước mặt cô. . . . . . Khiến cô trở tay không kịp! -- Cuộc bắt cóc kia đánh dấu ác mộng của đời cô! Vũ Nặc nằm trên nền đất xi-măng lạnh như băng, hô hấp dồn dập, con mắt sưng đỏ đang im lặng mà rợi lệ. Cô thật hi vọng dây chỉ là ác mộng của cô, cô thật hi vọng đây không phải là sự thật! Vi Vi. . . . . . cô còn sống không? Van xin cô! Cô nhất định phải còn sống! Điều khến cô lo lắng hơn, là người đàn ông kia-- người đàn…
Chương 20: Tùy ý đùa bỡn
Tù Sủng Của Tổng Giám Đốc Ác MaTác giả: Hoa PhánTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcGiữa căn phòng mờ mịt không ánh sáng, cơ thể nhỏ bé của Thượng Quan Vũ Nặc run rẩy, cuộn mình thành một đoàn, tóc bị mồ hôi lạnh thấm đẫm, ẩm ướt dính ở trên cổ. Đầu của cô vô ý thức mà lắc lư xung quanh, môi như cánh hoa khép lại, phát ra thanh âm cực kỳ mỏng manh, lại gần mới có thể nghe được rõ ràng -- cô đang không ngừng kêu tên “Vi Vi” tên của một người con gái. Đã ròng rã hai tuần lễ . . . . . . Cô bị nhốt trong mật thất này một tuần, một chút ánh sáng cũng không có, mà Vi Vi, cũng đã ở trước mắt cô từ trên lầu ngã xuống trọn hai tuần . -- Một cú ngã dứt khoát trước mặt cô. . . . . . Khiến cô trở tay không kịp! -- Cuộc bắt cóc kia đánh dấu ác mộng của đời cô! Vũ Nặc nằm trên nền đất xi-măng lạnh như băng, hô hấp dồn dập, con mắt sưng đỏ đang im lặng mà rợi lệ. Cô thật hi vọng dây chỉ là ác mộng của cô, cô thật hi vọng đây không phải là sự thật! Vi Vi. . . . . . cô còn sống không? Van xin cô! Cô nhất định phải còn sống! Điều khến cô lo lắng hơn, là người đàn ông kia-- người đàn… Ngón tay không ngừng xoa nhẹ nơi h* th*n, kèm theo tiếng th* d*c không cách nào kiềm chế được của cô, nhiệt độ thân thể của Lãnh Thiên Dục cũng theo đó lên cao, lửa tình càng thêm bùng cháy. Ánh mắt của hắn lạnh lùng, biểu tình lại mang theo vài phần ẩn nhẫn, hắn không phải Liễu Hạ Huệ, không có khả năng trước mỹ sắc thờ ơ, dù cho hắn hận như vậy nhiều hơn, thế nhưng có bao nhiêu hận, có lẽ cảm quan k*ch th*ch lại càng lớn.Mặt hắn không chút thay đổi, hai mắt âm ngoan, nàng giãy dụa thân thể muốn tránh, nhưng là rất khéo tay của hắn đặt tai nơi dưới bụng của cô, chết trụ h* th*n cô, lập tức ngón tay bắt đầu chậm rãi hướng bên trong xâm nhập.“Không…” Đôi môi cô run rẩy, nét mặt thay đổi, như là phải chịu ngọt ngào dằn vặt, hoặc như là đè nén đau đớn.Ngón tay bị lửa nóng vây quanh thật chặc, hắn trực tiếp duỗi ba ngón tay, ở bên trong thân thể cô ra vào, phối hợp di chuyển, thân thể Vũ Nặc run rẩy không ngừng, thân thể càng cong lên, trên người đã là đổ mồ hôi nhễ nhại, một tiếng r*n r* từ môi cô truyền đến.Nàng càng ngày càng khó chịu đựng, kèm theo ẩn ẩn đau đớn, lại thoải mái khiến cô gần bất tỉnh, trên mặt của cô có rất nhiều biểu tình buồn khổ cùng vẻ hoảng hốt, k*ch th*ch hắn.Đầu ngón tay của Lãnh Thiên Dục không ngừng khuấy động mật tuyền, Vũ Nặc cắn chặt môi dưới lại vẫn để lộ nhiệt tình th* d*c.Khó có thể chịu được dằn vặt như vậy, cô gắng sức mở mắt nhìn hắn đang ẩn nhẫn, trong thoáng chốc hiểu ra hắn là đang cố tình trêu chõ thân thể mình.Thế nhưng ngay lúc cô tỉnh ngộ là lúc hắn đột nhiên ngừng trêu chọc, ngón tay từ h* th*n của cô rút ra, cô phát ra một tiếng buồn bực mập mờ, tiếng hừ, nhất thời cảm giác dưới thân mình một trận trống rỗng.Hắn câu môi, đem đèn mở, cô ngẩn ra, nguyên bản dời đến bức tường cạnh ghế sofa lúc nào không biết, trên tường có bày một chiếc gương lớn, mặt trên đã có nhiều hơi nước mập mờ, mà đáng sợ nhất là… Cái gương hai bên trái phải mỗi bên một cái camera, màn ảnh nhắm ngay trên giường, chính xác là nhằm ngay cô!Cô vừa nãy dĩ nhiên không có chú ý tới, camera vẫn phát sinh ánh sáng màu đỏ.Hắn trở lại giường, tay hắn khéo léo lưu loát cơi hết quần áo của mình, tay nắm đầu cô nghiêng đầu cô nhìn camera, thanh âm lạnh lẽo quỷ mị ở bên tai cô : “Quay màn ảnh cười một cái, để ghi lại dang vẻ d*m đ*ng của cô. Hắc.”Hắn cười cực kỳ châm chọc, Vũ Nặc sắc mặt tái nhợt ngốc lăng nhìn hắn, chỉ thấy hắn đã đem quần cởi, cô trợn to hai mắt nhìn hắn.
Ngón tay không ngừng xoa nhẹ nơi h* th*n, kèm theo tiếng th* d*c không cách nào kiềm chế được của cô, nhiệt độ thân thể của Lãnh Thiên Dục cũng theo đó lên cao, lửa tình càng thêm bùng cháy. Ánh mắt của hắn lạnh lùng, biểu tình lại mang theo vài phần ẩn nhẫn, hắn không phải Liễu Hạ Huệ, không có khả năng trước mỹ sắc thờ ơ, dù cho hắn hận như vậy nhiều hơn, thế nhưng có bao nhiêu hận, có lẽ cảm quan k*ch th*ch lại càng lớn.
Mặt hắn không chút thay đổi, hai mắt âm ngoan, nàng giãy dụa thân thể muốn tránh, nhưng là rất khéo tay của hắn đặt tai nơi dưới bụng của cô, chết trụ h* th*n cô, lập tức ngón tay bắt đầu chậm rãi hướng bên trong xâm nhập.
“Không…” Đôi môi cô run rẩy, nét mặt thay đổi, như là phải chịu ngọt ngào dằn vặt, hoặc như là đè nén đau đớn.
Ngón tay bị lửa nóng vây quanh thật chặc, hắn trực tiếp duỗi ba ngón tay, ở bên trong thân thể cô ra vào, phối hợp di chuyển, thân thể Vũ Nặc run rẩy không ngừng, thân thể càng cong lên, trên người đã là đổ mồ hôi nhễ nhại, một tiếng r*n r* từ môi cô truyền đến.
Nàng càng ngày càng khó chịu đựng, kèm theo ẩn ẩn đau đớn, lại thoải mái khiến cô gần bất tỉnh, trên mặt của cô có rất nhiều biểu tình buồn khổ cùng vẻ hoảng hốt, k*ch th*ch hắn.
Đầu ngón tay của Lãnh Thiên Dục không ngừng khuấy động mật tuyền, Vũ Nặc cắn chặt môi dưới lại vẫn để lộ nhiệt tình th* d*c.
Khó có thể chịu được dằn vặt như vậy, cô gắng sức mở mắt nhìn hắn đang ẩn nhẫn, trong thoáng chốc hiểu ra hắn là đang cố tình trêu chõ thân thể mình.
Thế nhưng ngay lúc cô tỉnh ngộ là lúc hắn đột nhiên ngừng trêu chọc, ngón tay từ h* th*n của cô rút ra, cô phát ra một tiếng buồn bực mập mờ, tiếng hừ, nhất thời cảm giác dưới thân mình một trận trống rỗng.
Hắn câu môi, đem đèn mở, cô ngẩn ra, nguyên bản dời đến bức tường cạnh ghế sofa lúc nào không biết, trên tường có bày một chiếc gương lớn, mặt trên đã có nhiều hơi nước mập mờ, mà đáng sợ nhất là… Cái gương hai bên trái phải mỗi bên một cái camera, màn ảnh nhắm ngay trên giường, chính xác là nhằm ngay cô!
Cô vừa nãy dĩ nhiên không có chú ý tới, camera vẫn phát sinh ánh sáng màu đỏ.
Hắn trở lại giường, tay hắn khéo léo lưu loát cơi hết quần áo của mình, tay nắm đầu cô nghiêng đầu cô nhìn camera, thanh âm lạnh lẽo quỷ mị ở bên tai cô : “Quay màn ảnh cười một cái, để ghi lại dang vẻ d*m đ*ng của cô. Hắc.”
Hắn cười cực kỳ châm chọc, Vũ Nặc sắc mặt tái nhợt ngốc lăng nhìn hắn, chỉ thấy hắn đã đem quần cởi, cô trợn to hai mắt nhìn hắn.
Tù Sủng Của Tổng Giám Đốc Ác MaTác giả: Hoa PhánTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcGiữa căn phòng mờ mịt không ánh sáng, cơ thể nhỏ bé của Thượng Quan Vũ Nặc run rẩy, cuộn mình thành một đoàn, tóc bị mồ hôi lạnh thấm đẫm, ẩm ướt dính ở trên cổ. Đầu của cô vô ý thức mà lắc lư xung quanh, môi như cánh hoa khép lại, phát ra thanh âm cực kỳ mỏng manh, lại gần mới có thể nghe được rõ ràng -- cô đang không ngừng kêu tên “Vi Vi” tên của một người con gái. Đã ròng rã hai tuần lễ . . . . . . Cô bị nhốt trong mật thất này một tuần, một chút ánh sáng cũng không có, mà Vi Vi, cũng đã ở trước mắt cô từ trên lầu ngã xuống trọn hai tuần . -- Một cú ngã dứt khoát trước mặt cô. . . . . . Khiến cô trở tay không kịp! -- Cuộc bắt cóc kia đánh dấu ác mộng của đời cô! Vũ Nặc nằm trên nền đất xi-măng lạnh như băng, hô hấp dồn dập, con mắt sưng đỏ đang im lặng mà rợi lệ. Cô thật hi vọng dây chỉ là ác mộng của cô, cô thật hi vọng đây không phải là sự thật! Vi Vi. . . . . . cô còn sống không? Van xin cô! Cô nhất định phải còn sống! Điều khến cô lo lắng hơn, là người đàn ông kia-- người đàn… Ngón tay không ngừng xoa nhẹ nơi h* th*n, kèm theo tiếng th* d*c không cách nào kiềm chế được của cô, nhiệt độ thân thể của Lãnh Thiên Dục cũng theo đó lên cao, lửa tình càng thêm bùng cháy. Ánh mắt của hắn lạnh lùng, biểu tình lại mang theo vài phần ẩn nhẫn, hắn không phải Liễu Hạ Huệ, không có khả năng trước mỹ sắc thờ ơ, dù cho hắn hận như vậy nhiều hơn, thế nhưng có bao nhiêu hận, có lẽ cảm quan k*ch th*ch lại càng lớn.Mặt hắn không chút thay đổi, hai mắt âm ngoan, nàng giãy dụa thân thể muốn tránh, nhưng là rất khéo tay của hắn đặt tai nơi dưới bụng của cô, chết trụ h* th*n cô, lập tức ngón tay bắt đầu chậm rãi hướng bên trong xâm nhập.“Không…” Đôi môi cô run rẩy, nét mặt thay đổi, như là phải chịu ngọt ngào dằn vặt, hoặc như là đè nén đau đớn.Ngón tay bị lửa nóng vây quanh thật chặc, hắn trực tiếp duỗi ba ngón tay, ở bên trong thân thể cô ra vào, phối hợp di chuyển, thân thể Vũ Nặc run rẩy không ngừng, thân thể càng cong lên, trên người đã là đổ mồ hôi nhễ nhại, một tiếng r*n r* từ môi cô truyền đến.Nàng càng ngày càng khó chịu đựng, kèm theo ẩn ẩn đau đớn, lại thoải mái khiến cô gần bất tỉnh, trên mặt của cô có rất nhiều biểu tình buồn khổ cùng vẻ hoảng hốt, k*ch th*ch hắn.Đầu ngón tay của Lãnh Thiên Dục không ngừng khuấy động mật tuyền, Vũ Nặc cắn chặt môi dưới lại vẫn để lộ nhiệt tình th* d*c.Khó có thể chịu được dằn vặt như vậy, cô gắng sức mở mắt nhìn hắn đang ẩn nhẫn, trong thoáng chốc hiểu ra hắn là đang cố tình trêu chõ thân thể mình.Thế nhưng ngay lúc cô tỉnh ngộ là lúc hắn đột nhiên ngừng trêu chọc, ngón tay từ h* th*n của cô rút ra, cô phát ra một tiếng buồn bực mập mờ, tiếng hừ, nhất thời cảm giác dưới thân mình một trận trống rỗng.Hắn câu môi, đem đèn mở, cô ngẩn ra, nguyên bản dời đến bức tường cạnh ghế sofa lúc nào không biết, trên tường có bày một chiếc gương lớn, mặt trên đã có nhiều hơi nước mập mờ, mà đáng sợ nhất là… Cái gương hai bên trái phải mỗi bên một cái camera, màn ảnh nhắm ngay trên giường, chính xác là nhằm ngay cô!Cô vừa nãy dĩ nhiên không có chú ý tới, camera vẫn phát sinh ánh sáng màu đỏ.Hắn trở lại giường, tay hắn khéo léo lưu loát cơi hết quần áo của mình, tay nắm đầu cô nghiêng đầu cô nhìn camera, thanh âm lạnh lẽo quỷ mị ở bên tai cô : “Quay màn ảnh cười một cái, để ghi lại dang vẻ d*m đ*ng của cô. Hắc.”Hắn cười cực kỳ châm chọc, Vũ Nặc sắc mặt tái nhợt ngốc lăng nhìn hắn, chỉ thấy hắn đã đem quần cởi, cô trợn to hai mắt nhìn hắn.